Cái gọi là giao lưu, chính là gia nhập Chiến Thần Điện hoặc là chấp nhận sự thống trị của Chiến Thần Điện trên toàn bộ Bán Nguyệt Đại Lục. Nếu lựa chọn gia nhập thay vì chỉ chấp nhận, Chiến Thần Điện sẽ cung cấp nhiều tài nguyên cho tu sĩ tiếp tục tu luyện. Nhưng khi Chiến Thần Điện có chuyện cần, với tư cách là một thành viên, thì phải tuyệt đối tuân lệnh.
Phát Chân xuất thân rất bất thường, nếu không muốn nói là khá cao thâm khó lường. Dĩ nhiên hắn sẽ không chọn gia nhập để thuần phục. Nhưng hắn cũng không muốn làm kẻ ngoài vòng quản lý của Chiến Thần Điện. Bởi vì hắn biết, Chiến Thần Điện sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Cho nên, hắn chỉ có thể lựa chọn chấp nhận địa vị của Chiến Thần Điện.
Người chấp nhận sự thống trị của Chiến Thần Điện sẽ không phải nghe theo lệnh của họ. Tuy nhiên, khi người của Chiến Thần Điện làm việc, họ không được phép cản trở. Còn nữa là, khi Chiến Thần Điện đưa ra lệnh tập hợp toàn đại lục thì phải nghe theo. Đây cũng là mệnh lệnh duy nhất mà một Vệ Thần chỉ chấp nhận địa vị của Chiến Thần Điện phải nghe theo.
Mà Chiến Thần Điện cũng rất ít dùng lệnh này. Trừ phi bọn họ đối diện với nguy cơ lớn từ đại lục khác. Theo những gì Trần Minh Quân thu được trong trí nhớ của Phát Chân. mấy trăm năm trước Chiến Thần Điện có ra lệnh tập hợp một lần. Nhưng từ khi Phát Chân chấp nhận địa vị của Chiến Thần Điện thì không có lệnh tập hợp nào được đưa ra cả.
Nhìn chung, Trần Minh Quân không thấy bất cứ thông tin gì cho thấy Chiến Thần Điện là một tổ chức tàn ác. Cho nên hắn không có để ý tới nhiều. Giờ hắn nghe những chuyện mà một tên sứ giả của Chiến Thần Điện làm ra ở Quân Giáng Thành, nhất thời mới nhíu mày suy tư.
Trần Minh Quân chỉ suy nghĩ thoáng qua, rồi không tiếp tục nghĩ nữa. Chuyện trước mắt là giải quyết mớ hỗn độn ở Quân Giáng Thành. Nói theo kiểu nào đó, hỗn loạn này có nguyên nhân sâu xa là từ hắn. Nghĩ vậy, Trần Minh Quân không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hắn không làm loạn, nhưng kẻ khác vì hắn mà làm loạn. Toàn bộ nhân quả trong đó, đều có phần lớn tính lên đầu hắn. Cảm giác đó không dễ chịu chút nào.
Thế là, hắn không tiếp tục trì hoãn, liền nói với Hoa Bạch và U Dã
“Được rồi, giờ bổn tọa sẽ đi một chuyến. Các ngươi cứ an tâm ở đây tu luyện. Bổn tọa sẽ rất nhanh trở lại, đừng làm bổn tọa thất vọng”
Nói xong, không chờ Hoa Bạch và U Dã kịp làm ra hành động gì. Trần Minh Quân đã động ý niệm, thân hình biến mất, trực tiếp di chuyển tức thời tới Quân Giáng Thành.
…
Quân Giáng Thành
Hơn sáu tháng trước, sự xuất hiện của Trần Minh Quân làm cho thành này vô cùng nổi tiếng. Lúc đó, nó vẫn còn là Trường Sinh Thành. Sau sự kiện Trần Minh Quân tiêu diệt Trường Sinh Môn, dòng người đua nhau tìm đến Trường Sinh Thành, phần lớn là tu sĩ hoặc gia tộc tu luyện. Chuyện như vậy vốn là một chuyện tốt, sẽ kích thích sự phát triển về mọi mặt của cả thành.
Thuận theo xu thế, Trường Sinh Thành được đông đảo mọi người đồng ý đổi tên thành Quân Giáng Thành. Đây cũng là do hành động nghĩa hiệp của Trần Minh Quân, nhưng phần lớn là vì hắn là một Vệ Thần. Bọn họ muốn nhân cơ hội như vậy để mượn tên tuổi của Vệ Thần, tạo dựng thanh thế và một chút sự liên quan.
Tuy nhiên, tiệc vui thì rất nhanh tàn. Một ngày kia, một đoàn người tìm đến Quân Giáng Thành. Mục đích của đoàn người này cũng không khác gì những người khác. Chính là muốn gặp mặt Trần Minh Quân.
Nhưng mà, người khác muốn gặp Trần Minh Quân là vì muốn tìm kiếm cơ hội thăng tiến. Còn đoàn người kia thì muốn thu nhận Trần Minh Quân hoặc là buộc Trần Minh Quân chấp nhận quyền thống trị của họ. Họ là đoàn sứ giả của một tổ chức gọi là Chiến Thần Điện.
Đáng tiếc, vài khoảng thời gian đó, Trần Minh Quân đã rời khỏi Quân Giáng Thành. Sau khi xử lý chút chuyện tại Bách Sơn Thành, hắn một mực bế quan cho tới hôm nay. Thành ra, đoàn sứ giả của Chiến Thần Điện bị buộc phải chờ đợi mấy tháng liền.
Lãnh Ba chính là người dẫn đầu đoàn sứ giả của Chiến Thần Điện. Hắn là một nam thanh niên trẻ tuổi. Là con cháu của một vị cao tầng trong Chiến Thần Điện. Kẻ này có tính tình tàn nhẫn, đã quen ở vị thế trên cao. Trong mắt của hắn, ngoại trừ người của Chiến Thần Điện ra thì còn lại đều là dân đen hèn mọn.
Sở dĩ nói hắn tàn nhẫn là vì sở thích máu tanh của hắn. Để giải trí, hắn thường xuyên nghĩ ra những ý tưởng nhẫn tâm và vô cùng biến thái. Đa số thường là những trò chơi máu tanh, rồi bắt người khác chơi cho hắn xem.
Tuy nhiên, những hành vi này của hắn cũng không có phổ biến ra bên ngoài. Phần lớn đều là lấy gia nô hay phàm nhân trong phạm vi xung quanh Chiến Thần Điện làm nạn nhân. Mặc dù cũng có nhiều người không ưa thích đam mê biến thái này của hắn, nhưng vì hậu trường của hắn mà họ không nói gì.
Hơn nữa, cũng chỉ là một vài sinh mạng nhỏ bé không đáng kể. Chỉ cần còn chưa làm ra chuyện gì quá lớn, vượt quá giới hạn cuối cùng thì cao tầng của Chiến Thần Điện cũng chỉ có thể mặc kệ.
Với một kẻ như vậy, làm sao có thể kiên nhẫn mà chờ đợi hơn nửa năm. Chính vì thế, khi chờ đợi chưa hết một tháng. Lãnh Ba đã bắt đầu không thể nhịn được buồn chán. Sau đó, những ý tưởng tàn bạo điên rồ không ngừng lóe lên trong đầu hắn.
Thời điểm ban đầu, Lãnh Ba chỉ bắt vài tên phàm nhân để làm đối tượng giải trí. Mỗi nhóm phàm nhân sẽ phải đối mặt với một trò chơi sinh tử, mà trong trò chơi đó, chỉ có một kẻ may mắn duy nhất là còn sống.
Ví dụ như nhóm phàm nhân đầu tiên, tổng cộng bị bắt chỉ có 10 người. Lãnh Ba trói mỗi người cố định tại một vị trí, tạo thành một vòng tròn. Trên đầu mỗi người đều có treo một tảng đá to lớn. Có thể thấy được, chỉ cần tảng đá rơi xuống, người bên dưới sẽ lập tức bị đập thành thịt nát.
Các tảng đá này bị một cơ quan giữ lại. Cơ quan này nối liền với 10 sợi dây, chúng được thả lòng thòng trước mặt 10 người.
Đầu tiên, Lãnh Ba đặt cho mỗi người một số từ 1 đến 10. Sau đó, hắn sử dụng 10 lá thăm để bóc ngẫu nhiên. Chỉ cần bóc trúng người nào, người đó phải quyết định giật mạnh một trong 10 sợi dây trước mặt.
Bởi vì không thể xác định được sợi dây nào sẽ liên thông tới cơ quan của tảng đá nào. Cho nên, việc giật trúng tảng đá trên đầu của ai là hoàn toàn do vận khí. Chỉ cần ai giật rồi thì sẽ không giật nữa. Nếu người được bốc thăm tiếp theo đã chết, chính tay Lãnh Ba sẽ chọn một sợi dây.
Người đầu tiên không giật trúng sợi dây của chính mình, may mắn sống sót. Nhưng người đó phải chứng kiến kẻ khác bị đá đè chết thảm. Thêm vài vòng nữa, người đầu tiên cũng không tránh khỏi cái chết, bị một người khác chọn trúng giây của mình. Sau cùng, tới khi chỉ còn lại đúng một sợi dây. Cũng chỉ còn đúng một người sống sót.
Kể từ khi có nhóm đầu tiên, Lãnh Ba như lên cơn nghiện, hắn không thể kìm nén được mà liên tục bắt bớ phàm nhân, tạo ra vô số cái chết thảm.
Sau cùng, dường như đã chán chơi với phàm nhân. Lãnh Ba bắt đầu chuyển chú ý tới giới tu sĩ. Thậm chí, trong đầu của hắn cũng bắt đầu xem Quân Giáng Thành như một khu tổ chức trò chơi siêu lớn.
Thời điểm bắt đầu, Lãnh Ba vẫn có chút cố kỵ. Hắn chỉ tổ chức một vài cuộc chiến đấu sinh tử quy mô vừa phải. Quy tắc của mỗi cuộc chiến vô cùng đơn giản. Một khi chiến đấu bắt đầu, phải có một bên chết đi thì trận đấu mới kết thúc. Bên thắng sẽ nhận được mọi thứ thuộc về bên thua, đồng thời sẽ nhận thêm một phần thưởng từ người tổ chức.
Lãnh Ba cũng biết, đối mặt sinh tử thì rất khó để người khác tự nguyện tham gia. Cho nên, nhằm tăng cường sức hấp dẫn, lôi kéo người đến tham gia, hắn cho ra phần thưởng rất cao. Còn hứa hẹn cho kẻ nào thắng liên tiếp 10 trận là có thể theo hắn về Chiến Thần Điện.
Đúng là hứa hẹn này rất hấp dẫn. Có điều, phần thưởng dù cao nhưng cũng không thể so được với mạng sống. Có rất ít người tình nguyện tham gia. Cho nên, Lãnh Ba vô cùng thất vọng.
Đã không có tình nguyện, Lãnh Ba liền suy nghĩ đến chuyện bắt buộc. Hắn cho người đi khắp nơi kiếm chuyện, va chạm, làm đủ mọi hành vi khiêu khích. Thông qua những chuyện như vậy, hắn chụp cho người khác cái mũ tặc tử, xem thường Chiến Thần Điện. Lấy đó làm lý do mà bắt bớ rất nhiều tu sĩ.
Cuối cùng, số tù binh đó bị buộc phải chiến đấu để giữ mạng. Lãnh Ba cho họ một chút hy vọng sống để họ có thể chiến đấu. Chỉ cần ai thắng liên tiếp 10 trận là sẽ được xóa tội, thả ngay tại chỗ.
Mặc dù số người chết đi đều là do Lãnh Ba mà ra. Nhưng nhìn chung mà nói, đa số người chết đều là chết trực tiếp dưới tay của kẻ khác. Do đó, từng cái chết xảy ra cũng dẫn tới từng mối thù mới hình thành.
Đám người này rất thù Lãnh Ba, nhưng họ biết cả đời này cũng không thể làm gì Lành Ba. Cho nên, bọn họ chỉ có thể chuyển hướng sang thù ghét kẻ đã trực tiếp giết chết người thân hoặc bạn bè của mình.
Có thù hận thì sẽ có hành động. Có hành động thì sẽ tiếp tục tạo ra thương vong. Mà khi có thêm thương vong thì sẽ có thêm thù hận. Và cứ như vậy phát triển lên, không cách nào kìm chế lại được.
Lúc đầu, cũng chỉ có vài vụ hỗn chiến ngẫu nhiên xuất hiện trên đường phố. Về sau, toàn bộ Quân Giáng Thành gần như chìm trong cảnh chiến đấu và giết chóc qua lại.