Cứ như vậy, Trần Minh Quân chính thức thu nhận La Ly làm Thần Sứ. Sau đó, hắn mang theo La Ly trở lại ngôi biệt viện. Họ không xuất hiện bên trong biệt viện mà là ở ngoài cửa.
Trần Minh Quân không định đi vào mà chỉ căn dặn La Ly
“La Ly, hãy chuẩn bị sẵn hành trang. Bây giờ bổn tọa phải đi xử lý một vài chuyện ở Bách Sơn Thành. Xong việc bổn tọa sẽ trở lại đón mấy chị em ngươi!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!” La Ly cung kính đáp
Trần Minh Quân gật đầu rồi liền muốn tiến đến chỗ của Tung gia. Nhưng hắn chợt khựng người lại, bởi vì hắn chợt nhớ ra, hắn còn không biết Tung gia ở chỗ nào.
Hắn phất tay tạo ra một cái bản đồ mô hình của Bách Sơn Thành trên không trung. Sau đó liền ho khan một tiếng rồi hỏi La Ly
“Khụ khụ, hãy chỉ cho bổn tọa vị trí của Tung gia trên bản đồ này!”
…
Cùng lúc đó, ở bên trong Tung gia
Lão tổ Tung gia đã thống nhất với lão tổ của mấy nhà còn lại. Hiện tại, bọn họ đã được bố trí ở trong phòng riêng của từng người.
Nội dung đại khái là như thế này. Lão tổ Tung gia hứa sẽ mở miệng hỏi xin Vệ Thần để bọn họ bái kiến. Nếu Vệ Thần đồng ý gặp ai, lão tổ Tung gia sẽ cho người đi mời người đó đến. Còn nếu không được gọi, họ phải tuyệt đối ở yên trong phòng.
Bình thường, dù bốn nhà có chút cạnh tranh. Có thể xem là đối thủ trực tiếp trong Bách Sơn Thành. Nhưng kỳ thực, cả bốn nhà đều căn bằng khá kỳ diệu. Đồng thời, bọn họ cũng rất đoàn kết đối ngoại. Lý do rất đơn giản, thực lực của nhà nào cũng sẽ không bảo vệ nổi cả thành. Chỉ có khi cả bốn nhà hợp sức lại thì mới đủ thực lực đối ngoại.
Cho nên, dù có cạnh tranh, nhưng cũng không quá ác liệt, thậm chí có thể xem là hợp tác thì đúng hơn. Chính vì vậy, sự kiện lần này rất quan trọng. Chỉ cần bám được cái đùi to Vệ Thần, thực lực của Bách Sơn Thành chắc chắn sẽ nhảy vọt. Bốn nhà bọn họ cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
Có điều, càng tiếp xúc sớm chừng nào thì lợi ích cũng sẽ lớn hơn chừng ấy. Tung gia có được cơ hội trời ban, trong lúc tới phiên họ canh gác thì Trần Minh Quân xuất hiện. Lại thêm ở gần hiện trường, nên họ là những người tới đầu tiên.
Ba nhà kia cũng không dám lỗ mãng. Chính vì vậy mà họ chỉ có thể dày mặt với Nhân Tâm. Hy vọng có được một cơ hội, dù có được hay không thì cũng phải làm. Thậm chí, kể cả chuyện Nhân Tâm có nói một đằng làm một nẻo hay không thì bọn họ cũng không muốn nghĩ đến.
Bởi vì bọn họ đều hiểu, cho dù lão già Nhân Tâm có để họ ngồi không trong phòng rồi không nói gì với Vệ Thần thì họ cũng không trách được ông ta.
…
Sau khi biết vị trí chính xác của Tung gia, Trần Minh Quân liền dịch chuyển đến trước cổng lớn của Tung gia. Chỗ này bình thường chỉ có vài ba tên thị vệ canh gác. Nhưng hôm nay phá lệ khác thường ngày. Không khí trở nên trang trọng. Người canh gác cũng đặc biệt đông. Ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt nghiêm nghị.
Bóng dáng Trần Minh Quân vừa xuất hiện. Đám thị vệ canh cửa đã phát hiện ra ngay. Kẻ đứng đầu trong đám người này liền cung kính quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến đại nhân!”
Sau đó, toàn bộ người có mặt cũng quỳ xuống theo
“Tham kiến đại nhân!”
Trần Minh Quân thấy cảnh này thì cũng hiểu trong lòng. Đây là vị lão tổ kia của Tung gia đã chuẩn bị trước. Hắn cũng điềm đạm đáp lại
“Được rồi, tất cả đứng lên đi!”
“Xin cảm ơn đại nhân!”
Bọn họ đồng thanh hô cảm ơn rồi đứng lên. Một tên trong số đó liền lấy ra một vật nhìn như một cái ống trúc ngắn. Hắn hướng ống trúc vào bên trong rồi vận lực bóp mạnh.
“Đoàng!”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, một thứ giống pháo hoa bay vào bên trong Tung gia. Loại thủ đoạn báo tin này chỉ có võ sư và tu sĩ cấp thấp sử dụng. Trần Minh Quân cũng biết, đối phương đang báo tin cho cao tầng trong nhà. Cho nên, hắn cũng không có ngăn cản hay khó chịu gì.
Gần như cùng lúc người kia hành động báo tin, thủ lĩnh của đám thị vệ này cũng đã tiến lên, cung kính nói
“Kính thưa đại nhân! kính mời đại nhân đi theo tiểu nhân vào đại viện”
Trần Minh Quân gật đầu, biểu thị hắn đã hiểu. Rồi cũng không nhanh không chậm cất bước tiến vào bên trong.
Tuy nhiên, khi hắn đi vừa qua cánh cổng, còn chưa kịp nhìn cảnh vật xung quanh thì đã thấy một bóng người từ xa chạy tới vội vàng.
Trần Minh Quân lập tức nhập ra đây là ai. Chính là lão già tiên phong đạo cốt mà hắn gặp ở chỗ ngôi nhà rách nát của La Ly.
Trong lúc Nhân Tâm còn đang bận rộn chuẩn bị thì nhìn thấy tín hiệu của thị vệ gác cửa. Lão ta gần như không cần suy nghĩ gì mà chạy một mạch ra bên ngoài. Lão ta chỉ dám chạy bộ, dùng tốc lực nhanh nhất có thể mà chạy. Còn chuyện lướt lên trên không thì lão ta không dám. Ai mà dám bay cao hơn Vệ Thần cơ chứ?
Bên cạnh đó, gia chủ của Tung gia cũng vài vị cao tầng khác cũng có phản ứng tương tự. Chỉ là, tốc độ của bọn họ không thể so sánh với lão tổ.
Từ xa xa, Nhân Tâm đã nhìn thấy Trần Minh Quân bước qua cổng lớn của Tung gia. Trong lòng vô cùng mong đợi và hồi hộp. Lão ta còn cách xa vài trăm mét thì đã quỳ xuống hành lễ
“Bái kiến đại nhân! Tiểu nhân chậm trễ tiếp đón, kính mong đại nhân thứ lỗi”
Nhìn thấy lão tổ nhà mình quỳ xuống, mấy tên thị vệ cũng buộc phải quỳ theo. Bọn họ cũng chỉ quỳ xuống, miệng thì không tiếp tục nói gì nữa, bởi vì họ đã hành lễ rồi. Cái này cũng giống như khi Hoàng Đế quỳ xuống thì những người có mặt sẽ không ai dám đứng.
Trần Minh Quân đã quen dần với những thứ này, không còn cảm thấy quá phản cảm như lúc đầu nữa. Hắn định phất tay cho Nhân Tâm miễn lễ thì lại có thêm một nhóm người chạy đến. Bọn họ vừa xuất hiện thì liền quỳ xuống phía sau Nhân Tâm, cũng đồng thanh hô lớn.
“Bái kiến đại nhân!”
Lúc này, Trần Minh Quân mới có cơ hội nói chuyện. Hắn định làm động tác phất phất tay, nhưng nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là thôi đi. Hắn bèn thu tay lại, rồi gật nhẹ đầu nói
“Tất cả đứng lên đi!”
“Cảm tạ đại nhân!”
Nhân Tâm là người đầu tiên hô cảm ơn rồi đứng lên. Theo sau đó là tới lượt gia chủ Tung và cao tầng. Sau đó, Nhân Tâm từ từ tiến lên gần Trần Minh Quân. Ông ta tiếp cận đủ gần thì dừng lại, cúi người làm một cái động tác mời và nói
“Kính mời đại nhân theo tiểu nhân đến sảnh lớn trong gia tộc!”
Trần Minh Quân điềm đạm nói
“Được, dẫn đường đi”
…
Một lúc sau, Trần Minh Quân ngồi tại ghế chủ vị trong một căn phòng rất lớn. Thiết kế của căn phòng này theo phong cách của nơi chầu vua chúa. Chủ vị đặt ở vị trí cao nhất, bên dưới có hai hàng ghế lớn, tách biệt làm hai bên. Phía sau hàng ghế lớn còn có rất nhiều ghế nhỏ hơn. Từ bên ngoài căn phòng, sẽ có một khoảng trống rộng rãi dẫn thẳng tới chủ vị ở trên cao.
Với sự nhiệt tình thỉnh cầu của Nhân Tâm. Trần Minh Quân nhìn thấy ánh mắt khao khát của ông ta thì cũng đành chấp nhận một vài thỉnh cầu.
Đầu tiên, hắn ngồi đó, lần lượt tiếp nhận sự hành lễ của các đệ tử dòng chính trong gia tộc. Việc này sẽ kết xuống một chút nhân quả về sau, nhưng hắn không cảm thấy có vấn đề gì. Bởi vì, tiếp đến hắn sẽ còn đóng vai Vệ Thần, tiếp nhận thiên hạ chúng sinh tín ngưỡng và thờ cúng. Đổi lại, hắn sẽ che chở và giúp đỡ bọn họ trên con đường tu hành. Mối quan hệ có qua có lại này sẽ tự nhiên làm cân bằng nhân quả tuần hoàn, sẽ không có ảnh hưởng lớn về sau.
Sau đó, Nhân Tâm cũng không làm cho ba người bạn già thất vọng. Ông ta vậy mà thực sự giữ lời, đề cập chuyện của họ với Trần Minh Quân, hy vọng được Trần Minh Quân chấp nhận tiếp kiến.
“Thưa đại nhân, tiểu nhân còn có một chuyện muốn bẩm báo! Chuyện này liên quan tới những thế lực lớn nhất Bách Sơn Thành, không biết đại nhân có muốn nghe tiểu nhân báo lên không?”
Trần Minh Quân còn tưởng lão già này lại cầu xin lễ nghi gì nữa. Nhưng không ngờ lại nhắc tới các thế lực lớn trong thành. Hắn cũng có chút tò mò, nên cũng không nhanh không chậm nói
“Có chuyện gì cứ báo lên!”
Nghe vậy, Nhân Tâm liền hít một hơi rồi nói
“Dạ bẩm đại nhân! Bách Sơn Thành có bốn thế lực lớn, còn gọi là tứ đại gia tộc”
Nói tới đây, lão ta chợt nhớ mình đang đứng trước một Vệ Thần. Nhất thời gương mặt liền hơi phồng lên vì xấu hổ. Lão ta nhẹ giọng cười nịnh nói
“Dĩ nhiên, nếu so với đại nhân thì bốn nhà này chẳng là cái gì cả”
Sau đó, lão thấy Trần Minh Quân không có phản ứng gì. Tròng lòng lão liền không suy nghĩ vu vơ nữa, giọng cũng trịnh trọng hơn mà nói tiếp.
“Bốn nhà này gồm có Tung gia, Khá gia, Mê gia và Hoa gia. Trong đó, tiểu nhân hổ thẹn là lão già cầm đầu của Tung gia. Bởi vì tiểu nhân may mắn, được bái kiến đại nhân từ sớm. Mấy lão cầm đầu của ba nhà kia nhờ tiểu nhân thỉnh cầu đại nhân, hy vọng đại nhân có thể chấp nhận cho bọn họ đến đây bái kiến ngài. Dạ, chuyện chính là như vậy”
Nhân Tâm nói đến đây thì đứng nghiêm trang, cung kính chờ nghe chỉ thị của Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân còn tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ có như vậy. Hắn mở miệng hỏi lại
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
Câu hỏi này dù nghe có vẻ bình thường. Nhưng nếu suy nghĩ lung tung thì sẽ trở nên rất không bình thường. Nhất là đối với người đang hồi hộp và nhạy cảm như Nhân Tâm. Hơn nữa, bởi vì cần giữ hình tượng, giọng nói của Trần Minh Quân vô cùng lạnh nhạt, làm cho lòng người nghe dễ sinh ra suy diễn.
Trong một thoáng nào đó, lão già Nhân Tâm đã kết luận rằng Trần Minh Quân đã nổi giận. Lão ta còn đoán ra lý do, đây là bởi vì lão ta nhiều chuyện, đem chuyện cỏn con trong mắt Trần Minh Quân ra thỉnh cầu, làm phiền Trần Minh. Càng nghĩ thì lão ta càng sợ, chân cũng bắt đầu rung rung, suýt nữa thì đứng không vững.
Sau cùng, lão ta không chịu nỗi, thực sự quỳ xuống
“Kính xin đại nhân tha tội! Tiểu nhân nhất định sẽ không dám tái phạm!”