Tại một vùng đất không tồn tại trên thế giới này, nơi được gọi là Biệt Giới.
Toàn bộ Biệt Giới có diện tích tương đương đại lục châu Phi, bao gồm 19 quốc gia nhỏ tồn tại song song rất hữu hảo với nhau.
Nhưng hiện tại Biệt Giới chỉ còn lại một quốc gia duy nhất, tên của quốc gia đó là Thạch Quốc. Bởi vì tồn tại một vị hoàng đế bất tử, trị vì quốc gia hơn 800 năm, dẫn tới sự đầu hàng hoàn toàn của 18 quốc gia còn lại.
Suốt 800 năm, Thạch Quốc có thể nói là một thế giới hòa bình và hạnh phúc. Mặc dù khoa học kỹ thuật vẫn rất lỗi thời, nhưng nhìn chung con dân của Thạch Quốc vô cùng hạnh phúc.
Người dân Thạch Quốc gọi vị hoàng đế kia là Bất Tử Thánh Đế. Dù đã nhường ngôi cho con cháu, lui về ở ẩn. Nhưng mà vị kia vẫn tồn tại như một vị thần của tồn bộ quốc gia.
Tương truyền vị hoàng đế này tên gọi Thạch Sanh. Hơn 800 năm trước đã có công diệt trừ yêu quái Đại Bàng Tinh, được đức vua lúc bấy giờ gã công chúa Quỳnh Nga cho làm vợ, sau đó thì nhường ngôi.
Công chúa Quỳnh Nga không bao giờ già đi, giống hệt như Thạch Sanh. Cho nên người đời cũng gọi nàng là Bất Tử Thánh Hậu.
Hơn 1 năm trước đây, Thạch Quốc đột ngột xảy ra nạn thú triều. Lúc đầu chỉ phát sinh ở một vài nơi, càng về sau thì càng dày đặc hơn. Cuối cùng thì diễn ra khắp mọi nơi.
Thành phần ban đầu của thú triều chỉ là hoang sơn, dã thú. Về sau thì có những con thú có thể chất vô cùng mạnh mẽ, không còn giống như dã thú thông thường.
Cá biệt còn có những con dã thú há miệng phun ra những đòn gió sắc bén như đao. Nếu không tận mắt chứng kiến thì người dân khó mà tin được.
Các đợt tấn công liên tục của thú triều làm cho lê dân bá tánh thê thảm không thể tả nổi.
Quân đội của triều đình trải qua thời gian dài yên bình nên sức chiến đấu vô cùng bạc nhược. Xuất quân bao nhiêu là toàn quân bị diệt bấy nhiêu. Chỉ trong 3 tháng đầu, quân số tử trận đã lên tới 10 triệu quân.
Quan triều đình và dân chúng bình thường đều chọn chạy nạn về hướng kinh đô Thánh Đế Thành.
Bất Tử Thánh Đế Thạch Sanh cùng con cháu đánh đông dẹp tây liên miên. Nhưng cho dù Thạch Sanh có mạnh hơn nữa thì cũng không thể dùng sức một người cứu toàn bộ Thạch Quốc rộng lớn.
Chỉ trong vòng 1 năm, Thạch Sanh cùng con cháu và quân đội triều đình đã giết chết hàng tỷ dã thú. Nhưng Thạch Quốc cũng trả giá vô cùng thảm trọng.
Dân số từ hơn 3 tỷ người chỉ còn lại không tới 300 triệu. Toàn bộ con cháu của Thạch Sanh và Quỳnh Nga trên cơ bản đều hy sinh trong chiến đấu. Chỉ còn lại duy nhất 2 anh em Thạch Tuấn và Thạch Nhi, là con cháu cách hàng chục đời của Thạch Sanh.
Thạch Tuấn được giao trách nhiệm làm hoàng đế, giữ gìn trật tự trị an, củng cố lòng dân. Thạch Nhi là phận gái, chỉ có thể hỗ trợ anh mình công tác giúp đỡ dân chạy nạn đến Thánh Đế Thành.
Hiện tại, toàn bộ Biệt Giới rộng lớn chỉ còn lại Thánh Đế Thành là an toàn, những nơi khác đã không còn tồn tại bóng dáng con người.
Thạch Sanh cùng với quân đội Thạch Quốc luôn túc trực ở bên ngoài tiền tuyến, đề phòng thú triều tấn công, bảo vệ Thánh Đế Thành, phòng tuyến cuối cùng của nhân loại.
Toàn bộ Thánh Đế Thành đều được tường thành cao hơn 50 mét bao quanh. Độ dày của tường thành được gia công lên hơn 50 mét. Có thể nói là vũ khí hiện đại cũng chưa chắc xuyên thủng được.
Bên ngoài tường thành được đào thành sông rộng hơn 500 mét và sâu 30 mét. Bên trên mặt sông được đổ một lớp dầu hỏa dày hơn 2 gang tay.
Mặt ngoài của tường thành bố trí chi chít những lưỡi dao sắc nhọn, ngăn cản khả năng leo tường thành.
Con sông xung quanh Thánh Đế Thành không có cây cầu nào nối thông với tường thành. Từ bên trong muốn ra ngoài thì người ta sẽ chèo xuồng mà đi, mà cũng chỉ có một lối đi duy nhất và rất nhỏ. Tất cả vì đảm bảo an toàn cho Thánh Đế Thành.
…
Khoảng 10 ngày trước sự kiện diễn ra tại Thạch Động, Hà Tiên, Kiên Giang
Thạch Quốc! Trên một ngọn đồi cách Thánh Đế Thành hơn 10km, đang là lúc nửa đêm.
Có 5 người đang nằm sát dưới mặt đất, hướng ống nhòm nhìn về phía xa xa, dường như đang quan sát gì đó.
Khoảng 30 giây trôi qua, bọn họ dừng thao tác quan sát. Người ở giữa ra hiệu bằng động tác tay, ám chỉ từ từ bò trở lại.
Bốn người còn lại gật đầu nhận lệnh, rồi cả 5 người từ từ bò sát mặt đất lùi về phía sau. Khi đã đi khá xa vị trí vừa rồi họ mới dừng lại.
Một người lên tiếng hỏi nhỏ
“Chỉ huy! đã là lần thứ 3 rồi. Ngài đoán xem bọn chúng đang làm cái gì?”
“Đừng vội kết luận, trước cứ quan sát thêm đã”
Một người khác lại hỏi bổ sung
“Chỉ huy! thuộc hạ kiến nghị nên đưa tin báo cho Thánh Đế trong lúc quan sát thêm”
Người chỉ huy vỗ lên vai người nọ đáp lại
“Lư Tú, ta cũng nghĩ như thế. Nhiệm vụ trở về phải giao cho cậu rồi!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Ừ, đi nhanh về nhanh”
Người được gọi Lư Tú lập tức nhanh chóng rời đi, kỹ năng đi đường rất phi phàm, dù chạy nhanh nhưng tiếng động phát ra cơ bản gần bằng không.
Người chỉ huy nhìn về một người rồi nói
“Toàn đội nghe lệnh, lập tức nghỉ ngơi lấy lại sức. Minh Đông, cậu làm nhiệm vụ cảnh giới trước, sau đó tới Khắc Tư, Tiểu Phụng và tôi, mỗi người trực 1 giờ đồng hồ”
“Tuân lệnh chỉ huy!”
“Tuân lệnh chỉ huy!”
“Tuân lệnh chỉ huy!”
…
Cùng thời điểm đó, ở một ngọn đồi khác không quá xa.
Một cảnh tượng tương tự đang diễn ra. Một nhóm 5 người đang yên lặng nằm sát mặt đất quan sát thứ gì đó ở phía trước họ. Được một lúc thì người chỉ huy ra lệnh rút lui.
Nhóm người bò một cách vô cùng chậm chạp về phía sau. Mới đi được một khoảng đường mấy mét thì một người bám phải một cành khô bị gãy.
Do đường phía sau là một con dốc, bất ngờ mất thăng bằng nên người đó bị trượt một đoạn. Rất may mắn là đồng đội của anh ta kịp thời với tay chụp được.
Thứ mà bọn họ lo lắng không phải sợ người kia ngã chết. Họ sợ động tĩnh gây chú ý tới những thứ ở bên kìa.
Mặc dù trượt một đoạn cũng đã tạo ra âm thanh, nhưng không quá gây chú ý. Toàn bộ 5 người nằm im bất động, không dám có bất cứ một hành động nào.
Gần một phút trôi qua, xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh. Cả đám không khỏi thở dài thả lỏng.
Người đội trưởng tiếp tục làm động tác cho phép di chuyển tiếp. Lúc bọn họ quay đầu lại thì đã thấy một bóng dáng to lớn như một con trâu nước ở phía trên đồi.
Đó là một con hổ, nhưng hình thể lại vô cùng to lớn. Trong màn đêm, hai mắt của nó phát ra thứ ánh sáng đỏ nhẹ như máu. Nhìn vào thôi đã có thể làm cho người ta mất hết hồn vía không thể cử động.
Người chỉ huy hét lên
“Tản ra bỏ chạy, không ai được phép quay đầu nhìn lại!”
“Trần Tinh chỉ huy! Kiếp sau có duyên lại là đồng đội!”
“Trần Tinh chỉ huy! Kiếp sau có duyên lại là đồng đội!”
“Trần Tinh chỉ huy! Kiếp sau có duyên lại là đồng đội!”
“Trần Tinh chỉ huy! Kiếp sau có duyên lại là đồng đội!”
Đang là lúc cấp bách, không một ai nói lời thứ hai. Sau khi nói lời vĩnh biệt thì toàn bộ theo lệnh tản ra 4 hướng mà chạy. Đây là cách đảm bảo có người sống sót cao nhất.
Con Hổ gầm lên một tiếng thị uy rồi hạ thấp người lấy đà phóng thẳng tới người chỉ huy tên gọi Trần Tinh
Dù đã ra lệnh cho mọi người bỏ chạy, nhưng Trần Tinh thì không. Anh ta đứng đó, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ma mị của con Hổ đang lao tới. Hai tay anh ta đã cầm sẵn hai thanh đoản kiếm.
“Súc sinh! Tới đây đi!”
Con Hổ cảm nhận được sự thách thức nên càng thêm hung bạo, nó nhảy lên, xòe bộ móng vuốt sắc nhọn của nó ra thẳng hướng cái đầu của Trần Tinh mà tát tới.
Grào …
Hai chân Trần Tinh làm thế trung bình tấn, đoản đao đan chéo vào nhau trước người, tiếp lấy cú tát của con mãnh thú.
KENG! …
Lực của cú tát quá lớn, va chạm với 2 thanh đoản đao làm cho 2 tay của Trần Tinh tê dại mất kiểm soát. Cú tát vẫn không dừng lại mà tiếp tục cào qua lòng ngực của Trần Tinh.
Xoẹt …
Một mảng da thịt bị xé văng ra, Trần Tinh bị đập bay đi
Bịch … Bịch … Bịch ….Bịch
Chỉ khi anh ta va vào một gốc cây thì mới dừng lại, nếu không chắc sẽ lăn thẳng xuống chân đồi. Vừa dừng lại, Trần Tinh liền há mồm phun ra một ngụm máu bầm
“Phụt”
Một đòn! Chỉ một đòn duy nhất đã cho thấy sức mạnh thể chất chênh lệch giữa con người và mãnh thú nơi đây!
Trần Tinh cố gắng mở mắt, anh ta đã không thể di chuyển hay cử động gì thêm. Chỉ có thể chờ con Hổ đến kết liễu sinh mạng.
Nhưng có thể thấy trên miệng anh ta vẫn nở một nụ cười, bởi vì những người đồng đội khác đã đi khá xa. Tỷ lệ chạy thoát là vô cùng lớn.
Con Hổ đi tới trước mặt Trần Tinh, hướng thẳng mặt anh ta mà gầm lên một tiếng thị uy. Như thế nó muốn nói rằng “Mày con xanh và non lắm!”
Trần Tinh vẫn mở mắt trừng trừng nhìn thẳng con Hổ, không một chút nào tỏ vẻ sợ hãi. Có vẻ đã quá chán ghét Trần Tinh, con Hổ há miệng hướng thẳng tới cổ của Trần Tinh cắn xuống và xét toạc cổ họng anh ta ra.