Giác Linh Chân Nhân đi đường vô cùng cẩn thận, gần như là không giao tiếp với ai. Ông di chuyển trên đôi chân của mình bằng một loại thân pháp cơ bản. Để tránh gây chú ý cho nên ông chỉ lướt đi chứ không phi hành.
Mà thật ra thì ông muốn phi hành cũng khó, vì không duy trì được lâu. Lượng chân khí của một linh đồ tam trọng không thể chèo chống một người phi hành quá lâu được.
Khi đến trước cửa Thất Sơn Gia Viên thì Giác Linh Chân Nhân không khỏi ngơ ngẩn cả người. Bởi vì đập vào mắt ông là một hàng dài người quỳ gối hai bên đường.
Từ chỗ này đi tới cổng cũng phải hơn 4km mới tới. Một con đường dài 4km được trang trí hai bên bằng những người quỳ gối.
Giác Linh Chân Nhân chưa hiểu được chuyện gì. Nhưng mà ông nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lại sinh ra ác cảm đối với Thất Sơn Gia Viên. Theo ông nghĩ, làm như thế này có phải là đã khinh người quá đáng lắm rồi không?
Chỉ vì đề cao uy quyền mà dùng người quỳ gối để trang trí!
Giác Linh Chân Nhân nghĩ tới Trần Minh Quân, có nhìn như thế nào thì cậu ta cũng không phải loại người như vậy.
Trong lòng bằng đầu sinh ra thoái ý, Giác Linh Chân Nhân là một người có tấm lòng vô cùng nhân hậu. Ông sẽ không thể chấp nhận giao du với loại người xem thường nhân mạng con người thế này.
Đứng nhìn thẳng hướng xa xa, dù còn hơn 4km nhưng cổng chính Thất Sơn Gia Viên đủ to lớn và đồ sộ để có thể nhìn thấy rõ ràng.
Giác Linh Chân Nhân cứ đứng ở đó, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng, ông vẫn quyết định quay đầu.
Đúng lúc đó, ông nhìn thấy một người phi hành từ trên trời hạ xuống. Người này ngay lập tức tiến đến vị trí tiếp theo của đội ngũ quỳ gối, rồi cũng quỳ xuống.
Giác Linh Chân Nhân sờ lấy bộ râu trắng của mình rồi suy nghĩ
“Chẳng lẽ những người này không phải là vật trang trí của Thất Sơn Gia Viên? Là ta đã hiểu lầm gì đó?”
Ông đi thẳng tới vị trí một người quỳ gối gần nhất rồi hỏi một cách chân thành
“Vị tu sĩ này, lão già ta có chút khó hiểu, không hiểu các vị quỳ ở đây là để làm gì?”
Người nọ cũng là một nam trung niên, vốn là trưởng chi nhánh An Giang của Nam Quyền Môn. Tu vi cũng ở cấp Linh Đồ Cửu Trọng, đã sắp bước vào cấp độ Linh Sĩ.
Bình thường cũng có chút hách dịch, nhưng cũng không làm gì khinh người quá đáng. Chỉ vì Cao Thời Đại mà bị luyên lụy phải chạy đến đây quỳ xin tha.
Ông ta ngước mắt lên nhìn Giác Linh Chân Nhân, vốn tâm trạng đang không vui, nghe có người hỏi còn tưởng là đang chế giễu mình. Ông ta định mắng vài câu thì nhớ ra là mình đang quỳ xin tội nên ngậm miệng lại.
Giác Linh Chân Nhân nhìn thấy ánh mắt tỏ ra khá khó chịu của đối phương thì cũng không hỏi thêm. Đang muốn tìm người đi đường để hỏi thì từ bên trong Thất Sơn Gia Viên phát loa lớn ra bên ngoài, đủ để nghe tầm xa cả chục km.
“Toàn bộ người của Nam Quyền Môn nghe rõ đây. Thần đã có quyết định, tội của Cao Thời Đại và những người trực tiếp ra tay giúp đỡ hắn là không thể tha thứ, trực tiếp ra lệnh truy sát, danh sách đã đăng tải lên website.”
“Còn những đệ tử khác của Nam Quyền Môn đang quỳ ở đây, từng người sẽ được hỏi chi tiết những tội lỗi do mình gây ra. Sau đó, Thần sẽ có phán quyết. Kẻ không có mặt ở đây được xem là bỏ trốn và sẽ trực tiếp nhận sát lệnh. Kẻ nói dối che dấu hành vi tội lỗi cũng sẽ nhận sát lệnh. Thần có nói thêm, nếu không phải tội lỗi tán tận lương tâm như Cao Thời Đại thì đều sẽ có cách chuộc tội, gia đình sẽ không bị luyên lụy”
Tiếng nói đến đây thì kết thúc, toàn bộ những người đang quỳ đều đập đầu nói lời cảm ơn Thần khoan dung độ lượng.
Kế tiếp, hàng trăm nhân viên của Thất Sơn Gia Viên từ bên trong đi ra. Bọn họ chia nhau lấy lời khai của đám người đang quỳ. Ai trả lời xong thì được phép đứng lên tại chỗ để chờ phán quyết.
Cao Trung thì không cảm thấy vui mừng gì. Bởi vì hắn biết, những tội lỗi màn hắn từng làm trước đây cũng không hề nhẹ gì. Kết cục của hắn sẽ vô cùng khó đoán.
Nhưng chạy trốn thì hắn lại không dám. Ai có thể chạy trốn khỏi bàn tay của Thần cơ chứ?
“Người, họ và tên, làm gì trong Nam Quyền Môn, kể rõ bản thân đã từng làm những chuyện gì xấu xa!”
Cao Trung ngước mặt lên, trước mặt hắn là một người có tuổi đời không quá 18 tuổi. Mặt trang phục học sinh của Thất Sơn Gia Viên. Đang cầm một thiết bị ghi âm để hỏi hắn.
“Ta … ta …. ta”
Cao Trung là một Nhị Tinh Linh Sĩ đỉnh phong, còn là trưởng môn của Nam Quyền Môn uy danh hiển hách. Có thể ngờ được có một ngài hắn lại quỳ trả lời hỏi cung của một thằng nhóc còn chưa tu luyện.
Trong lòng hắn vô cùng ủy khuất, nói ra cũng chết, không nói ra cũng chết. Cao Trung bắt đầu siết chặt hai bàn tay rồi ngửa mặt lên trời cười to
“Ha Ha Ha … Ha Ha Ha Ha … Thần chó má gì chứ, lão tử đã phải chết thì sẽ giết một hơi sản khoái rồi chết!”
Linh lực điều động, hắn muốn xé nát cái tên tiểu tử trước mặt mình. Nhưng hắn lại phát hiện cử động của mình vô cùng chậm chạp, chẳng khác nào đang vùng vẫy dưới bùn lầy.
Kế tiếp thì hắn cảm thấy nóng, vô cùng nóng. Nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, phải nói là quá nhanh để kịp phản ứng. Toàn thân hắn trở nên đỏ rực rồi phân rã ra rơi xuống đất, thứ còn sót lại chỉ là một đống tro tàn.
Linh hồn của hắn thoát ra, chưa kịp phản ứng thì đã bị xoắn nát và tan biến. Cho dù không bị xoắn nát thì linh hồn cũng sẽ không thể tồn tại quá lâu.
Chỉ là trước đó hắn có thể sẽ trở thành một con ma tác quái một thời gian dài. Cho nên, diệt luôn ngay lúc này là một quyết định đúng đắn.
Từ bên trên cổng Thất Sơn Gia Viên, Băng Sương Tiên Nữ Lạc Phượng Yên thu lại thần niệm. Ánh mắt của nàng lạnh lẽo như băng, không vì vừa giết một người mà có chút dao động.
Tu vi của Lạc Phượng Yên đã bước vào Tứ Tinh Linh Sĩ, trở thành tu sĩ đầu tiên thời hiện đại bước vào tứ tinh linh sĩ.
Sở dĩ nàng có mặt tại Thất Sơn Gia Viên là để đột phá cảnh giới. Sau khi nghe chuyện của Lý Linh thì nàng ta cũng đến đây để xem tình hình. Ai ngờ, Cao Trung lại định giết chóc một phen trước khi chết. Nàng không một chút lượng lự mà dùng Diệt Hỏa Thần Niệm lên đối phương.
Tất cả những người tu luyện Minh Quân Tiên Pháp đều sẽ học được những chiêu thức mà Trần Minh Quân đã nghiên cứu ra. Chỉ là vận dụng thành thục tới trình độ nào thôi.
Tuy nhiên, dưới ngũ tinh linh sĩ thì dư sức đối phó. Có thể nói, Minh Quân Tiên Pháp mới thực sự là phương pháp tu luyện gần chính xác nhất và ít hạn chế nhất.
Giác Linh Chân Nhân nghe thấy và chứng kiến tất cả mọi chuyện. Ông cũng đã hiểu được đầu đuôi sự việc.
“Thì ra chuyện đã sớm được giải quyết. Như vậy thật là tốt quá rồi. Trước tiên cứ vào gặp cậu ta nói chuyện một chút xem sao”
Giác Linh Chân Nhân đi thẳng hướng cổng chính Thất Sơn Gia Viên mà đi. Người đi ra đi vào chỗ này đều phải thông qua xác minh thân phận.
Trong lúc Giác Linh Chân Nhân đang làm việc với nhân viên giữ cửa thì Lạc Phượng Yên nhìn thấy. Nàng ta nhớ rõ Trần Minh Quân rất tôn trọng người này, cho nên lập tức phi thân xuống bên dưới gặp mặt.
Vừa đáp xuống trước mặt Giác Linh Chân Nhân thì Lạc Phượng Yên rất lễ phép chào hỏi
“Tiểu nữ xin kính chào tiền bối, không biết tiền bối đến đây có việc gì?”
Người nhân viên nghe Băng Sương Tiên Nữ gọi ông lão này là tiền bối thì giật mình. Rồi cũng nhanh chóng phản ứng.
“Tiền bối thứ lỗi, chúng tôi không biết thân phận của ngài cho nên mới yêu cầu xác minh, xin ngài lượng thứ cho chúng tôi”
Giác Linh Chân Nhân thụ sủng nhược kinh, nếu là trước kia thì ông cũng sẽ không lấy làm quá lạ. Nhưng bây giờ thì khác, xã hội người người tu luyện, nhà nhà tu luyện. Tu sĩ đi đầy đường, cao thủ bay đầy trời.
Cho nên ông rất là nhận thức rõ ràng, cái gọi là ngũ đại tán tiên trước đây, cũng chỉ là bọt nước mà thôi. Không đáng để nhắc tới, nói chi tới địa vị.
Nhưng dù sao cũng là một người lão luyện và hiền từ, Giác Linh Chân Nhân thân thiện đáp
“Anh bạn trẻ, cậu chỉ làm việc của mình thôi, có gì mà phải xin lỗi”
“Dạ, cảm tạ tiền bối độ lượng”
Giác Linh Chân Nhân nhìn Lạc Phượng Yên, hơi suy nghĩ một chút rồi mới nhận ra. Không thể không nói, Băng Sương Tiên Nữ đúng là đã khác Lạc Phượng Yên trước kia rất nhiều.
“Vị này, cô chính là một trong ba vị cô nương đi cùng Trần Minh Quân”
Lạc Phượng Yên mỉm cười đáp
“Dạ, tiền bối nhớ không sai!”
Nghe ông lão nào kêu trực tiếp tên Trần Minh Quân thì mấy anh nhân viên canh cửa lại thêm một phen hồn vía lên mây. Rất là ít người có thể gọi trực tiếp tên của Trần Minh Quân. Nhưng bọn họ nhìn như thế nào cũng không thấy ông lão này quen mắt.
Lạc Phượng Yên nhìn thấy đám thuộc hạ có vẻ căng thẳng nên mới lên tiếng
“Tiền bối, chuyện về anh Minh Quân rất là dài dòng. Trước tiên xin mời tiền bối theo ta vào trong, ăn miếng bánh, uống chung trà, rồi lại nói”
Giác Linh Chân Nhân tuy không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn mỉm cười đáp
“Được, vậy làm phiền cô nương rồi”
Khoảng 15 phút sau, tại một khu nhà dành cho khách VIP. Cả nhà Trần Minh Quân ở đây nói chuyện với Giác Linh Chân Nhân. Nhất là cha mẹ Trần Minh Quân và cha mẹ của Như Ý.
Trước đây, khi còn chưa tu luyện, bốn ông bà vốn theo đạo Hòa Hảo. Cho nên không xa lạ gì với cái tên Phật Thầy Tây An Giác Linh Chân Nhân.
Bây giờ gặp được tận mắt thì chẳng khác nào giấc mơ thành sự thật. Biết được sự tồn tại của những tán tiên khác làm cả nhà vô cùng kích động. Cho dù đại đa số bọn họ đều đã có tu vi cao hơn ngũ đại tán tiên, nhưng lòng kính trọng đã có thì không bao giờ thay đổi.
Sau khi đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, Giác Linh Chân Nhân muốn trở về nhưng bị nhiệt tình mời ở lại chơi. Cuối cùng, Giác Linh Chân Nhân phải hứa là sẽ dẫn toàn bộ ngũ đại tán tiên đến Thất Sơn Gia Viên thì mới được cung kính tiễn đi ra khỏi Thất Sơn Gia Viên.