Tại một căn nhà tranh vách lá, nằm heo hút bên dưới chân núi Phú Cường, huyện Tịnh Biên, An Giang.
Đây vốn là căn nhà tạm bợ, được nông dân sử dụng trong quá trình canh tác ruộng lúa. Khi không cần đến thì gần như bỏ hoang.
Bên trong nhà, Lý Linh vẫn đang ở trong tình trạng hôn mê. Đang nằm trên một chiếc giường tre. Ngồi ở gần Lý Linh là người đã mang Lý Linh đến đây. Nàng là sư muội của La Mẫn, có tên là Lâm Thu Đông.
Lâm Thu Đông ngồi trên một cái ghế tre, ánh mắt nhìn Lý Linh một cách mờ mịt. Cô đang bị rơi vào trạng thái ngây ngốc.
Lâm Thu Trang đã ở trạng thái này hơn 30 phút, cô đã quên mất mình là ai và tại sao lại có mặt ở đây. Nơi này chỉ có cô và Lý Linh, mà Lý Linh thì vẫn còn đang hôn mê.
Lâm Thu Trang rất là sợ hãi, trong lòng của cô tràn ngập cảm giác lo lắng và sợ hãi, nhưng lại không biết cảm giác này vì sao mà có.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên
“Cốc cốc cốc”
Âm thanh này làm cô giật mình, chính nhờ sự giật mình này mà thần trí của cô nhất thời khôi phục.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Lâm Thu Trang lên tiếng hỏi khẽ
“Ai đó?”
Từ bên ngoài, giọng nói của một thiếu phụ trung niên đáp lại Lâm Thu Trang
“Cháu ơi, là cô Ba đây. Cô mang đến cho cháu một ít đồ ăn”
Lâm Thu Trang nghe giọng nói thì đi ra mở cửa. Nói ra cũng thật buồn cười, một căn nhà tranh vách lá, nếu là kẻ xấu, chắc không cần phải gõ cửa, cứ đạp nhẹ là vào rồi.
Nhưng mà Lâm Thu Trang đang ở trạng thái lo lắng, cho nên phản ứng bản năng sẽ hỏi vậy thôi.
Cánh cửa đơn sơ mở ra, đứng trước cửa là một người thiếu phụ đã có tuổi. Trên tay xách theo một cái túi, bên trong là mấy cái hộp thức ăn và cơm trắng.
“Cháu gái, cháu thấy sao rồi? Còn con bé kia nữa, đã tỉnh chưa?”
“Dạ cháu đã khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn cô đã giúp cháu có chỗ nghỉ ngơi. Còn cô gái kia thì vẫn còn đang hôn mê, cháu cũng không biết khi nào sẽ tỉnh”
“Haizz.. thật là khổ cho con bé. Không biết khi tỉnh lại nó có chấp nhận nổi sự thật hay không? Mà thôi, vào bên trong đi nào. Cô mang theo thức ăn ngon tới cho 2 cháu đây. Ăn no để có sức mà tính chuyện sau này”
— QUẢNG CÁO —
Lâm Thu Trang đi vào trong nhà cùng với người thiếu phụ. Cô cũng không khách sáo mà lấy thức ăn ra rồi ăn như hổ đói. Bởi vì cô thực sự rất đói rồi.
“Cháu ăn từ từ thôi, một lát cô sẽ về nấu cháo trắng mang qua đây. Con bé bị bất tỉnh, nếu không ăn gì chỉ sợ sức khỏe sẽ suy nhược”
Lâm Thu Trang đang ăn thì nước mắt chảy ra
“Cô ơi, cô thật là một người tốt. Nhưng mà … nhưng mà … cháu sợ sẽ luyên lụy đến gia đình cô. Cháu sẽ nhanh chóng tìm cách rời đi”
“Cái con bé này, nếu cô sợ thì đã không chứa chấp cháu. Mà cháu cũng khó mà đi đâu được. Ở ngoài kia đã truy nã 2 cháu và sư tỷ của cháu. Các thông báo truy nã có ở khắp các quán cà phê tu sĩ hết. Tốt nhất cháu cứ ở đây, ông nhà của cô sẽ tìm cách liên hệ với Thất Sơn Gia Viên để giúp cháu”
Nghe nói bản thân và sư tỷ đã bị truy nã, không cần suy nghĩ cũng biết là do Nam Quyền Môn làm. Lâm Thu Trang nhất thời nản lòng thoái chí. Cô cảm thấy hết sức bất lực. Chạy thoát được thì đã làm sao? Cô cũng không thể liên lạc sư môn, không thể kêu oan, không thể báo thù.
“Cháu gái, đừng có suy nghĩ tiêu cực. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, người tốt nhất định sẽ có Ông Trời phù hộ”
Lâm Thu Trang cũng không có phản bác. Nói thật, với những tu sĩ như cô thì không ai tin vào Trời, Phật hay bất cứ thế lực thần linh nào cả. Bởi vì cô biết họ cũng chỉ là những tu sĩ cường đại mà thôi.
Nếu có thể hy vọng, thì gần nhất và thực tế nhất chính là Trần Minh Quân. Nhưng mà Thất Sơn Gia Viên quá khó để đến. Tất cả mọi con đường dẫn đến Thất Sơn Gia Viên đều sẽ có người có Nam Quyền Môn trong bóng tối giám sát.
Bản thân cô cũng không có phương thức đặc biệt nào có thể liên lạc được với Thất Sơn Gia Viên. Mà cô cũng không có quen biết người nào thuộc Thất Sơn Gia Viên cả.
Cô chỉ có thể đặt hy vọng lên người phụ nữ trung niên trước mắt này. Bởi vì chồng của bà ấy có quen biết một người bạn đang làm bảo vệ trong Thất Sơn Gia Viên.
“Cảm ơn cô đã mạo hiểm cứu 2 đứa cháu. Nếu vượt qua được chuyện này. Cháu nhất định sẽ trả ơn cô.”
“Ơn nghĩa gì không biết! Nếu muốn có phần thưởng, cô chỉ cần báo tin vị trí của cháu là có phần thưởng rồi. Đừng có để ở trong lòng, muốn cảm ơn cô thì hãy cố gắng ở yên chỗ này. Chuyện liên lạc với bên kia thì để cô giúp”
Người ta đã nói tới mức độ như vậy, Lâm Thu Trang cũng không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn
“Dạ, cháu biết rồi. Xin cô hãy cẩn thận, cháu không muốn nhìn thấy cả nhà cô bị liên lụy.”
“Ừ! Được rồi! Giờ cô phải về đây, có tin gì tốt thì cô sẽ báo cho cháu đứa biết ngay!”
…
Cô Ba nói xong thì bước ra cửa và nhanh chóng rời đi. Lâm Thu Trang đứng nhìn theo một lúc rồi cũng đóng cửa lại.
Ở cách ngôi nhà tranh không xa, có một hàng cây dâm bụt. Một người thanh niên khoảng 15, 16 tuổi ẩn nấp trong đó.
Thanh niên này nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đã đi xa thì bắt đầu tiến lại gần căn nhà tranh một cách nhẹ nhàng.
— QUẢNG CÁO —
Hắn không đến cửa trước của căn nhà mà ghé sát vào một bên vách. Tại chỗ đó, thông qua một phần vách nhà rách nát, hắn có thể ngó nhìn vào bên trong.
“Mẹ với ba đang âm mưu chuyện gì mà cứ thần bí, lại còn không chịu nói cho mình nghe. Nếu đã không nói thì mình sẽ tự tìm hiểu.”
Thanh niên này vừa nghĩ trong đầu vừa bắt đầu nhẹ nhàng ghé mắt vào một khe hở. Xuyên qua vách nhà để nhìn vào bên trong căn nhà.
“Ủa? Chị gái này là ai? Tại sao lại ở trong nhà tranh gia đình mình? Ba mẹ thần bí từ qua tới nay là vì chị gái này đây sao? Chẳng lẽ … chẳng lẽ ba mẹ còn có con mà giấu mình?”
Thanh niên trẻ này bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nhưng khi nhìn kỹ lại dung mạo của Lâm Thu Trang thì hắn chợt nhận ra điều gì đó.
“Không đúng! Sao nhìn chị gái này có vẻ quen mặt như vậy? Mình rõ ràng không biết chị ta mà?”
Đã tò mò thì tò mò cho tới bến, thanh niên này tìm một góc nhìn khác rõ ràng hơn để nhìn vào bên trong. Ở góc nhìn này, hắn đã thấy được Lý Linh đang nằm trên chiếc giường tre.
“Trời ơi! Mình biết rồi! Đây là 2 trong số 3 người bị Nam Quyền Môn truy nã. Sáng nay mình đi theo anh họ vào một quán cà phê tu sĩ và đã nhìn thấy truy nã. Bảo sao không quen mắt như vậy.”
Người này sợ sẽ kinh động đến Lâm Thu Trang, cho nên từng bước nhẹ nhàng lùi ra xa. Khi đã ở một khách đủ an toàn thì mới dừng lại.
“Không được! Ba mẹ định làm chuyện gì mà lại chứa chấp người bị Nam Quyền Môn truy nã. Nếu bị phát hiện ra … không phải sẽ là đồng phạm hay sao? Mình phải làm gì đây?”
Ánh mắt của người thanh niên này nhìn về hướng ngôi nhà tranh một cách vô cùng sợ hãi. Không biết thì thôi, đã biết rồi thì làm sao có thể giả vờ chưa từng biết. Nhất là, hắn không muốn tự nhiên lại trở thành đồng phạm với người khác, còn là tội rất nặng nữa.
“Nếu mình báo tin này cho Nam Quyền Môn. Như vậy chẳng những không có tội, còn nhận được phần thưởng truy nã, đó là 50 nguyên khí châu. Mỗi viên có thể bán được mấy trăm triệu đồng, nếu biết tận dụng thì có thể bán cả tỷ đồng”
Thanh niên này càng suy nghĩ thì càng thấy có lý, ánh mắt hắn dần trở nên đầy tham lam. Hắn cầm điện thoại lên bấm số gọi cho người anh họ làm tu sĩ nhập môn của hắn.
…
Tại một căn nhà cấp bốn bên dưới chân núi Phú Cường, nằm trên con đường chạy xung quanh núi, dân cư cũng đông đúc hơn ngôi nhà tranh ngoài đồng kia.
Cô Ba trở lại nhà mình, thấy ngôi nhà đóng cửa thì bà trách mắng mấy câu
“Cái thằng con ham chơi, lại bỏ nhà đi đâu nữa rồi. Đã bảo mấy ngày hôm nay hạn chế đi ra ngoài mà không chịu nghe.”
Dù trách mắng như vậy, nhưng trong lòng bà vẫn không có bao nhiêu ý giận con trai. Bà định mở cửa đi vào trong nhà thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhìn màn hình thì thấy đó là do chồng bà đang gọi.
“Em nghe nè mình”
— QUẢNG CÁO —
“Mình ơi, có tin tốt, tin vô cùng tốt. Mình đừng có đi đâu cả, anh đang cùng với ông bạn của anh đang nhanh chóng trở về. Nhớ nhé, đừng đi đâu cả, chuyện vô cùng quan trọng!”
“Có chuyện gì mà nghe giọng anh gấp dữ vậy. Ủa… alo alo alo”
Cô Ba chưa nói hết thì điện thoại đã ngắt kết nối. Đầu dây bên kia dường như đang vô cùng vội vã.
“Cái ông này! Thiệt tình, có chuyện gì thì nói rõ ràng ra. Làm gì mà vội vàng vậy không biết”
Nói thì nói vậy, cô Ba vẫn thành thật đi vào nhà chờ đợi chồng mình. Sẵn trong lúc chờ đợi thì bà đi nấu một nồi cháo trắng, dự định đến chiều lại đem ra cho Lâm Thu Trang và Lý Linh.
…
Cách nhà cô Ba không quá xa, bên trong một ngôi nhà cấp bốn khác, đây là nhà anh trai của cô Ba. Lúc này, bên trong nhà chỉ có đứa con trai của cô Ba cùng với một người thanh niên khác. Người này có phần lớn tuổi hơn, tầm khoảng 22 đến 25 tuổi.
“Lạc Quan, em nói là thật? Em thực sự biết tin tức của 2 người trong số 3 tên tội phạm do Nam Quyền Môn truy nã?”
“Anh Tuấn, chuyện thế này làm sao em dám đem ra nói đùa được. Mà anh nói nhỏ thôi, lỡ có người khác nghe thì sao!”
“Đúng đúng, là do anh quá bất ngờ nên có hơi lớn tiếng”
“Em tìm anh là để trao đổi với anh. Em không biết cách báo tin cho Nam Quyền Môn, cũng không phải là tu sĩ. Anh thì là tu sĩ, chắc là anh biết cách đúng không? Chúng ta hợp tác, khi nhận được phần thưởng, chia 7-3. Dĩ nhiên là em 7 còn anh thì 3. Anh đồng ý chứ?”
Nghe Lạc Quan nói xong thì ánh mắt của người tên Tuấn lấp lóe không ngừng. Cái thằng nhóc Lạc Quan này có thể không biết ý nghĩa và giá trị của nguyên khí châu, nhưng hắn thì biết. Nếu hắn có thể thu lấy toàn bộ nguyên khí châu thì sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều.
Hơn nữa, nếu có thể tìm cách khống chế 2 cô gái này. Như vậy, phần thưởng sẽ là 100 nguyên khí châu cho mỗi người, tổng cộng hắn sẽ có được 200 nguyên khí châu. Cuộc đời của hắn có thể vì đó mà bước sang một trang mới hoàn toàn.
Sau một lúc suy nghĩ, Tuấn quay lại nhìn Lạc Quan với ánh mắt nghiêm túc mà nói
“Không phải anh không tin tưởng em. Nhưng mà chuyện này vô cùng quan trọng, trước khi báo tin thì anh cần tự mình xác nhận tính chính xác của nó. Như vậy đi, anh đồng ý chuyện em nói, nhưng em phải dẫn anh đi xem chỗ đó trước. Khi đã xác nhận là chính xác thì anh sẽ lập tức đi báo tin cho Nam Quyền Môn”
“Ha ha ha, không thành vấn đề. Chủ yếu là thỏa thuận 7-3 thôi, còn tin tức thì anh yên tâm. Chúng ta có thể đi luôn ngay bây giờ.”
Sau đó, Lạc Quan dẫn theo người gọi là anh Tuấn đi ra hướng cánh đồng. Sợ bị ba mẹ bắt gặp, cho nên hắn chọn một lối đi khác có nhiều hàng cây dâm bụt che chắn!