Nghe tiếng quát, người thanh niên này mới chợt nhớ lại, bản thân hắn không phải đang ở nhà. Hắn làm ra vẻ biết lỗi rồi nói
“Các vị tiểu ca, xin lỗi, xin lỗi, là ta nhất thời quên mất”
Người đứng đầu nhóm bảo vệ cũng chỉ muốn cảnh cáo, thực sự vẫn chưa cần thiết làm sự việc quá lớn lên. Nghe người thanh niên này đã nói xin lỗi thì cũng lạnh nhạt đáp
“Lần này xem như cảnh cáo! Nhớ rõ, đừng bao giờ lặp lại”
Nói xong thì nhóm bảo vệ cũng trở lại vị trí làm việc.
Người thanh niên này trên mặt luôn tươi cười nói đảm bảo không tái phạm. Nhưng khi bóng lưng các bảo vệ vừa quay lại thì ánh mắt của hắn lóe lên vẻ hung ác.
“Một đám chó săn cũng dám quát mắng ta, các ngươi tự cầu phúc đừng có để ta bắt gặp ở bên ngoài, nếu không …”
Những lời này là hắn âm thầm nói trong lòng. Sau đó thì cũng bước vào khu vực dự tuyển.
…
Lý Linh thẳng bước vào trong, vừa vòng qua khu vực chính thì đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người.
Bây giờ chỉ mới hơn 1 giờ sáng, nhưng toàn bộ khu vực quảng trường to lớn đã bị lấp đầy bởi những hàng người. Nhìn qua chỉ thấy toàn là đầu người, số lượng không ít hơn mấy trăm ngàn người.
Bao nhiêu đây người dự tuyển, kiểm tra tới khi nào mới xong? Bây giờ xếp hàng thì bao lâu mới tới lượt?
Lý Linh nhất thời nảy ra ý định thoái lui. Không phải cô không tự tin ở bản thân, mà là do số lượng quá nhiều. Khó đảm bảo được sẽ tới lượt cô được kiểm tra. Có khi chưa quá 10% số lượng người dự tuyển sẽ được kiểm tra thì đã tìm đủ người cần tuyển.
Lý Linh đang lưỡng lự không quyết thì tên thanh niên vừa nãy cũng tiến đến. Hắn đi ngang qua Lý Linh, rồi dừng lại nhìn cô. Ánh mắt thể hiện rõ sự dâm dục và xem thường.
Hắn nói một câu thật nhỏ với Lý Linh
“Thứ đồ bần hàn không biết thân phận! Cô cầu trời là mình được tuyển đi. Nếu không, sau khi rời khỏi chỗ này, cô sẽ được biết cái gì gọi là an phận”
Nói xong thì hắn cất bước đi thẳng vào bên trong, hắn không đi đến điểm cuối xếp hàng mà đi thẳng lên khu vực những người xếp ở đầu hàng.
Khi hắn đi đến, một người đang đứng ở vị trí thứ 10 liền cung kính chào hắn rồi bước ra nhường vị trí cho hắn. Người kia lại đi đến cuối hàng xếp hàng lại từ đầu.
Rõ ràng là đã có trao đổi từ trước, tên thanh niên này dường như đã trả một cái giá cho kẻ kia để đến đây xếp hàng giúp hắn.
Lý Linh nghe tên đó hăm dọa thì cũng khá sợ hãi. Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, gần đây mới biết đến tu luyện, cũng chưa có tu luyện qua.
Hơn nữa, điều kiện của gia đình cô cũng khá là eo hẹp. Ngày thường chỉ lo tới chuyện kiếm sống hàng ngày. Nào có thời gian cho những thứ xa xỉ như là tu luyện.
Mặc dù thời đại này cũng có luật pháp, nhưng mà luật pháp cũng phải có bằng chứng thì mới trừng trị được kẻ xấu. Đâu có ai rảnh mà luôn dùng thần thức quan sát mọi lúc mọi nơi.
Toàn bộ Miền Tây Nam Bộ rộng lớn cũng chỉ có 2 vị chấp pháp giả. Cũng chính là Nhân Hậu Tiên Nữ và Băng Sương Tiên Nữ.
Bọn họ đều là người chỉ nghe tên, ít khi thấy mặt. Làm sao có thể trông chờ vào họ bảo vệ được bản thân cô. Huống gì, cô và cha cô đáng giá để bọn họ để tâm bảo vệ hay sao?
Những suy nghĩ miên man thoáng qua, làm cho tinh thần của cô nhất thời tuyệt vọng. Nhưng mà sự tuyệt vọng này lại làm cho ngọn lửa quyết tâm dâng cao lên.
Lý Linh chỉ nhìn thấy một con đường duy nhất mình phải đi, đó chính là thành công được nhận vào làm cho Thất Sơn Gia Viên. Nghĩ như vậy, cô liền bước chân đi nhanh đến vị trí cuối cùng để xếp hàng.
Bởi vì quá căng thẳng, tim cô đập vô cùng nhanh, hơi thở cũng khá gấp gáp.
Cứ như vậy, cô đứng ở vị trí cuối cùng của một hàng người dài không thể đếm xuể. Tâm trạng càng lúc càng căng thẳng, nếu không kiểm soát tốt, cô có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Ngay lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai cô
“Chị ơi, chị có làm sao không vậy?”
Bất ngờ có người chạm vào vai và hỏi thăm làm cho Lý Linh đang khủng hoảng tinh thần bất chợt thoát khỏi trạng thái đó.
Cô quay người lại đằng sau thì nhìn thấy một cô gái khả ái khoảng chừng 18 tuổi đang mỉm cười nhìn cô.
“Chị không có làm sao! Chỉ là quá hồi hợp thôi, cảm ơn em nhiều nha. Em cũng đến tham gia buổi tuyển dụng sao?”
“Dạ, em muốn tự mình làm nên sự nghiệp. Cho nên đã trốn chị của em đến đây tham gia phỏng vấn. Hì hì”
“Chị tên Lý Linh, rất vui được biết em”
“Hì hì, em tên Lê Bích. Chị Linh, em rất vui khi đến xếp hàng thì gặp được một người như chị để nói chuyện. Em rất là sợ đàn ông, nhất là đàn ông lạ”
“Em khờ quá, họ có làm gì đâu mà sợ. Đâu phải đàn ông là luôn xấu đâu!”
“Em biết chứ, giống như anh Minh Quân, cũng là một người đàn ông siêu tốt. Anh ấy đã cứu em, cứu chị của em và nhiều người khác nữa”
Lý Linh nghe nhắc tên cái tên Minh Quân thì khó hiểu mà hỏi
“Anh Minh Quân mà em nói là ai vậy?”
“À, chính là trưởng môn của Thất Sơn Tiên Môn, cũng là chủ nhân của Thất Sơn Gia Viên này nè”
Lý Linh ngạc nhiên
“Hả! Em nói chính là vị thần Trần Minh Quân đó sao? Em quen biết vị đó?”
“Em thì chỉ gặp anh ấy có một lần lúc được ảnh cứu thôi. Nhưng chị của em thì đang là đệ tử của Thất Sơn Tiên Môn. À mà không đúng, bây giờ chị ấy đi theo Tiên Nữ Tông rồi, nhờ vậy mà em mới trốn được ra ngoài, hì hì”
Lý Linh nghe xong thì hết biết nói gì. Hóa ra tiểu cô nương khả ái này có gốc gác to như vậy. Đối với Lý Linh mà nói, nhân viên của Thất Sơn Gia Viên cũng đã là to rồi. Huống gì còn là đệ tử của môn phái bí ẩn nhất trên thế giới.
Nhưng cô cũng khá tò mò, cô hỏi
“Vậy, chị của em là ai vậy Lê Bích”
“Dạ, chị em là Lê Cơ. À quên, bên ngoài chị ấy luôn gọi là Tiểu Mạn. Hình như còn được mọi người gọi là Mị Tiên Nữ thì phải”
“Cái gì! Chị em của em là Mị Tiên Nữ? Là phó tông chủ của Tiên Nữ Tông nổi danh khắp thiên hạ đó sao?”
“Dạ đúng rồi, mà chị em nổi tiếng lắm sao? Chị ấy nổi tiếng về cái gì vậy?”
Lý Linh nhất thời không biết nói sao cho phải, cô hơi xoắn xuýt
“Cái đó.. chị của em nổi tiếng về … khả năng của phụ nữ”
“Khả năng của phụ nữ? Là gì vậy chị?”
“Chị cũng không biết phải nói sao. Từ từ em sẽ tự hiểu, chúng ta tập trung chờ đợi buổi tuyển dụng thôi”
“Dạ, ok chị, hi vọng là chị em mình đều trúng tuyển, hì hì”
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua
Từ lúc Lý Linh và Lê Bích xếp hàng thì đã có thêm hàng ngàn người khác đến sau. Cuối cùng, vì không còn chỗ để đứng, hàng người phải nối dài ra tới bên ngoài khu vực tuyển dụng.
Đúng 6 giờ sáng
Cổng chính của toà nhà tuyển dụng mở ra, từ bên trong xuất hiện một người phụ nữ.
Người này bước đi ra ngoài, nhìn cảnh tượng đám đông gần cả triệu người phía trước cũng hơi bị rung động, nhưng không thể hiện gì trên mặt. Đây chính là chị gái của Trần Minh Quân, Trần Hồng Thắm.
Trần Hồng Thắm đứng đó, lấy ra một cái micro, rồi cất tiếng nói.
“Lời nói đầu tiên, tôi xin thay mặt Thất Sơn Gia Viên cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian đến đây tham gia ứng tuyển.”
Đám đông liền tặng cho Trần Hồng Thắm một tràng pháo tay, xem như là đáp lễ.
Trần Hồng Thắm chờ khoảng 5 giây rồi giơ tay ra hiệu mọi người im lặng. Sau đó, cô nói tiếp
“Hôm nay, Thất Sơn Gia Viên sẽ từ trong số các vị tuyển ra những người phù hợp để đảm nhiệm vị trí dạy học cho các ngôi trường của chúng tôi. Nếu không phù hợp, kính mong mọi người thông cảm, đừng buồn phiền chúng tôi.”
“Quy trình kiểm tra rất đơn giản, mỗi người các vị chỉ cần tiến vào cảnh cửa A rồi sẽ đi ra ở cửa B hoặc C. Người nào đi ra ở cửa B thì sẽ được nhận, đi ra ở cửa C nghĩa là không phù hợp.”
“Bởi vì số lượng người ứng tuyển quá đông. Ai đi ra từ cửa C sẽ phải rời đi ngay. Kính mong quý vị thông cảm”
Đám đông nghe xong thì bàn tán xôn xao, giống như hiểu mà cũng giống như chẳng hiểu.
Trần Hồng Thắm lại giơ tay lên ra hiệu mọi người im lặng
“Nội dung khảo hạch và kiểm tra thì khi đi vào cửa A các vị sẽ được biết. Nhưng khi trở ra thì sẽ không ai nhớ được gì cả. Cho nên các vị không cần cảm thấy người đi trước sẽ bất lợi hơn người đi sau”
“Thời gian cũng không còn sớm! Quý vị chú ý, khi cửa A sáng đèn thì có thể đi vào một người. Lặp tức bắt đầu”
Trần Hồng Thắm vừa nói xong thì đèn của cánh cửa A liền sáng lên, báo hiệu đã sẵn sàng cho thử thách.
Người đang xếp hàng ở vị trí thứ nhất có chút căng thẳng, nhưng cũng cất bước đi vào. Hắn vừa đi qua cửa thì đèn liền tắt.
Chưa đầy 2 giây sau, hắn đã bước ra ở cửa C. Ánh mắt đầy vẻ mê man, giống như bản thân hắn cũng không biết tại sao hắn lại ở đó.
Giây phút hắn bước ra, đèn của cửa A lại sáng lên.
Người ở vị trí thứ 2 thì vô cùng khó hiểu. Không phải nói là kiểm tra sao? Không phải nói là thử thách sao? Rõ ràng chỉ thấy tên đó bước vào, đèn tắt, sau đó thì đã thấy bước ra ở cổng C.
Kiểm tra nhanh như vậy sao?
“Đặc biệt nhắc nhở, đèn sáng mà không đi vào sẽ bị cưỡng chế loại bỏ cơ hội”
Người thứ 2 nghe vậy thì nhanh chóng bước chân đi vào. Không ngoài dự đoán, chưa đầy 2 giây sau thì đã bước ra ổ cổng C. Thời gian còn ngắn hơn so với người đầu tiên.
Cứ như vậy, từng người bước vào, từng người bước ra ở cổng C
Mặc dù có không cam lòng, nhưng không ai dám làm gì quá phận ở Thất Sơn Gia Viên. Khi thấy bản thân xuất hiện ở cổng C thì chỉ có thể rời khỏi.
Chỉ trong vòng chưa tới 1 phút, đã có mấy chục người bị loại. Tốc độ cũng không khỏi quá nhanh. Độ khó cũng là quá cao đi. Liệu sẽ có người nào xuất hiện ở cổng B hay không cũng không biết được.
Trong những người bị loại, dĩ nhiên là bao gồm thiếu niên hóng hách ở vị trí thứ 10. Tên này có thể nói là bị loại nhanh nhất. Hắn bước vào cổng A thì đã thấy xuất hiện ở cổng C. Có cảm giác như hắn xuyên qua không gian, một bước từ cổng A sang cổng C vậy.