Dạ Ngưng vẫn cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, bàn tay đang ôm lấy lưng cô nhẹ nhàng trượt xuống, vuốt ve lưng Tiếu Vũ Hàm.
Mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ tươi ướt át, cắn môi nhìn Dạ Ngưng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, cô vốn định lên tiếng ngăn cản Dạ Ngưng, nhưng tai vách mạch rừng, huống chi là Mạch Mạt cùng Linh Đang ở ngay phòng kế, nhưng khi bàn tay ấm áp của Dạ Ngưng xẹt qua lưng cô, mọi thanh âm đều biến ảo thành tiếng rên rỉ đầy bất lực.
“Được không?” Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn nàng: “Gì cơ?”
Dạ Ngưng yêu chết được một Tiếu Vũ Hàm ngốc nghếch như vậy, không phải dáng vẻ cường thế khi đứng trên bục giảng, có chăng chỉ là nụ cười mỉm như có như không đầy mê người lại chứa nét gì đó khó hiểu khi đối diện với người ngoài, Tiếu Vũ Hàm trong lòng nàng, chính là một nữ nhân ngốc nghếch có thể vì nàng mà trả giá hết thảy.
Cô rất cô đơn, rất cô đơn, chính mình phải hết mực yêu thương người con gái này.
Dạ Ngưng dùng động tác cơ thể để đáp lại Tiếu Vũ Hàm, đem đôi môi trong trẻo mà yếu ớt như cánh hoa của cô hoàn toàn bao lấy, cắn mút, chậm rãi đợi cô bừng nở rộ. Vũ Hàm bị động đón nhận nụ hôn của nàng, mà thân thể cũng lại bị Dạ Ngưng từng chút một mở ra, hơi thở lành lạnh dồn dập phả vào mặt Dạ Ngưng, làm cho hai má vừa mới hạ sốt lại một lần nữa trở nên nóng như lửa.
“Dạ Ngưng……” Đến khi Dạ Ngưng đang hôn cổ Tiếu Vũ Hàm, bức cô phải cố ngẩng đầu lên, Tiếu Vũ Hàm liền vòng hai tay ôm chặt lấy cổ nàng, làn môi khẽ hé mở, vô lực thì thầm.
“Em ở đây.” Dạ Ngưng hôn như mưa lên trên da thịt trắng như tuyết kia, mùi hương trên người Tiếu Vũ Hàm đốt cháy từng tế bào trên người nàng. Ban đêm ở trong giấc mộng, cảnh tượng từng lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu nay từng chút một diễn ra ngay trước mặt, tiếng rên rỉ kia, sự run rẩy ấy, làm cho Dạ Ngưng rơi vào điên cuồng.
“Vũ Hàm, em sẽ không, không bao giờ bận lòng những chuyện vụn vặt nữa.”
“Em……” Hai mắt Tiếu Vũ Hàm có chút mông lung, trên mặt nhuốm một tầng hồng nhạt đầy ngượng ngùng, hai tay đều như tự có ý thức luồn vào mái tóc Dạ Ngưng, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi làm cho cô rung động không thôi. Mà động tác của cô hiển nhiên cũng kích thích đến Dạ Ngưng, tay phải ôm lấy eo Tiếu Vũ Hàm, toàn bộ thân mình lui về phía sau, đem cô đặt lên trên chiếc giường lớn mềm mại.
Trong nháy mắt khi thân mình chạm vào chiếc giường, Tiếu Vũ Hàm có chút bối rối, hô hấp dồn dập, tay đặt lên lưng Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng cảm giác được sự khẩn trương của Tiếu Vũ Hàm, liền áo chế nỗi dục vọng như muốn thoát khỏi khống chế mà tràn ra, nhẫn nại hôn môi Tiếu Vũ Hàm.
Vốn Vũ Hàm và Mạch Mạt chuẩn bị đi ngủ, cho nên chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh, áo ngủ hơi trong suốt khêu gợi bị Dạ Ngưng xoa nắn đến không còn ra hình dạng gì, nhưng nàng lại chậm chạp không bỏ đi tầng chướng ngại cuối cùng này.
“Vũ Hàm, em có thể chứ?” Cho dù trong lòng vạn phần khó nhịn, nhưng Dạ Ngưng vẫn cố kiềm chế mà nhẹ giọng hỏi.
Tiếu Vũ Hàm cắn môi nhìn Dạ Ngưng, chăm chú nhìn thật lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Dạ Ngưng, đáp ứng tôi, vĩnh viễn cũng đừng rời xa tôi.”
Đầu óc bởi vì một câu này mà như thể nổ tung trong nháy mắt, Dạ Ngưng cúi đầu, dùng sức hôn môi Tiếu Vũ Hàm, cắn xé, mút lấy, ma sát: “Sẽ không, không bao giờ nữa, trừ khi cô không cần em trước…”
Bàn tay Tiếu Vũ Hàm đang đặt trên tay Dạ Ngưng hơi run rẩy, có được những lời này, cô không còn điều gì băn khoăn nữa, hàng mi khẽ chớp, nhìn Dạ Ngưng thật sâu, sau đó dùng sức nhắm hai mắt lại.
Chỉ cần là Dạ Ngưng muốn, cô nhất định sẽ trao đi không hề giữ lại, chỉ cần nàng không rời xa……
Chiếm được sự im lặng như tán thành của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng cúi đầu, tựa như an ủi hôn hai bên tai cô, hai má, cổ, xương quai xanh, dần dần, nhiệt độ cơ thể hai người như bị ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt, đến khi đôi tay run run đầy bất an của Dạ Ngưng cởi ra từng lớp áo ngủ mỏng manh như tơ của Tiếu Vũ Hàm, thời gian tựa hồ như dừng lại trong nháy mắt.
Nằm úp sấp trên người Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng si ngốc nhìn ngắm thân thể cô, mái tóc đen dài như dòng suối xõa trên đầu vai, mà Tiếu Vũ Hàm vẫn nhắm chặt hai mắt, mày nhíu chặt, cắn môi dưới, đôi chân thon dài ngượng ngùng khép kín, đôi gò bồng đảo đẫy đà trước ngực, kia điểm hồng nhạt đầy ái muội.
Da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen như mực, mỹ nhân như ngọc, dục vọng bị áp chế hồi lâu trong khoảnh khắc này liền hoàn toàn bị đốt cháy, Dạ Ngưng nhịn không được mà cũng không muốn nhịn nữa, từng nụ hôn mạnh mẽ rơi lên bộ vị mẫn cảm kia, động tác vuốt ve trên tay cũng từ mềm nhẹ dần dần biến thành dồn dập.
“A –” Đến khi bàn tay Dạ Ngưng di chuyển đến nơi thần thánh kia, thân thể Tiếu Vũ Hàm liền cuộn lại thành một đoàn, dùng sức vòng tay ôm lấy Dạ Ngưng.
Đây cũng là lần đầu tiên của Dạ Ngưng, dù là từ trên mạng hay nghe nói thì nàng cũng hiểu được lần đầu tiên của một người con gái là thế nào, cảm giác đau như xé ấy nàng cũng chưa từng cảm thụ qua, có lẽ tựa như thể tình yêu phá kén mà thoát ra trong nháy mắt, đau đớn lại đẹp đẽ làm cho người ta quên đi hết thảy, đắm chìm vào trong đó.
“Vũ Hàm.” Dạ Ngưng vỗ về mái tóc Tiếu Vũ Hàm, từng nụ hôn tinh tế dịu dàng dừng lại bên tai cô. Thân mình Tiếu Vũ Hà lại hết sức căng thẳng, dùng sức ôm chặt nàng.
Sự mẫn cảm của cơ thể Tiếu Vũ Hàm khiến cho Dạ Ngưng chần chừ không dám tiếp tục, bàn tay cứ bồi hồi qua lại ở nơi thần bí kia, Vũ Hàm cảm giác được, đôi mắt vẫn nhắm chặt như trước, đầu nghiêng đi, hôn lên môi Dạ Ngưng.
“Tôi nguyện ý…” Thanh âm run rẩy mang theo nồng đậm thâm tình, nỗi đau đớn khi thầm mến, nỗi khổ sở khi mong ước mà không thể có, cảm giác đau đớn như khoan vào tim, ăn sâu vào tận xương khi sợ hãi sẽ đánh mất, tất cả lắng đọng lại thành một câu này.
– Tôi nguyện ý, Dạ Ngưng, tôi nguyện ý.
Một khắc lúc ngón tay Dạ Ngưng tiến vào cơ thể Tiếu Vũ Hàm, Vũ Hàm bỗng nhiên mở to hai mắt, hàng mi khẽ chớp vô thanh vô thức mang theo hai hàng nước mắt chảy ra, theo hai má, rơi lẫn vào mái tóc.
Dạ Ngưng đau lòng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhẹ nhàng hôn lên hai má cô, đem những giọt nước mắt khổ sở kia từng chút một nuốt vào bụng.
Đầu ngón tay di chuyển mang ra một đóa hoa mai đỏ tươi, từng giọt nóng bỏng rơi trên tấm ga giường tuyết trắng, hồng mai đạp tuyết, đẹp đến khiến người ta phải kinh hãi.
“Em yêu cô…em yêu cô…em yêu cô…”
Giữa tình nhân những lời đó là câu thần chú tốt nhất, xoa dịu cơn đau trên người Tiếu Vũ Hàm, trong nháy mắt trái tim như bay bổng, theo động tác trên tay Dạ Ngưng, thân thể trắng như tuyết xinh đẹp kia từ chậm rãi mà dần chuyển động mạnh lên, cuối cùng là bừng nở rộ sáng lạn như cánh hoa đào…
“A –”
Nháy mắt lúc lên đến cao trào, Dạ Ngưng ôm chặt lấy Tiếu Vũ Hàm, che lại đôi môi cô, mê loạn hôn, nước mắt cũng bất giác chảy xuống.
“Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương li.”
(Nguyện có được trái tim người, bạc đầu không chia lìa)
Một câu nói thì thầm bên tai, cùng với những giọt lệ nóng bỏng của Tiếu Vũ Hàm chảy vào trái tim Dạ Ngưng, cảm giác choáng váng trong đầu lại một lần nữa ập tới, thân thể cùng tâm lý đạt hạnh phúc mãnh liệt khiến cho Dạ Ngưng không kịp ngẫm nghĩ ý tứ những lời này, liền chui vào lòng Tiếu Vũ Hàm nặng nề ngủ thiếp đi.
Màn đêm đen như nhung, cùng với những giọt nước mắt rơi không tiếng động, cả một đêm Tiếu Vũ Hàm cũng không ngủ, chỉ nhìn Dạ Ngưng lặng yên rơi lệ.
Cô cũng không biết vì sao mình lại muốn khóc, cũng không bận tâm nhiều, để mặc cho nước mắt rơi.
Là Dạ Ngưng, từ hôm nay trở đi, từ thân thể đến trái tim của cô đều thuộc về Dạ Ngưng, bàn tay Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng trượt trên gương mặt Dạ Ngưng, tham lam lưu luyến si mê nhìn nàng.
Chờ đợi từ lâu lắm, nhẫn nại lâu lắm rồi, tất cả niềm hạnh phúc này trong nháy mắt lại dường như có chút không chân thật.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Dạ Ngưng từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, muốn nhìn dáng vẻ Vũ Hàm ngủ trông như thế nào, nhưng không ngờ, nhìn đến lại chính là cô đang thất thần nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Dạ Ngưng có chút lo lắng nắm lấy bàn tay Tiếu Vũ Hàm đang áp lên má mình, mở to hai mắt nhìn cô: “Rất đau sao?”
Lời Dạ Ngưng nói làm cho Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, đau đớn âm ỉ nơi hạ thân nhắc nhở cô tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cắn cắn môi, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy thì là làm sao vậy?” Dạ Ngưng lo lắng, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, nghiêng người, ghé sát vào lòng nàng, ngủi mùi hương quen thuộc trên người Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Dạ Ngưng.”
“Ừ?” Dạ Ngưng nhẹ giọng đáp lời, cúi đầu yêu thương hôn lên hai má Tiếu Vũ Hàm.
“Còn nhớ Đại học năm thứ tư năm ấy, em đi biển hát không?”
Dạ Ngưng giật mình, không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cả chuyện này mà cô cũng biết?”
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười nhẹ, nâng tay lên, véo cái miệng đang chu ra của nàng: “Không được kháng nghị, tôi đâu giống em, không tim không phổi.”
“Em không tim không phổi chỗ nào? Còn có, Vũ Hàm, cô không làm điệp viên thì thực lãng phí, á — em sai rồi!” Xoa xoa cái eo bị nhéo, Dạ Ngưng chớp mắt ủy khuất nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng có nói gì sai sao? Chuyện nàng tới quán bar, trừ lão Đại ra thì không có người nào biết, Vũ Hàm chắc chắn là theo dõi nàng tới đó.
Tiếu Vũ Hàm chớp mắt cười khẽ nhìn Dạ Ngưng, biết nàng suy nghĩ i gì, liền lắc đầu: “Tôi không theo dõi em, chỉ là khi đó em bận rộn thi cử, mà tôi cũng đang chuẩn bị kiểm tra chuyên ngành, mỗi ngày tối đến từ thư viện đi ra, đã thành thói quen đứng dưới lầu chờ em rồi.”
Nghe xong những lời này, thân mình Dạ Ngưng hơi run lên, vòng tay đang ôm lấy Tiếu Vũ Hàm lại siết chặt, Tiếu Vũ Hàm cảm giác được cảm xúc nàng biến hóa, liền ngẩng đầu, cười cười với nàng.
“Qua một thời gian dài tôi cũng tổng kết ra được quy luật, hai tư sáu, em sẽ đúng giờ tới thư viện đọc sách, mà ba năm bảy liền cứ đến tám giờ là sẽ đúng giờ biến mất.”
“Còn nói không theo dõi…” Dạ Ngưng nhỏ giọng lầm bầm, vẫn bị Tiếu Vũ Hàm nghe được, eo lại bị nhéo một cái. Tiếu Vũ Hàm buồn cười nhìn Dạ Ngưng, em đang ám chỉ em giận vì tôi theo dõi em? Ngẫm lại hồi ấy vì muốn tìm Dạ Ngưng xem rốt cuộc Dạ Ngưng ở đâu, cô thật ra phải chịu không ít khổ sở…
“Sau đó thì sao?” Dạ Ngưng bĩu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng một cái: “Em nói xem?”
Dạ Ngưng hừ một tiếng, nhướn mày nhìn cô: “Sau đó cô đã bị dáng vẻ phóng khoáng vĩ đại của em mê hoặc?”
“Lắm điều.” Tiếu Vũ Hàm nhéo nhéo má Dạ Ngưng, Dạ Ngưng kéo kéo tay cô, bất mãn nhìn cô: “Nói đi ~”
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười cười, nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em hát, là đúng ngày sinh nhật tôi. Ngày đó em ở trên đài, tóc uốn xoăn, ôm đàn ghi-ta, nhắm mắt hát bài [Tôi nguyện ý vì em]. Còn nhớ không?” Tiếu Vũ Hàm không chắc chắn nhìn Dạ Ngưng, đối với trí nhớ của người này, cô thực không tin tưởng.
Dạ Ngưng ngẫm nghĩ thật lâu, rồi mạnh mẽ gật đầu: “À, nhớ rồi, là ngày đó?! Cô ở dưới sân khấu?”
Dạ Ngưng có chút kích động giữ chặt cánh tay Tiếu Vũ Hàm, trời ạ, Vũ Hàm dĩ nhiên lại chứng kiến, ngày đó nàng nhưng lại bị một cô bé ở dưới đài cưỡng hôn!!! Bởi vì quá kích động, Dạ Ngưng không điều chỉnh được độ mạnh yếu nên tay bị trượt trên làn da nhẵn nhụi kia, trực tiếp áp lên ngực Tiếu Vũ Hàm.
_Hết chương 56_