"Ưm, Tiểu Thác, chúng ta...... đổi tư thế được không......" Hứa Lan Ý quay đầu lại, hai mắt rưng rưng, Giang Thác nhìn thấy vậy thì dương vật càng cứng hơn.
"Đổi tư thế gì?"
"Anh muốn thấy mặt em."
Mặc dù có chút mưu kế nhưng đây cũng là lời nói thật của Hứa Lan Ý, quay lưng về phía Giang Thác khiến anh hơi thiếu cảm giác an toàn.
"Được."
Giang Thác không hề nghi ngờ mà nghe lời rút dương vật ra.
Hắn cứ tưởng Hứa Lan Ý sẽ ngồi trên ghế, nào ngờ sau khi đứng dậy đối phương đột ngột đẩy hắn xuống ghế. Giang Thác lún sâu trong ghế da êm ái chưa kịp đứng dậy thì Hứa Lan Ý đã dạng chân ngồi lên người hắn, lỗ nhỏ ướt sũng kề sát quy đầu đỏ rực, chỉ cần ngồi xuống là có thể nuốt chửng.
"Không được, không được ngồi xuống!" Giang Thác hoảng sợ đỡ eo đối phương, "Anh đứng dậy trước đi!"
Hứa Lan Ý đang mang thai, tư thế này thực sự quá nguy hiểm!
"Anh không ngồi xuống hết đâu." Hứa Lan Ý thút thít lẩm bẩm.
"Vậy cũng không được."
Hứa Lan Ý bĩu môi, lần đầu tiên thấy Giang Thác e ngại như thế, mặc dù biết đối phương muốn tốt cho mình nhưng đây cũng quá phóng đại rồi, đâu phải mình mới mang thai một hai ngày, nếu không được phép làm mạnh bạo thì đã xảy ra chuyện từ lâu rồi...... Cứ tiếp tục như vậy e là đêm nay mình sẽ không được thỏa mãn. Nghĩ đến đây, Hứa Lan Ý liếc trộm đạo cụ treo trên tường, sau đó chồm tới hôn Giang Thác.
Thiếu niên được hôn vừa mừng vừa sợ, chỉ giây lát sau đã chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt ngọt ngào, đến khi bừng tỉnh thì hai tay hắn đã bị mỹ nhân còng lại, hơn nữa trên tay đối phương còn có thêm một cây roi mảnh.
"??" Giang Thác vùng vẫy một hồi, phát hiện còng tay của lão già Giang Nghiệp Thành kia rất chắc nên không cách nào giật đứt, "Anh làm gì vậy?"
Mỹ nhân ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, cầm roi da phất qua núm vú hắn, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ ranh mãnh.
"Lúc nãy em chơi anh bằng dây thừng hăng say lắm mà, giờ đến lượt anh."
"!" Giang Thác chưa từng thấy bộ dạng này của Hứa Lan Ý nên hai mắt trợn to đến nỗi suýt lọt ra ngoài, giờ mới hiểu được mình vừa trưởng thành hoàn toàn không phải đối thủ của mẹ kế.
"Khoan đã! Anh nghĩ sao vậy...... Ê!"
Giang Thác còn chưa dứt lời thì Hứa Lan Ý đã cầm dương vật vểnh lên của hắn rồi ngồi xuống. Hắn hoảng hồn định đỡ eo đối phương, nhưng vì hai tay bị còng nên không cản được.
"A a, to quá...... Cắm vào rồi!" Chỉ nghe "phụt" một tiếng, Hứa Lan Ý ngồi xuống khiến dương vật đâm thẳng đến miệng tử cung, quy đầu cực đại lấp kín chỗ sâu ngứa ngáy, một vũng nước lớn chảy ra.
Mỹ nhân toát mồ hôi đầm đìa, bụng co thắt mấy lần, bị sơ mi làm vướng víu nên giật phăng áo ra, vừa nhún lên nhún xuống vừa xoa vùng bụng hơi phồng lên, tựa như đang cố ý khiêu khích Giang Thác bị mất quyền chủ đạo.
"Shhh...... Hứa Lan Ý, anh thả em ra trước đi." Giang Thác gấp đến độ khóe mắt đỏ bừng, cử chỉ lẳng lơ của Hứa Lan Ý khiến hắn chỉ muốn đè anh xuống đất chịch tơi bời, nhưng thấy đối phương thô bạo cưỡi mình như kỹ nữ thì cực kỳ lo lắng.
"Coi chừng làm mình bị thương đấy! Nhẹ thôi, chậc, vẫn còn nhanh lắm!"
"Không...... không có đâu......" Giang Thác lải nhải khiến Hứa Lan Ý bất mãn giơ roi lên quất ngực hắn.
Roi mảnh quất vào người cũng không đau, chỉ là trên roi có vô số lông nhung khiến người ta ngứa ngáy muốn gãi, nhưng hai tay Giang Thác đang bị còng nên dù có ngứa cũng phải cắn răng chịu đựng.
"Chậc." Thiếu niên bị quất không hề phát điên như dự đoán mà chỉ nhìn chằm chằm Hứa Lan Ý bằng ánh mắt vừa nóng bỏng vừa kiềm chế, hạ giọng nói, "Nếu anh không mang thai thì em sẽ chịch chết anh thật đó!"
"Giờ em...... cũng làm được mà." Hứa Lan Ý không ngờ lý trí Giang Thác mạnh hơn mình tưởng, so ra mình chẳng khác nào thú hoang động dục, cảm giác nhục nhã lập tức tăng lên gấp mấy lần. Anh muốn thấy Giang Thác mất khống chế, muốn kéo hắn vào địa ngục dục vọng chung với mình.
Hứa Lan Ý lại quất Giang Thác thêm mấy roi.
"Mẹ kế à, muốn đánh thì đánh mạnh vào, nếu không em sẽ nghĩ anh đang gãi ngứa cho em đó." Thiếu niên nhếch môi cười gian, còn cố ý ưỡn hông thúc mạnh một cái.
"Á!" Hứa Lan Ý giật mình, một giây sau máu dồn hết lên mặt, vừa tức vừa thẹn nhìn Giang Thác mấy giây, sau đó vứt roi mảnh đi rồi vớ lấy sợi dây thừng vắt trên thành ghế.
"Vậy em đừng có xin tha nhé."
Giang Thác cười thầm, hồi đó mình bị Giang Nghiệp Thành quất còn không thèm xin tha, đại mỹ nhân trước mặt có thể đánh mạnh cỡ nào chứ.
Hứa Lan Ý bất mãn cầm dây thừng quất mạnh vào ngực Giang Thác, còn cố ý nhắm ngay núm vú.
Quả nhiên thân hình thiếu niên run lên, cơ ngực và cơ bụng đều căng cứng, Hứa Lan Ý đắc ý cười thầm, vừa ngửa đầu rên rỉ vừa quất tiếp.
"Ư a, quy đầu thọc tới rồi! Sướng chết đi được ư ư! Còn muốn nữa......"
Chỉ chốc lát sau lồng ngực Giang Thác đã bị quất đỏ bừng, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, chỉ có dương vật cứng như sắt cho thấy hắn đang hưng phấn cỡ nào. Hứa Lan Ý đánh không mạnh, chính vì vậy lại càng khó chịu hơn. Hắn da dày thịt béo nên bị quất cũng chẳng thấy đau, nhưng chỗ bị đánh khá nhạy cảm, lông nhung trên roi gây ra từng đợt ngứa ngáy, cuối cùng Giang Thác đã hiểu được cảm nhận của Hứa Lan Ý lúc nãy. Da anh mỏng hơn mình, bị dây thừng tra tấn nhất định sẽ càng khó chịu hơn.
Thế mà không xin tha thật.
Vẻ mặt nhẫn nhịn của thiếu niên khiến Hứa Lan Ý nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, khi dây thừng to bản quất mạnh vào người hắn cũng cắn răng làm thinh, chỉ có bắp tay run rẩy ứa máu. Lúc đó vóc dáng Giang Thác chưa vạm vỡ như bây giờ, nhưng không hiểu sao Hứa Lan Ý nhìn hắn lại thấy toàn thân khô nóng, đây là lý do tại sao lúc đó anh lạnh mặt không nói lời nào, bởi vì anh phải che giấu bí mật của mình......
"Ưm..... Không được." Thấy dùng biện pháp mạnh vẫn vô ích, Hứa Lan Ý đành phải thả roi xuống rồi tủi thân nức nở, "Không đủ, anh còn muốn nữa cơ, huhuhu..... Em động đi mà."
Thấy Hứa Lan Ý tức phát khóc, Giang Thác không nhịn được cười, dụi mặt vào anh.
"Chẳng phải anh đòi nhún à, muốn chơi chỗ nào thì chơi, như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Hứa Lan Ý lắc đầu.
"Vậy anh muốn gì?"
"Muốn...... chịch tử cung." Sau khi chơi miệng tử cung sướng rồi, bên trong lại bắt đầu ngứa ngáy, Hứa Lan Ý cảm thấy dục vọng của mình hệt như động không đáy, chỉ muốn Giang Thác lấp đầy mỗi một tấc của mình.
"Đệt!" Giang Thác suýt nữa bắn ra.