Hứa Lan Ý vừa ra khỏi phòng chưa bao lâu thì bất ngờ đụng phải một thiếu niên cũng đi ra từ phòng khách sạn.
Nam sinh có khuôn mặt thanh tú, trên người còn mặc đồng phục của trường Giang Thác, trong ngực ôm ba lô, nhìn là biết học sinh chăm chỉ, Hứa Lan Ý có cảm giác mình đã từng gặp cậu ở đâu đó nhưng lại không nhớ nổi.
"Xin lỗi." Hứa Lan Ý nói khẽ, chợt phát hiện thiếu niên nhìn mặt mình chằm chằm như đang ngắm nghía gì đó.
"Sao thế? Đụng trúng chỗ nào à?"
Tuy đang vội nhưng Hứa Lan Ý vẫn lo mình đụng đối phương bị thương.
Tống Vãn Tinh lắc đầu, không nói gì mà chỉ nghiêng người ra hiệu cho Hứa Lan Ý đi.
Thật là một cậu bé kỳ lạ. Hứa Lan Ý đi sượt qua cậu, bỗng nhiên ngửi thấy hương hoa, mùi này hơi khác với mùi trên người anh, hệt như hoa baby nở rộ, tươi mát thanh khiết.
Là nước hoa sao? Hay là...... Hứa Lan Ý không có thời gian nghĩ kỹ mà vội vàng rời khỏi khách sạn.
"Đúng là anh ấy đẹp thật......" Tống Vãn Tinh nhìn chằm chằm mũi giày thể thao màu trắng của mình, trong giọng nói lộ ra vẻ chán nản.
*
Buổi sáng Giang Thác thẫn thờ ra trả phòng, tiếp tân bảo hắn Hứa Lan Ý đã trả tiền thuê hai ngày và tiền bồi thường, tiền cọc sẽ được hoàn lại sau, hắn chỉ việc đi thôi. Giang Thác trả thẻ phòng rồi gật đầu, đi ra cửa khách sạn, đúng lúc này có người gọi tên hắn
"Du Trì?" Giang Thác kinh ngạc nhìn người đi tới từ đại sảnh, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Sao hắn lại ở đây?
"Lan Ý đâu??" Du Trì không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Anh theo dõi tụi tôi à?" Nếu không làm sao hắn biết được mình và Hứa Lan Ý ở đây?! Giang Thác tỏ vẻ cảnh giác.
"Cha cậu xảy ra chuyện nên tôi rất lo cho anh ấy." Du Trì không trả lời Giang Thác mà nói thẳng ý định của mình. "Anh ấy đâu rồi?"
"Tôi không biết." Nghe Du Trì nói Giang Nghiệp Thành xảy ra chuyện, trong lòng Giang Thác giật thót, "Anh ấy đi từ rạng sáng rồi."
Nghe vậy Du Trì ảo não nhíu mày, nếu không phải hai đêm trước mình mụ mẫm đầu óc thì đâu đến nỗi làm mất dấu!
"Tối qua anh gọi điện đúng không?"
"Tối qua? Gọi điện gì cơ?" Du Trì mờ mịt.
"Không có gì."
"Tôi phải đi tìm anh ấy đây!"
"Tôi cũng đi."
"Cậu về trường đi, đừng để anh ấy lo lắng!" Du Trì chẳng chút khách khí đuổi hắn, "Cậu quen Tống Vãn Tinh đúng không? Nếu biết chắc Lan Ý không sao, tôi sẽ gọi điện nhờ cậu ấy báo lại cho cậu."
"Tống Vãn Tinh?" Sao lại nhắc đến cậu? Người này quen biết lớp trưởng của hắn từ lúc nào?? Giang Thác chẳng hiểu gì cả. Quan trọng hơn là hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc Giang Nghiệp Thành xảy ra chuyện gì, nhớ lại hành vi kỳ lạ của Hứa Lan Ý sáng nay, trong lòng hắn có một linh cảm không lành.
"Hứa Lan Ý sẽ không gặp nguy hiểm chứ??"
Du Trì nhìn Giang Thác một lát rồi lắc đầu.
"Tôi cũng không biết nữa. Cậu về trước đi, đừng nghĩ lung tung."
*
Hứa Lan Ý lấy máy tính ra khỏi két ngầm rồi tải tập tin xuống, chờ mấy chục giây mới mở được.
Rõ ràng đập vào mắt anh là những từ ngữ quen thuộc trong học tập và cuộc sống, nhưng khi nằm trong tài liệu này lại trở nên vô cùng lạ lẫm.
Hứa Lan Ý khẽ nhíu mày, Alpha, Beta, Omega...... là cái gì?
Hai ngón tay trượt xuống, Hứa Lan Ý kinh ngạc đọc từng chữ, mới đầu chỉ thấy cực kỳ hoang đường, sau đó sắc mặt dần tái nhợt, càng lúc càng tin đây là sự thật. Bởi vì có những điều chính bản thân anh đã trải qua.
Chẳng hạn như quần thể này thuộc về lần phân hóa giới tính thứ hai, hiện giờ chỉ chiếm một tỷ lệ cực nhỏ trên thế giới, Alpha và Omega sẽ tỏa ra mùi hương đặc trưng của mình, thuật ngữ chuyên môn gọi là pheromone, ngoài họ ra Beta và người bình thường đều không cảm nhận được. Omega có kỳ phát tình, có tuyến thể ẩn sau cổ, khi alpha cắn rách có thể đánh dấu tạm thời, còn có kiểu đánh dấu trọn đời bằng cách vạch ra khoang sinh sản của Omega lúc làm tình, khi xuất tinh thể hang trong quy đầu sẽ nở to thành nút, quan trọng nhất là sau khi Omega bị đánh dấu thắt nút thì khả năng có thai là 90%.
Hứa Lan Ý càng đọc càng hoảng, tay đặt trên bàn di chuột bắt đầu mất khống chế run rẩy. Nếu phần đầu của tài liệu chỉ nghiên cứu quần thể ABO là gì thì nội dung phía sau lại khiến Hứa Lan Ý rợn tóc gáy.
"Ghi chép thí nghiệm:
Lần đầu tiên: Liều lượng quá nhẹ, tác dụng ức chế không tốt.
Lần thứ hai: Liều tăng gấp đôi, "Mẫu thử số ba" bị sốc.
Lần thứ ba: Liều tăng gấp đôi, giảm bớt hàm lượng phenobarbital và phenytoin trong thuốc thử, tác dụng ức chế tốt nhưng chỉ kéo dài 5 tiếng.
Lần thứ tư: ......
Lần thứ năm: ......"
Hứa Lan Ý nhìn hai chữ "mẫu thử" lạnh lùng và hàng chục thí nghiệm nghiên cứu lặp đi lặp lại, không hiểu sao lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, trực giác mách bảo anh mọi chuyện không đơn giản như vậy. Rốt cuộc Giang Nghiệp Thành đang nghiên cứu gì, sao lại liên quan đến quần thể này, Hứa Lan Ý chỉ đoán lờ mờ. Xem ra cách duy nhất để mau chóng hiểu rõ chân tướng là tìm Đường Nhất Mạn. Hơn nữa vì Giang Thác, mình nhất định phải tìm được bà.
Nếu nội dung của ghi chép này không được chứng thực trên người mình, Hứa Lan Ý sẽ không bao giờ tin có chuyện hoang đường như vậy, những dòng chữ trước mắt không ngừng quay cuồng, một giây sau lập tức lao vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Cả ngày nay anh chỉ uống chút nước nên chẳng nôn được gì, sau khi rửa mặt thì nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, chợt nhớ ra gì đó nên bàng hoàng đặt tay lên bụng mình. Tài liệu ghi chép rõ đặc điểm của từng giới tính thuộc quần thể này, hiển nhiên anh thuộc loại thứ ba, hơn nữa số phận còn chơi khăm anh, có lẽ Giang Thác là một Alpha, đồng thời còn đánh dấu anh trọn đời.
Mặc dù mọi chuyện đều xảy ra ngoài ý muốn nhưng kết quả lại là sự thật đã định. Tuy đầu óc không tỉnh táo trong kỳ phát tình, cơ thể anh vẫn nhớ rõ cảm giác bị thắt nút, giờ nhớ lại vẫn nhịn không được run rẩy.
Bụng dưới hơi phồng lên như có một luồng khí ấm đang lưu động.
Chắc không phải mình thật sự...... Con ngươi đen nhánh của Hứa Lan Ý run lên, bàn tay đặt trên bụng mất khống chế run rẩy, đầu óc trống rỗng, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.
Nếu thật sự là vậy thì sinh mệnh nhỏ bé này đến không đúng lúc chút nào, anh đứng trước gương nhếch miệng cười khổ.
Nhìn biểu hiện của Giang Nghiệp Thành, có lẽ lão đã cảm nhận được Giang Thác sẽ phân hóa, nếu không đã chẳng dặn anh theo dõi hắn suốt hai năm qua, thậm chí còn hỏi anh đối phương có gì bất thường không. May mà lúc đó mình giấu đi, nếu không thật khó tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra. May mà Giang Nghiệp Thành không biết anh cũng phân hóa, nếu không có lẽ anh đã trở thành "mẫu thử" trong tay lão.
Hứa Lan Ý bỗng thấy sợ hãi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên. Thấy số điện thoại không có trong danh bạ, anh ấn nút nghe máy.
"Xem chưa?"
"Ừm."
"Có tiện gặp nhau không?"
"Ngay bây giờ à?"
"Đúng vậy, vụ nổ năm đó quả nhiên có vấn đề."
Hứa Lan Ý cứng đờ.
"Được, em sẽ tới ngay."
"Chú ý an toàn nhé."