Trên xe.
Giang Thác bị Hứa Lan Ý nhìn chằm chằm làm tê cả da đầu, lòng bàn tay rịn mồ hôi, khi hắn nghĩ mình sẽ bị nhìn chằm chằm như vậy cho đến thiên hoang địa lão thì đối phương chậm rãi hỏi một câu:
"Em...... thấy hơi bất lực đúng không?"
"Hả?" Mấy giây sau Giang Thác mới hiểu ý anh, "Tôi không phải!! Tôi không có!! Tôi có thể!!"
Hắn chỉ chu đáo phòng ngừa trước thôi! Ai muốn xấu hổ vậy chứ!
Mặc dù Giang Thác kiên định gầm thét nhưng trong mắt Hứa Lan Ý vẫn lộ ra bảy phần chất vấn hai phần áy náy một phần thất vọng.
"Em còn nhỏ, tại anh làm bậy quá." Hứa Lan Ý quay đầu đi khẽ thở dài, "Mai mốt tạm thời đừng làm nữa."
Nếu ép khô bạn nhỏ thì mình sẽ thành tội đồ mất.
"!!"
Giang Thác khóc không ra nước mắt, "Hải Cẩu Hoàn" đắt đỏ sau khi mua về cứ thế nằm im trong ngăn kéo, ngay cả dũng khí lấy ra cũng không có.
Cảnh tượng mất mặt hôm đó cứ hiện rõ mồn một trước mắt, hắn biết Hứa Lan Ý cũng vậy, cho nên chẳng ai dám nhắc lại.
Có khi nào người kia nghĩ mỗi lần mình chơi anh lên đỉnh phun nước bài tiết không kiềm chế đều là nhờ uống thuốc tráng dương không...... Giang Thác ảo não vỗ đầu một cái, không ngờ một "đêm" anh minh của mình cuối cùng bị Hải Cẩu Hoàn hủy hoại.
Trên bàn ăn, Giang Thác nhìn người đối diện yên lặng húp cháo, nhiều lần muốn nói lại thôi, dạo này Hứa Lan Ý nói không làm là không làm, nghiêm khắc chưa từng thấy, Giang Thác cũng không dám chọc anh. Hắn phát hiện khi không làm tình, mình và Hứa Lan Ý cũng chẳng có gì để nói, hắn cố tìm đề tài nhưng lại cảm thấy những chuyện mình muốn nói đều rất nhàm chán, sợ Hứa Lan Ý không có hứng thú.
"Hôm nay tôi làm bài tập, trong đề bài có một câu."
"Ừm?"
"Là bài "Điệp luyến hoa" của Liễu Vĩnh, trong đó có câu "Thảo sắc sơn quang tàn chiếu lý, vô nhân hội đắc bằng lan ý", khi viết đến hai chữ "lan ý"...... tôi chợt nghĩ đến anh."
"À." Hứa Lan Ý cúi đầu ăn tiếp, không biết Giang Thác đột nhiên nói chuyện này làm gì.
"Sao chữ Lan trong tên anh lại có bộ thủy?"
"......" Hỏi gì mà kỳ cục, Hứa Lan Ý không muốn để ý nam sinh cấp ba vô vị này nữa.
"Tôi đoán là vì anh nhiều nước."
"......"
Hứa Lan Ý xấu hổ không nói nên lời, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu "Ăn cơm của em đi".
"Trận đầu tiên" của Giang Thác đã thất bại như thế.
"Sao...... sao anh chỉ trồng một loại hoa trong vườn thôi vậy?" Giang Thác nhớ lúc mình mới về đã hỏi Hứa Lan Ý trồng hoa gì nhưng anh không nói, sau đó hắn nhìn thấy ở tiệm hoa ngoài cổng trường, hỏi bà chủ mới biết đó là hoa đuôi công hay còn gọi là hoa thanh xà, ngôn ngữ của loài hoa này là "lạnh lùng, u buồn, không thể khinh nhờn", còn có ngụ ý "mong được ở bên người mình yêu mãi mãi", nghe xong Giang Thác cảm thấy hết sức kỳ diệu. Chẳng phải loài hoa này tượng trưng cho Hứa Lan Ý sao? Điều trái ngược là loài hoa này nhìn thì "lạnh lùng" nhưng thật ra ưa nước, chịu nhiệt, dễ chăm, dễ trồng.
"Có thể trồng tốt một loại hoa là đủ rồi."
Hứa Lan Ý hờ hững đáp. Thấy Giang Thác ăn no đặt đũa xuống thì bắt đầu thu dọn bát đũa.
"Để tôi rửa cho!"
"Không cần đâu, em làm bài tập đi." Sau khi từ viện mồ côi về, Giang Thác bị Hứa Lan Ý đè đầu làm bài tập mãi.
"Được......"
"Phải rồi, cha em gọi điện về nói tuần sau em đến trường học bù phải nộp 800 tệ, lát nữa em tự lấy tiền trong ví anh nhé, đặt trên tủ đầu giường ấy."
"À, được."
Một tháng nghỉ hè cứ thế kết thúc, Giang Thác không khỏi cô đơn, trở lại trường sẽ không được gặp người này mỗi ngày nữa, dù có được nghỉ về nhà cũng không được làm suốt đêm như bây giờ, hơn nữa Giang Nghiệp đã về nước, mình ở trường vẫn không yên tâm chút nào......
Giang Thác đã quên mới tháng trước mình còn vô cùng bực bội khi phải về ngôi nhà này.
"Em lấy hết cũng được, hình như trong ví có hai ngàn thì phải." Thật ra đến giờ Hứa Lan Ý mới biết đứa nhỏ này bình thường không có tiền tiêu vặt, mỗi tháng Giang Nghiệp Thành chỉ cho hắn đủ tiền ăn cơm với lý do "con trai nuôi theo kiểu nhà nghèo là được rồi, giờ đang đi học, cho nhiều tiền và điện thoại chỉ tổ làm hư nó", Hứa Lan Ý cũng không tiện nói gì, chẳng qua cảm thấy giờ hắn đang tuổi ăn tuổi lớn nên cần bồi bổ thêm một chút.
Giang Thác gật đầu, mặc dù rất muốn hỏi trong lúc học bù mình có thể về nhà hằng ngày hay không, nhưng nghĩ đến khoảng cách từ nhà đến trường, giờ đang là giai đoạn căng thẳng nên chắc chắn Hứa Lan Ý sẽ không đồng ý, hắn đành phải thôi.
Giang Thác mở ví của Hứa Lan Ý ra, đúng là có hai ngàn, nhưng sau khi suy nghĩ hắn vẫn chỉ lấy một ngàn.
Trong lúc lấy tiền, một tấm thẻ vô tình rơi ra khỏi ví. Giang Thác nhặt lên định nhét vào lại, nhưng chợt nhìn thấy trên thẻ có hình của Hứa Lan Ý nên tò mò nhìn kỹ. Người trong ảnh nhìn khá trẻ, có lẽ được chụp mấy năm trước, nhìn chung không có nhiều thay đổi so với hiện tại, vẫn là ánh mắt lạnh như băng, vẫn là dung mạo tuyệt đẹp khiến người ta choáng ngợp. Nhưng điều khiến Giang Thác kinh ngạc nhất không phải tấm ảnh này mà là thông tin trên thẻ.
Rõ ràng đây là thẻ sinh viên, trên đó in hàng chữ "Hứa Lan Ý, khoa Luật đại học F" làm Giang Thác sốc đến nỗi suýt làm rơi tiền.
Hứa Lan Ý là sinh viên đại học F?? Đại học xây dựng "hạng nhất kép" thuộc top 3 trong nước?! Bất ngờ hơn là anh còn học luật nữa......
Giang Thác sốc đến nỗi không nói nên lời, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Giang Nghiệp Thành nói có gì không biết thì cứ hỏi Hứa Lan Ý.
Rõ ràng tốt nghiệp trường này sẽ có khởi đầu thuận lợi hơn những người khác, sao anh lại cam chịu nhốt mình ở đây với thân phận như vậy? Sau lúc bàng hoàng, trong đầu Giang Thác hiện ra vô số câu hỏi, gần đây hắn cực kỳ hứng thú với Hứa Lan Ý, giờ nội tâm lại càng không thể bình tĩnh, từ lúc Hứa Lan Ý giải bài tập vật lý kia thì hắn đã biết người này không đơn giản, nào ngờ lại vượt xa trí tưởng tượng của mình như vậy.
Phải làm sao để tìm hiểu thêm về mẹ kế của hắn đây?
*
Người ta hay nói đàn ông có tiền sinh tật. Với số tiền tiêu vặt "kếch xù" 200 tệ trong tay, Giang Thác do dự mãi, cuối cùng bước vào một nơi khiến vô số phụ huynh đau lòng nhức óc - quán cà phê Internet.
Thiếu niên ngại ngần mua suất một tiếng, sau khi bật máy tính lên thì đi thẳng vào vấn đề. Hắn đến quán net chỉ với một mục đích duy nhất là điều tra Hứa Lan Ý trên mạng. Đã tốt nghiệp trường danh tiếng như vậy, nếu tìm được mấy bạn học cũ chắc sẽ biết thêm đôi chút về người này.
Nghĩ vậy, Giang Thác đăng ký một tài khoản mạng xã hội mới rồi tham gia mấy nhóm cựu sinh viên khoa Luật đại học F.
Sau một hồi quan sát, Giang Thác quyết định phát biểu trong nhóm đông nhất và sôi nổi nhất.
"Làm phiền một chút, xin hỏi các anh có biết Hứa Lan Ý không?"
"Hứa Lan Ý??!"
"Chẳng phải "Hotboy của khoa" nổi như cồn ở trường tụi mình sao? [Mỉa mai]"
"Chắc không ai là không biết đâu nhỉ [Đầu chó]"
"Hotboy của khoa?" Giang Thác băn khoăn gõ chữ, cảm thấy cách nói và emoji của người kia hơi lạ.
"Đúng vậy, cậu là sinh viên mới hả? Đã học khoa Luật mà không biết anh ta thì chỉ có sinh viên mới thôi."
"Cũng đúng, anh ta tốt nghiệp ba năm rồi còn gì, chắc mấy đàn em khóa sau cũng chẳng biết đâu."
"Người làm xấu mặt cả khoa Luật đại học F sao có thể bị lãng quên dễ dàng vậy chứ [Mỉm cười]"
"Làm xấu mặt? Chuyện này là sao?"
Nhìn từng hàng chữ hiện ra, Giang Thác chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Mặc dù không biết đám người này đang nói gì nhưng hắn biết nhất định Hứa Lan Ý có chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện bất thường......
Đúng lúc này, trong nhóm có một thành viên inbox cho hắn.