Nhìn Bắc Tiểu Lục tham tài như thế, Cốc Y lắc đầu một cái, tập trung sự chú ý vào dị hỏa.
Trong này phần lớn là một ít tàn pháp khí phôi thô, vẫn không có tiến hành bước kế tiếp rèn đã bị đặt ở đây. Những tàn pháp khí này, được rèn bằng vật liệu không tính là rất cao cấp, nhưng cũng đều là khoáng tinh thiết, xem như là đồ tốt .
Bắc Tiểu Lục một bên tìm kiếm, một bên đem những tàn pháp khí phôi thô thu lại. Hắn mặc dù chưa dùng tới, nhưng đồ vật trong này nên cũng nên thu lại. Dù sao không gian của hắn là vô tận, cứ để đó biết đâu sau này cần dùng tới.
Bắc Tiểu Lục vui vẻ, chính hắn liền yêu thích cảm giác khi tầm bảo như thế, đem tất cả bảo vật đều lấy hết đi, để người phía sau hít không khí, nghĩ tới đây, Bắc Tiểu Lục cũng có chút hài lòng.
Được thôi, đích thật là vai chính tác phong, đáng giá biểu dương, Bắc Tiểu Lục cười thầm.
"Hm! Đây là. . . . . ."
Lật tới lật lui, Bắc Tiểu Lục phát hiện một chiếc rương lớn, được khóa lại, không biết bên trong là thứ gì. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, bên trong cất giấu một thứ không đơn giản.
Lấy ngón tay làm kiếm, chém ra một đạo kiếm khí phá vỡ ổ khóa. Háo hức mở chiếc rương ra, sau khi Bắc Tiểu Lục nhìn thấy đồ vật bên trong, con mắt đều trừng trừng, thứ này làm hắn có chút quen thuộc, dĩ nhiên là hai khối Thiên Tinh cấp tám!
Một khối trong đó to bằng nắm đấm, nhìn như hòn đá bình thường, chỉ khác biệt là Thiên Tinh màu vàng tím, âm dương khí tức tỏa ra, tương sinh tương khắc, tuy hai mà một.
Mà một khối khác, kích thước lớn hơn rất nhiều, đều bằng một trái bóng rổ, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu tím, có lập lòe ẩn chứa ánh chớp. Lôi Đình khí tức tỏa ra xung quanh, có chút hơi thở giống lôi kiếp.
"Hm, đây là thứ tốt, thứ tốt a, " Bắc Tiểu Lục ánh mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm hai khối Thiên Tinh trước mặt.
“Chuyện gì vậy?”
Cốc Y đi tới, nhìn thấy đồ vật trong rương, hô hấp cũng bắt đầu trở lên mãnh liệt.
Đây chính là hai khối Thiên Tinh cấp tám, một khối là Âm Dương Thiết Thạch. Mà một khác khối, nhưng là Lôi Tinh Tử Kim, đều là những Thiên Tinh hi hữu.
Âm Dương Thiết Thạch cũng như tên, tràn ngập Âm Dương linh khí. Mà Lôi Tinh Tử Kim, đây là Thiên Tinh được uẩn khí tức ở những nơi có lôi kiếp mạnh.
Thật không biết, chủ nhân di tích nơi đây, rốt cuộc là hạng người gì, lại có thứ tốt như này.
"Ta cầm Lôi Tinh Tử Kim, khối còn lại cho ngươi" . Bắc Tiểu Lục cầm lấy khối Lôi Tinh Tử Kim, đắc ý cười nói.
Cốc Y nhận lấy khối Âm Dương Thiết Thạch.
— QUẢNG CÁO —
"Được, vậy ta cũng không khách khí , ".
Bắc Tiểu Lục hiếu kỳ hỏi:
“Sao rồi, thất bại rồi hả?”
Cốc Y nghe hắn hỏi vậy, khuôn mặt đang vui vẻ bỗng có chút uể oải gật đầu.
Bắc Tiểu Lục không biết nên làm sao, đành nói sang chuyện khác.
“Nếu không để ta thử?”
“Ngươi!”. Cốc Y bất ngờ, nàng biết hắn linh căn hệ lôi, thật có cách thu phục được dị hỏa. Mặc dù mang trong lòng mối nghi hoặc, nhưng nàng vẫn mỉm cười, hai tay làm động tác cổ vũ Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục nhìn trước mắt đóa dị hỏa Địa Cấp Tử Điện Tinh Hỏa. Ánh mắt chợt lóe lên, lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc hồ lô bằng bàn tay. Hồ lô có màu trắng, bên ngoài có những đường hoa văn chằng chịt.
Sau khi lấy ra hồ lô, Bắc Tiểu Lục hai tay bấm pháp quyết, sắc mặt nghiêm túc. Nhìn đóa dị hỏa trước mắt, không chút do dự, hét lên một tiếng, một tay chỉ về phía dị hỏa.
Những đường văn trên vỏ hồ lô, bỗng bắt đầu hiện lên những màu tím kỳ dị. Hồ lô như nhận được lệnh của chủ nhân, bay đến trước mặt Tử Điện Tinh Hỏa. Miệng hồ lô phát ra thứ ánh sáng màu trắng, bắt đầu từ từ hút từng chút một dị hỏa vào.
Cốc Y mở to mắt, trong ánh mắt khiếp sợ. Đại khái thời gian qua ba phút, đóa Địa Cấp Tử Điện Tinh Hỏa, liền bị hút hoàn toàn vào trong hồ lô.
Cốc Y bật thốt lên:
“Còn có thể như vậy nữa sao?”
Bắc Tiểu Lục nhìn hồ lô trước mắt, thu vào tay mới quay sang nhìn nàng, đắc ý:
“Tại sao không thể, thu phục không được thì ta có thể phong ấn nó lại được mà.”
— QUẢNG CÁO —
Cốc Y có chút sững sờ, nhìn chằm chằm vào chiếc hồ lô màu trắng, cảm thán:
“Sự thật ngay trước mắt, không thể không tin được. Luyện khí Kỳ tu sĩ vậy mà cũng có năng lực phong ấn dị hỏa, hơn nữa còn là đóa Địa Cấp”.
Nghe nàng nói vậy, Bắc Tiểu Lục cười nhẹ, giơ chiếc hồ lô trong tay nói:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, là do pháp khí này thôi, ta bất quá coi như vật kết nối trung gian mà thôi!”.
Cốc Y giật mình, vỗ đầu thầm nghĩ, “Đúng vậy a, có thể thu dị hỏa há là vật tầm thường.”
Nhưng nàng chợt nhận ra một điều, nhìn Bắc Tiểu Lục một hồi, ngẫm lại hình ảnh đằng sau bộ hắc bào này. Hắn là một đứa trẻ, thiên phú lại mạnh như vậy, khí chất cũng không tầm thường, lại nhiều pháp khí, phù lục, tinh thông trận pháp. Hắn há lại là một đứa nhỏ cô nhi, càng đúng hơn thuộc về gia thế khủng bố.
Mặc dù nói các thế lực đỉnh cấp, không có khả năng nuôi thả một yêu nghiệt như vậy. Hoặc là đặt nhiều niềm tin vào hắn, còn khả năng còn lại chính là không sợ hắn xảy ra chuyện.
Nàng vậy mà trước kia lại nghĩ đứa nhỏ này đáng thương, nó có khả năng địa vị bối cảnh còn khủng bố hơn nàng nữa ấy chứ. Nghĩ tới đây, Cốc Y vừa buồn lại vui mừng. Buồn vì cảm thấy mình suy nghĩ quá đơn giản, còn muốn dẫn hắn về tông môn nữa chứ. Nhưng nàng càng vui mừng hơn khi biết đứa nhỏ này không cô đơn.
Bắc Tiểu Lục đang hí hửng cầm hồ lô, chợt thấy Cốc Y đang nhìn hắn ngẩn người. Hắn liền có chút mờ mịt, sao lại đơ rồi thế kia.
Bắc Tiểu Lục giơ một tay vẩy vẩy trước mắt nàng, gọi một tiếng:
“ Tiểu bì nương, tiểu bì nương, ngươi sao lại thẫn thờ thế kia”.
Đang suy tư, Cốc Y nghe có người gọi mình, giật mình lấy lại tinh thần. Nhìn thấy trước mắt Bắc Tiểu Lục đang vẩy vẩy tay với mình, ngượng ngùng cười.
“Không, không, không sao, ta chỉ là suy nghĩ chút chuyện mà thôi!”.
Bắc Tiểu Lục nghe nàng nói vậy, liền ồ một tiếng, không hỏi gì thêm nữa. Hắn đang suy nghĩ, đóa dị hỏa này nên xử lý ra sao.
“Ta có nên cầm đóa dị hỏa này, về tặng cho Thiên Tuyết tỷ không? Hay là ….”
Hắn có chút nhìn về phía Cốc Y, cô nàng lúc này đang nhìn đông nhìn tây, khả năng muốn tìm một lượt nữa trong đây.— QUẢNG CÁO —
“Được rồi, quyết định vậy đi, dù sao cô nàng này cũng không xấu. Nhưng mà nên lấy lý do nào đây.”
Cốc Y bỗng nghĩ tới điều gì, hô một tiếng:
“ Ninh Tiểu Ma!”
“Hả?”. Bắc Tiểu Lục quay lại nhìn nàng.
Cốc Y có chút ngượng ngùng, một lúc mới lấy hết can đảm nói:
“ Ngươi, ngươi có thể làm đệ đệ của ta được không?”
Bắc Tiểu Lục: ((0.0)) ,trừng mắt nhìn nàng.
Hắn có chút không xác định hỏi:
“ Ta có thể biết lý do được không?”
Cốc Y ngậm ngừng một chút, đáp:
“ Ta thật sự rất quý ngươi, bản thân ta từ nhỏ đã muốn có một người đệ đệ rồi. Lúc đầu ta còn nghĩ rằng ngươi mồ côi, khổ cực, muốn dẫn ngươi về tông môn. Nhưng mà ta mới chợt nhận ra, người như ngươi không thể nào, ngươi chắc chắn thuộc về thế lực đỉnh cấp. Hoặc cũng phải truyền thừa cổ xưa.”
Bắc Tiểu Lục nghe nàng nói, trầm tư không biết đang nghĩ gì, bỗng hỏi một câu:
“Ngươi nhìn thấy ta rồi?”.