An Bích tức quá hóa cười bỉu môi :
” Ngươi nói vậy, ta còn là đệ tử Thần Phong Cốc cơ”.
Tiêu Trần nghe vậy nhíu mày, quan sát một hồi An Bích hồi tưởng lại.
” Cô nàng này lúc nãy sử dụng là Phong hệ, còn sử dụng Phong Dương Kiếm Pháp”, nghĩ tới đây sắc mặt hắn trầm xuống.
Hắn sơ sẩy rồi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười gằn:
” Thì sao chứ, trong bí cảnh chết là do không đủ bản lĩnh, đây là do cả ba môn phái chín sao quy định.
An Bích cười cợt :
” Đúng vậy nha, chết trong đây thì không ai quản được. Nhưng mà ngươi cũng không coi ở đây, có mỗi mình môn phái các ngươi chứ”.
Nói xong ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn.
Chỉ thấy lúc này, bỗng xuất hiện hơn hai mươi tu sĩ mặc y phục giống nhau, bao vây lấy năm người Tiêu Trần. Một thanh niên bạch bào ,đi đến bên cạnh An Bích lo lắng hỏi:
” Muội không sao chứ”, thấy nàng lắc đầu mới an tâm.
Sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Trần:
” Ngươi cảm thấy Thần Phong Cốc, không có người hay sao?”
Một tên tiểu đệ nhỏ giọng nói :
” Tiêu lão đại, đó là Hoắc Thiên, Hoắc gia thế lực sánh ngang tám sao, là đệ tử Thần Phong Cốc, mới gia nhập. Nghe nói hắn là con trai tộc trưởng Hoắc gia, không dễ trêu chọc”.
Tiêu Trần sợ hãi không thôi, mặc dù y là đệ tử Thiên Ma Môn nhưng so về bối cảnh thì không có cửa. Nhưng mà hắn vẫn cắn răng mạnh miệng nói:
” Đừng tưởng bây giờ các ngươi đông người, thì có thể làm ta sợ, ngươi chẳng lẽ muốn hai môn phái khai chiến”
— QUẢNG CÁO —
An Bích một bên nghe vậy cười lạnh:
” Ha ha, lúc trước ngươi ỷ thế đông người, bây giờ còn có mặt mũi nói như vậy. Thật không muốn mặt”
Hoắc Thiên tế ra phi kiếm ra hiệu nàng lùi lại, lạnh mắt nói:
” Cần gì phải nói nhiều với chúng, cứ giết hết là được”, một kiếm chém về phía bọn Tiêu Trần.
Tiêu Trần biết việc đã đến nước này cũng không còn đường lui. Gã cắn răng ác độc nói:” Ta sợ ngươi chắc, hôm nay không phải ta chết thì ngươi vong”.
Những đệ tử khác Thần Phong Cốc cũng không ra tay, đứng một bên không để tên nào chạy trốn. Hoắc Thiên chính là có ý định một mình đối phó bọn người Tiêu Trần. Hắn với tư cách là thiên kiêu đời này của Thần Phong Cốc, khinh thường ỷ đông hiếp yếu. Một mình hắn đủ xử lý bọn người này.
Rốt cuộc Hoắc Thiên đã động, hơn nữa xuất chiêu là cường chiêu.
Kiếm Lưu Ngân!
Gần trong gang tấc tên Luyện Khí viên mãn sớm có đề phòng, thế nhưng mà bọn hắn không nghĩ tới Hoắc Thiên ra chiêu mãnh liệt như thế, hơn nữa phát sau mà tới trước..
Đối chiến vài chiêu thì tên Luyện Khí viên mãn bị ép lùi lại mấy bước, thân thể bị thương nhiều chỗ.
“Hỗn đản!”
Tên Luyện Khí viên mãn này chợt quát một tiếng, muốn dùng cường chiêu chặn đòn tấn công của Hoắc Thiên.
Nhưng mà hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Thiên.
Lúc này Tiêu Trần một bên hoảng sợ quát:
“Lý Minh, hắn ở sau lưng của ngươi.”
Tên tu sĩ được gọi là Lý Minh kinh hãi, nhanh chóng xoay người lại.
Đáng tiếc, đã trễ.— QUẢNG CÁO —
Lại là một chiêu mang theo hỏa quang nóng rực đánh tới.
“Không!”
Lý Minh hoảng hốt kêu lên, hắn căn bản không có khả năng phản kháng, trực tiếp bị phân thành hai nửa.
Phốc!
Hai đoạn thi thể ngã xuống đất, thi thể còn mang theo mùi khét, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Tiêu Trần lúc đầu thấy chỉ có một mình Hoắc Thiên động thủ, thì mừng rỡ không thôi. Nhưng một lúc sau hắn nhầm, những tên tiểu đệ của hắn lần lượt ngã xuống. Mồ hôi ướt đẫm lưng Tiêu Trần, gã không thể tin được Hoắc Thiên mạnh như vậy. Gã mấy lần vận dụng sát chiêu, mà không thể bắt được bóng của hắn. Nếu cứ thế này hắn chỉ còn con đường chết.
Hoắc Thiên thiên phú rất không tồi Phong Hỏa song linh căn thượng phẩm , hai thuộc tính đều rất thuần khiết. Có thể nói nếu như tu luyện đúng cách, đơn linh căn bình thường không phải đối thủ của hắn. Về phần Tiêu Trần mặc dù gã là Kim linh căn đơn chất, nhưng chỉ là trung phẩm, không thể so với Hoắc Thiên.
Hoắc Thiên sử dụng Phong Thiên Bộ, đã đến tiểu thành đỉnh phong, thiếu chút nữa là vào đại thành tu sĩ Luyện Khí viên mãn bình thường căn bản không theo kịp được.
Vừa ăn một nhát chém từ Hoắc Thiên, Tiêu Trần một bên cánh tay đã có chút phế, dù cho hắn đã ném rất nhiều phù lục, để ngăn chặn Hoắc Thiên áp sát. Nhưng kiếm khí tên này rất mạnh, nội giáp của hắn đã có chút không chịu được. Tiêu Trần thầm mắng một câu :
” Mẹ kiếp, lão tử liều mạng với ngươi”
Một linh phù xuất hiện trong tay hắn, đây là đòn sát thủ cuối cùng hắn một mực ẩn giấu, không nghĩ hôm nay có cơ hội sử dụng.
“ Phá Kim Phù”, bỗng xuất hiện hàng loạt tia kiếm quang sắc bén phủ kín bay về phía Hoắc Thiên. Hắn không tin tên kia còn bay nhảy được. Một tay tụ lực chiêu mạnh nhất tìm kiếm cơ hội.
Hoắc Thiên cũng không hoảng hốt chỉ cười gằn:” Ta đúng là còn chút coi trọng ngươi, ngươi quá yếu, nên kết thúc”, một tay đánh ra Đại thủ ấn” Hoả Thiên Ấn” , tay còn lại cũng ném ra một lá linh phù cấp 4 trung phẩm Hỏa Khiên Phù.
Hai tấm linh phù cấp 4 va chạm mạnh mẽ khó có thể hình dung, dù là Trúc cơ tầng 6 cũng phải chết nửa cái mạng. Sức tàn phá làm mọi người đứng xem hãi hồn. Cũng may ai đó nhận ra phẩm cấp linh phù, đã hô một tiếng nên mọi người mới nhanh chóng giữ khoảng cách. Có mấy tên không may bị lực cắn nuốt trọng thương, còn chưa kịp chữa thương đã bị một tên gần đó một kiếm chém giết, lấy túi trữ vật chạy trốn.
Tiêu Trần thấy lóe lên một đạo thân ảnh, liên nhanh tay ném ra ba tấm Định Thân Phù!, một kiếm tích tụ mạnh mẽ chém đến. Nhanh tay dùng Thuấn Phong Phù xuất hiện sau lưng Hoắc Thiên, lợi dụng lúc y đang phân tâm, một kiếm xuyên qua người y.
Tiêu Trần cười “Ha ha ha”, đắc ý nói :
— QUẢNG CÁO —
” Thiên tài thì sao chứ cuối cùng vẫn để ta giết… chết”, đang hưng phấn bỗng giọng run rẩy nhìn xuống trước ngực. Chỉ thấy một lỗ to đùng xuyên qua, kèm theo theo một giọng nói âm u phía sau:
” Ngươi thật là ngu ngốc, nhưng làm được đến thế ta cũng có lời khen cho ngươi!”.
Tiêu Trần không thể tin được muốn xoay người, nhưng ý thức của y đang chìm dần vào khoảng đêm vô tận. Đến chết y cũng không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng y đã một kiếm đâm chết hắn rồi mà.
Hoắc Thiên khinh thường nhìn thi thể của Tiêu Trần, lấy nhẫn trữ vật của y cất đi rồi bước về phía An Bích. Hắn vừa rồi chính là lợi dụng bụi mờ thi triển tuyệt học Hoá Thân Thủ, chính là muốn làm mê hoặc tầm nhìn Tiêu Trần. Đúng như dự đoán tên này quả thật quá dễ mắc lừa.
An Bích chạy tới bên Hoắc Thiên ân cần hỏi thăm :
” Thiên ca huynh không sao chứ, nãy làm muội lo lắng hết hồn”.
Dừng lại chút vỗ bờ ngực nhỏ thở phào :
” Cũng may có huynh đến kịp không thì muội không biết sao nữa”.
Hoắc Thiên xoa đầu nàng ôn nhu :
” Muội không sao là ta an tâm rồi. Cũng may lần này ta ở gần đây, nơi này nhộn nhịp như vậy muội biết chắc chắn sẽ chạy qua đây. Quả nhiên là may mắn đuổi kịp”
An Bích lè lưỡi đáng yêu :
” Muội hành tẩu một mình trong bí cảnh mấy lần suýt bị yêu thú đuổi giết, rất đáng sợ”.
Hoắc Thiên ánh mặt hiện lên sự đau xót mỉm cười :
” Được rồi, hết thảy có ta chỉ là ta cũng không nghe được tin tức của An Hồng. Mong là muội ấy không sao”.
An Bích cũng gật đầu, trong lòng cũng có chút lo lắng cho tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy vốn mạnh hơn nàng nhiều nên chắc sẽ ổn hơn.