Khụ Khụ,
Hắn mặc dù không biết mình nói sai ở đâu, nhưng cách tốt nhất là nhận sai, dỗ dành nàng. Dù sao cũng không có ai ở đây, không có gì phải ngượng ngùng.
“ Huynh sai rồi, ngoan nào đừng khóc, khóc sẽ không xinh, mắt cú mèo”.
An Tư Hạ nghe vậy nhìn lên hắn, cố nén nước mắt hỏi :
” Huynh biết sai thật ư?”.
Hắn trịnh trọng gật đầu.
Lại nghe nàng hỏi tiếp :
“ Vậy huynh sai ở đâu?”.
Hắn cũng thể nói là hắn không biết nha, như vậy thì hỏng bét. Không phải nói dỗ dành nữ hài tử, chỉ cần nhận sai, là họ hết giận hay sao. Có cần phải hỏi đến cùng vậy không, hắn nên nói gì đây. Bỗng hắn nhớ tới một câu kinh điển, nghĩ ra rồi.
Sau đó hắn cúi xuống, nhìn An Tư Hạ bằng ánh mắt trìu mến, dùng tay lau nhẹ giọt nước mắt, trên má trắng mịn của nàng. Nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, còn vương lại chút nước trên mi mắt, nhẹ nhàng nói :
“ Ban nãy huynh nói vậy là không đúng, huynh không có muốn Tư Hạ phải buồn đâu”.
An Tư Hạ phình má nhỏ, hỏi nhẹ :
”Vậy huynh muốn nói gì với muội?”.
Hắn mỉm cười gãi đầu, giải thích:
” Huynh muốn nói là chuyện khi nãy, huynh chịu trách nhiệm với muội. Sau này chuyện của muội, chính là chuyện của Bắc Tiểu Lục huynh”.
Nhìn nàng mở to mắt nhìn hắn, muốn mở miệng nói gì đó.— QUẢNG CÁO —
Hắn làm sao có thể để nàng nói thêm điều gì, vội vàng cắt ngang, ngữ khí trầm thấp kiên định, không để ai phản bác :
“ Không cần nói gì cả. Mọi chuyện cứ để huynh lo”.
An Tư Hạ nghe vậy cười đáng yêu, đôi mắt to tròn, nhưng không còn cúi đầu, mà mỉm cười thật tươi tắn, nhìn hắn đáp :
” Vâng, Tư Hạ cũng thích ở bên cạnh Tiểu Lục ca, siêu thích. Nguyệt cả đời được bên huynh suốt kiếp, không bao giờ thay lòng”.
Hắn nghe nàng nói vậy ,cảm giác luôn có gì đó không đúng, cái câu này, ngữ điệu này luôn làm cho hắn, thấy mình lại làm một điều gì đó ngu ngốc nữa rồi.
Không để hắn kịp nghĩ ngợi gì, An Tư Hạ đã đề nghị hai người móc ngoéo tay với nhau, thể hiện lời hứa. Nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, hắn cũng dám phản đối. Sau khi thực hiện xong, nàng nở rộ nụ cười thật tươi. Hắn cảm thấy An Tư Hạ quá khả ái rồi, khẽ véo hai má mũm mĩm của nàng.
An Tư Hạ thấy vậy liền cắn vào tay hắn, hắn cảm thấy cô nàng này, có lẽ hàm răng thuộc họ chó nhỏ, hay sao không biết nữa. Hắn giả vờ kêu đau một tiếng, An Tư Hạ thấy vậy mới buông tha, kiêu ngạo hừ hừ quay đầu sang một bên.
Hắn cảm thấy cô nàng này tính tình, cũng quá là đáng yêu đi. Hắn lấy đồ ăn vặt ra cho nàng ăn, bồi chơi cùng nàng cả một ngày.
Ở phía xa, nơi mà hai người không hề chú ý, có hai vị nữ tử thấp giọng trò chuyện. Một vị nữ tử váy xanh cười khanh khách, thấp giọng nói:
” Chậc chậc, không nghĩ tới tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ, mà bản lĩnh cao cường như vậy. Chưa gì đã bắt mất tâm của tiểu công chúa chúng ta rồi. Nếu mà để các đệ tử bọn hắn biết được, chỉ sợ thương tâm chết mất.”
Bên cạnh vị nữ tử váy trắng khẽ cười, nói :
“ Tiểu Lục tử ngốc như vậy, mà cũng có thể nói ra mấy câu thâm tình như vậy. Chẳng bù cho cha hắn lúc còn trẻ”.
Hai người này không phải ai khác, chính là mẫu thân An Nguyệt và dì nhỏ An Tuyết của hắn.
An Tuyết nghe thấy tỷ mình nói vậy, thì khẽ lấy tay che miệng cười hì hì nói :
” Quả thật tỷ phu hồi đó cũng quá khờ khạo, nếu không phải do tỷ chủ động thì… muội không biết lúc nào mới có cháu bế “.
“ Nhưng mà tên nhóc này, có vẻ như là thừa hưởng thiên phú này của tỷ chắc rồi, không hề khờ khạo như cha hắn”,— QUẢNG CÁO —
“ Muội còn lo lắng tên tiểu tử này, chỉ biết tu luyện giống cha hắn, vậy làm dì của hắn, nàng bao giờ mới có thể có cháu dâu được chứ”.
An Nguyệt nghe được muội muội trêu chọc, nhưng cũng không hề để bụng. Muội muội nàng tính cách như nào, nàng vẫn hiểu rất rõ. Nàng trầm tư nhìn về hai đứa nhỏ, đang ngồi tận hưởng ánh ban mai, khóe miệng mỉm cười.
Dừng lại chút rồi nàng quay đầu đi, An Tuyết thấy tỷ tỷ quay về cũng đi theo, miệng còn luôn không ngừng nói :
” Tỷ thấy sao, hay là hai nhà chúng ta hôn phối từ nhỏ”.
An Tuyết không quay đầu, mà đáp lại:
“ Chuyện của Lục Lục để hắn tự giải quyết, tính cách hắn không muốn ai quyết định hộ”.
Nói thật trong lòng nàng vẫn rất ưa thích An Tư Hạ, con người rất đơn thuần. Nếu nhận định tiểu Lục, thì sẽ không bao giờ thay lòng. Nhưng nàng luôn tôn trọng quyết định của nhi tử. Chỉ có khi nào tên tiểu tử này, dám khi phụ An Tư Hạ nàng mới cho hắn biết tay.
Bắc Tiểu Lục mà biết hai người nghĩ vậy, còn định tuyển sẵn nàng dâu nhỏ cho hắn nữa, hắn chắc chắn sẽ kêu to” hắn oan ức”. Hắn cũng chỉ là lấy tư cách một ca ca, dỗ dành muội muội thôi. Ai biết mấy người này, làm sao hiểu sai như vậy được chứ. Còn về phía An Tư Hạ nàng nghĩ theo chiều hướng nào, vậy chỉ nàng mới biết.
Hình bóng hai người dần mờ ảo, âm thanh cũng chìm vào tĩnh lặng.
Trở lại bên này, hai người bọn họ vẫn ngồi nghịch ngợm với nhau. Bắc Tiểu Lục cảm thấy cô nàng này tinh nghịch, nhưng vẫn thật là ngốc, bán đi sợ còn đếm tiền cho họ. Đúng lúc này, An Tư Hạ bỗng giật mình kêu lên một tiếng, nhìn hắn nói:
” Không được rồi Lục ca, An a di bảo muội sang đây gọi huynh, đi qua đó ăn điểm tâm”.
Bắc Tiểu Lục thử hỏi:
” Mẫu thân huynh hả?”
An Tư Hạ gật gật đầu nhỏ, một tay chống cằm mặt ỉu xìu hỏi hắn :
“ Giờ phải làm sao đây Lục ca, liệu a di có thấy ta là đứa trẻ ham chơi không?”.
Bắc Tiểu Lục thấy buồn cười, nhưng hắn vẫn rất nghiêm trang lắc đầu, không thể nào mẫu thân rất ưa thích muội mà.— QUẢNG CÁO —
An Tư Hạ nghe vậy hồi tưởng lại :
“ Đúng vậy, a di rất cưng chiều nàng nha!”.
Nghĩ nghĩ nàng không chắc uy hiếp hắn :
” Nếu a di hỏi, thì huynh phải nói giúp muội đó.”
Hắn cũng không nghĩ cô nàng nhỏ này, suy nghĩ nhiều vậy làm gì, bên ngoài nghiêm túc gật đầu:
“ Huynh biết rồi, thôi hai ta cũng qua chào hỏi mọi người”.
Vừa đi liền thấy cô nàng khẽ nắm lấy tay hắn, hắn cũng không suy nghĩ gì, huynh muội nắm tay là bình thường mà. Nhưng sau này hắn nhìn lại, mới biết lúc đó mình đầu gỗ cỡ nào. Nhưng cũng không thể trách hắn, dù kiếp trước hắn cũng chưa kết giao qua nữ hài nào, chứ chưa nói tới thân mật.
Dưới ánh nắng nhẹ nhàng, gió thổi qua, bên cạnh là một cây đại thụ chọc trời, hai người bọn họ giống như kim đồng ngọc nữ, vô lo vô nghĩ, tay trong tay bước đi. Một cảnh tượng đẹp, ai cũng sẽ hâm mộ, ước ao.
Trên đường đi về Lâu các, rất nhiều đệ tử đều trợn mắt thật to nhìn về phía hắn, Bắc Tiểu Lục thầm nói nhỏ:
“ Bọn người này đôi mắt có vấn đề hết ư, sao tên nào tên đấy cũng trợn mắt ra”.
Hắn có lẽ nên nói việc này cho dì nhỏ, không thì đệ tử môn phái mà ra ngoài, chẳng phải rất mất mặt.
Hắn nghi hoặc hỏi An Tư Hạ :
” Muội có biết tại sao đi đến đâu, tên nào cũng trợn mắt lên không?”.
An Tư Hạ suy tư một lúc, rồi lắc lắc đầu nhỏ. Bắc Tiểu Lục thấy vậy, cũng không để trong lòng. Hắn đâu biết các đệ tử coi An Tư Hạ là tiểu công chúa, thường ngày tinh nghịch, kiêu ngạo vậy mà giờ lại nắm tay, khép nép bên một thằng nhóc. Bọn họ nếu như không biết, hắn là con trai của đại tiểu thư, thì đã lao lên dạy dỗ hắn một bài học rồi.