Hoa Kỳ Nhiên đi xuống cầu thang tiến thẳng ra vườn, sắc mặt cậu không tốt liền không đầu không đuôi chào Hoa Kiện Minh rồi vội nắm tay Cố Tu Mạnh kéo anh cho vào xe, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Cố Tu Mạnh thấy được vẻ đáng sợ của Kỳ Nhiên, khác với vẻ ôn nhu mọi ngày, cậu hiện tại trầm tĩnh hơn, ít nói và có phần bực bội rất nhiều.
Cố Tu Mạnh cứ tưởng mình chọc giận gì cậu ấy cho nên hai tay anh đan vào nhau, ngoan ngoãn bĩu môi như một con cún nhỏ ngồi trên xe.
Nhưng tính tình của người ngốc hay tăng động, trên đường gần về tới nhà... Cuối cùng Tu Mạnh nhịn không được mà lên tiếng.
" Nhiên Nhiên... Cục cưng, em làm sao vậy? Anh làm gì sai sao? Em cứ nói đi, ông xã sẽ sửa. Ông xã sẽ nghe lời em, không tái phạm nữa "
Hoa Kỳ Nhiên từ nãy đến giờ tâm trạng không tốt, hiện tại được nghe giọng người kia khiến tâm tình cậu tốt lên một chút. Giãn cơ mặt đang nhăn nhó của mình ra, Kỳ Nhiên trả lời.
" Không sao cả, em có chút chuyện với mẹ thôi. Chồng em rất ngoan không làm gì trái ý em, một lát nữa về nhà có cái này cần đưa anh!"
" Không phải lỗi do anh sao? Hí hí... Tốt quá tốt quá, cục cưng không giận mình, tối nay vẫn có thịt gà để ăn"
Quả nhiên là người ngốc không suy nghĩ nhiều, sự ngây thơ trong lời nói của anh cũng phải khiến sự khó chịu của Kỳ Nhiên được xoa dịu. Cuối cùng bầu không khí trên xe cũng dịu đi đôi chút.
Về nhà, Cố Tu Mạnh vẫn tung tăng như trước. Anh tự gợi giày rồi nhảy tung tăng trên trước ghế sofa đắt tiền, làm nũng như đứa con nít đòi hỏi Kỳ Nhiên tự tay làm nước cam cho mình uống.
Tất nhiên, Kỳ Nhiên chưa bao giờ từ chối lời đề nghị gì của anh. Cởi bỏ áo khoác ngoài ra, cậu nhanh chóng vào bếp làm nước cam mang ra cho kẻ đang ngồi xem hoạt hình kia.
" Oaaaaaa...nước cam nhiều quá, cục cưng là tuyệt nhất"
Cố Tu Mạnh vừa thấy ly nước cam đặt trên bàn thì nhanh chóng lấy uống một ngụm lớn, sau đó cười tít mắt khen Hoa Kỳ Nhiên... Cậu nhìn anh mà lòng thoáng nặng trĩu.
Lấy từ túi áo khoác của mình ra cuốn sổ tiết kiệm đã cũ kĩ để trên bàn, cậu nhỏ giọng nói.
" Mạnh Mạnh, anh có biết đây là vật gì không?"
Cố Tu Mạnh liếc nhìn cuốn sổ cũ kia một chút rồi tiếp tục uống nước cam, giọng điệu không quan tâm trả lời.
" Anh không biết, anh chỉ biết mỗi em thôi"
Hoa Kỳ Nhiên nở nụ cười nặng nề, cậu ngồi xuống cạnh anh, đặt cuốn sổ vào tay của Tu Mạnh. Thành thật nói.
" Đây là tiền của bà anh để lại cho anh, có biết không?"
Cố Tu Mạnh mắt tròn xoe nhìn Hoa Kỳ Nhiên, mất một lúc sau anh lại mân mê cuốn sổ trên tay, đoạn tự nói.
" Tiền sao? Tiền bà để lại sao? Nhưng mà anh cần tiền làm gì? Cho em, cho em hết đó!"
" Tu Mạnh, đây là tiền của bà anh. Bà anh để lại cho anh chữa bệnh, anh có muốn chữa bệnh không?"
Cố Tu Mạnh vừa nghe đến " chữa bệnh" liền quay sang hỏi Kỳ Nhiên.
" Chữa bệnh? Chữa bệnh để làm gì? "
Hoa Kỳ Nhiên ôn nhu giải thích cho anh, không hề mang chút ý tứ giấu diếm.
" Chữa bệnh để hết ngốc, anh có muốn hết ngốc không?"
Dường như nói đến chuyện này Cố Tu Mạnh hoàn toàn không hề quan tâm, anh vẫn vui tươi tiếp tục xem hoạt hình. Trả lời cho có lệ.
" Không thích, không thích chữa bệnh đâu. Có Nhiên Nhiên thương anh rồi, không chữa bệnh đâu...muốn ở nhà với cục cưng thôi"
Hoa Kỳ Nhiên ban đầu muốn hỏi ý kiến của Tu Mạnh, nếu như anh ấy thích chữa bệnh cậu chắc chắn sẽ hy sinh mang anh ấy đến gặp bác sĩ, còn nếu Tu Mạnh không muốn thì cậu sẽ không mang đi.
Nào ngờ Cố Tu Mạnh lại chọn cách không chữa bệnh, muốn mãi mãi ngốc như thế. Tu Mạnh biết là mình ấu trĩ và ích kỉ nhưng không hiểu sao trong lòng cậu vui lắm.
Cậu dụi người vào lòng anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi đáp.
" Ừ! Cứ ngốc mãi vậy thôi, em chăm sóc anh được. Anh mãi là của em"
Tình yêu chính là một viên kẹo ngọt ngào mang theo sự ích kỉ. Ích kỉ là vì bản thân không muốn họ thân thiết với ai ngoài mình, nhưng nhớ sự ích kỉ đó mà cả hai bền chặt hơn.
Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ ổn cho đến ngày hôm sau, khi Tu Mạnh đến công ty thì mọi quyết định đều được đảo ngược.