Trong Tu La Lâm bên bờ Hóa Hồn trì, Lâm Vân Phong và mấy người sau khi khẩn trương chuẩn bị cuối cùng cũng đã hoàn thành một trận pháp phòng ngự. Đây là trận pháp Ngự Thiên Thanh Quang trận, trận pháp vừa được khởi động tức thì ở các góc của trận pháp lập tức phát xuất một đạo thanh sắc quang mang tạo thành một vầng hào quang bảo hộ toàn bộ không gian bên trong. Trận pháp phòng ngự này chính là của Đạo gia vang danh thiên hạ đã thất truyền nhiều năm, mọi người cũng không hiểu Vân Phong học được từ đâu?
Phía sau trận pháp Liễu Tinh Hồn đang bắt đầu giảng giải về Cửu Cung trận pháp và yêu cầu mọi người tận dụng thời gian để tập luyện. Sau khi chuẩn bị mọi việc chu đáo, Vân Phong ngồi xuống hít một hơi dài và nói: "Thực sự là mệt chết đi được, đệ phải nghỉ ngơi một chút nếu không lát nữa sẽ không thể dậy nổi."
Nhìn Vân Phong, Phong Viễn Dương cười nói: "Tốt lắm, đệ nghỉ ngơi một chút đi. Vừa rồi đệ bày bố trận pháp, bây giờ lại tập luyện phải nên nghỉ ngơi cho tốt, hãy tranh thủ thời gian vận công điều tức nhằm sớm khôi phục công lực."
Bên cạnh mọi người cũng đã dừng tập luyện lại để nghỉ ngơi, Ngạo Tuyết nhìn mặt nước Hoá Hồn trì nhẹ giọng nói: "Không biết bọn họ ra sao rồi, có gặp những nguy hiểm gì nữa không? Đây là một trong Quỷ Vực tam đại tuyệt địa, thiết nghĩ nhất định thập phần hung hiểm, hy vọng huynh ấy có thể bình an trở về."
"Đừng lo lắng, bao nhiêu hung hiểm đã xảy ra huynh ấy đều có khả năng từ nguy hóa an, muội tin rằng lần này huynh ấy sẽ không có vấn đề gì đâu." Điềm nhiên đứng trước mặt hồ, Thương Nguyệt bình tĩnh trả lời.
Ngạo Tuyết đưa mắt nhìn lên khuôn mặt Thương Nguyệt, mục quang nàng dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Đúng thế, bao nhiêu hung hiểm đã trải qua, chẳng phải gặp bất kể hoàn cảnh nào huynh ấy cũng đều có khả năng hoá giải một cách kỳ diệu đó sao. Thế gian này không gì có thể vây khốn huynh ấy cả, nếu lần này nếu có thể lấy được Phong Hồn phù quay trởi lại nhân gian, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm nào nữa phải không tỷ?"
"Không gặp nguy hiểm nào nữa ư?" Thương Nguyệt nhìn nàng trong ánh mắt xuất hiện một tia tiếu ý. Quỷ vực hung hiểm đã từng mài mòn đi hào khí mạnh mẽ của bao người, thời khắc ấy tất cả mọi người không dấu nổi thần sắc nghiêm trọng.
Chăm chú nhìn vào Hoá Hồn trì, Liễu Tinh Hồn thầm mong Kiếm Vô Trần thuận lợi sớm tìm thấy được Phong Hồn phù và nhanh chóng quay lại Nhân gian. Tử Dương chân nhân cùng Ngạo Tuyết thì cũng hy vọng Lục Vân bình yên trở về, còn những người còn lại mỗi người một tâm tư khác nhau nhưng tất cả đều thần sắc ngưng trọng.
Thời gian là một thứ rất đáng quý, nó mang đến cho con người rất nhiều điều nhưng ngược lại cũng lấy đi rất nhiều điều khác. Trong khi tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong suy tư thì một âm thanh kỳ lạ yếu ớt truyền đến đánh thức mọi người. Quay đầu nhìn, nhãn thần Ngạo Tuyết chợt hiện sắc thái lạnh lẽo quát nhẹ: "Tất cả chú ý, có địch nhân xâm nhập!" Bên cạnh mọi người vừa nghe lập tức di động thân ảnh đứng đúng vị trí trong trậm pháp nghiêm thủ cảnh giới.
Một loạt tiếng cười âm u lãnh khốc vang lên, sóng âm vang vọng tầng tầng như những con sóng lớn từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Trong rừng vô số quỷ ảnh chuyển động tạo thành hàng ngàn, hàng vạn quỷ quân bao
vây khắp Hoá Hồn trì, Tu La Lâm hoàn toàn bị vây kín. Quỷ quân phân làm bốn đội tạo thành thế bao vây từ từ tiến tới, thủ lĩnh bốn đội là bốn tên nhất phẩm tướng quân, đi theo còn có tám tên quỉ tiên, Quỷ Soái Huyễn Mị của Hắc Hà Gian và Quỷ Soái Âm Lệ của Âm Thi Gian.
Đứng trước đội quân to lớn của Quỷ Vực, sắc mặt Ngạo Tuyết đại biến và lộ vẻ trầm trọng. Bằng sức của chín người mà muốn ngăn cản đối phương thì quả thật là vô vọng, huống hồ chúng còn có bốn tên nhất phẩm tướng quân, tám tên quỷ tiên và hai tên quỷ soái, lực lượng mạnh mẽ như vậy đủ sức tiến đánh cả Nhân gian giới.
"Mọi người hãy cẩn thận, bọn chúng đang tiến hành chiến thuật biển người nhằm tiêu hao công lực và nhân cơ hội đó tiêu diệt chúng ta. Bây giờ Lục Vân cùng Kiếm Vô Trần đều chưa kịp quay trở về, chúng ta ngoài việc tử thủ ra căn bản không thể đào thoát. Giờ này phút này chính là thời khắc quan trọng nhất, tất cả chúng ta đều cần phải phát huy tối đa dũng khí đối diện với địch nhân, bất luận thế nào cũng cố thủ tại nơi này. Dù chỉ còn một binh một tốt, vì sự bình yên của nhân giới, vì bách tính thiên hạ chúng ta quyết không lùi bước." Trong không khí trầm mặc, những lời chính khí của Tử Dương chân nhân vang lên khích lệ mọi người.
Không có tiếng đáp lại nhưng nhãn thần ai nấy đều xuất hiện vẻ kiên nghị, toàn bộ đều thể hiện một lòng quyết tâm. Trường kiếm xuất vỏ, chín người đứng vào chín phương vị tạo thành Cửu cung kiếm trận lạnh lùng tĩnh lặng nhìn đám quỷ vật trước mắt.
Âm Lệ phát ra một tiếng cười đanh ác, toàn thân mang theo một khí tức âm sâm tạo thành một cỗ khí âm hàn bao trùm cả Hoá Hồn trì. Nhìn mọi người Âm Lệ cừu hận nói: "Nhân loại đáng hận, hiện tại coi các ngươi làm cách nào có thể đào thoát được đây. Ta sẽ khiến các ngươi thân phân vạn mảnh, hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh. Hãy chuẩn bị chịu chết! Tấn công!"
Tên nhất phẩm tướng quân rống lên giận dữ, dưới sự chỉ huy của hắn bọn quỷ quân bốn phía quanh Hoá Hồn trì đồng loạt tiến tới. Bọn quỷ quân dẫu nhiều nhưng không chút rối loạn đã tạo thành trận thế nghiêm mật thể hiện thập phần trầm trọng, trong rừng vang vọng tiếng cười của tám tên quỷ tiên và hai quỷ soái làm không khí tăng thêm phần âm sâm.
Nhìn thấy địch nhân đang tiến lại gần, Tử Dương chân nhân nhẹ giọng hỏi Vân Phong: "Vân Phong, trận pháp này có khả năng cầm cự được bao lâu, liệu có khả năng duy trì đến khi Lục Vân quay lại không?"
Nhãn thần khẽ thay đổi, Vân Phong thần sắc bất định trầm giọng đáp: "Sư bá, điều này con thấy thật khó nói. Thứ nhất chúng ta đều không biết Lục Vân đến khi nào mới quay lại. Thứ hai địch nhân quá đông lại tinh thông chiến thuật hợp kích uy lực cực lớn, khả năng cầm cự được bao lâu khó mà đoán biết. Thứ ba trận pháp này lần đầu tiên con thi triển, truyền thuyết nói là uy lực rất mạnh nhưng thực sự nó như thế nào con cũng không biết được rõ ràng, bởi thế nên tình thế của chúng ta tốt hay không thật khó tính toán." Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Lòng khẽ trùng xuống, nhưng thần sắc mọi người thì vẫn nghiêm túc dị thường. Những lời vừa rồi tuy là sự thật nhưng quả thật đã đả kích nghiêm trọng vào lòng tin của mọi người, khiến mọi người cảm giác nguy cơ tuyệt vọng đang tới gần.
Một tiếng hô kinh hãi truyền tới, cánh quân đầu tiên bên tả đã tiếp xúc với đạo thanh quang đẹp mắt làm cho Ngự Thiên Thanh Quang Trận phát động, một luồng thanh sắc quang mang uy lực mạnh mẽ phát ra biến chúng thành tro bụi. Những tiếng hô hoảng hốt đồng thời vang lên, bọn chúng lần
đầu giao phong đã thiệt hại hàng trăm quân, ba phía còn lại cũng chịu cảnh tương tự. Một tiếng hống cuồng nộ gầm rú, bốn phía quỷ quân đồng thời ngừng tiến tĩnh lặng nhìn về phía cừu nhân cạnh Hoá Hồn trì. Bốn tên nhất phẩm tướng quân đã hiện thân bên ngoài Ngự Thiên Thanh Quang Trận cẩn thận tra xét động tĩnh trước mặt. Quan sát xong trận pháp, chỉ thấy tứ vị tên tướng quân tụ lại nhẹ giọng bàn luận rồi quay lại tự chỉ huy quân đội của mình bắt đầu tiến công.
Trong trận chín người thần sắc thay đổi liên tục, mục quang chăm chú nhìn địch nhân bốn phương nhãn thần tràn ngập nỗi lo lắng. Lúc này địch nhân phân làm tứ hướng tạo thành hình thế mũi nhọn, phát động công kích mãnh liệt. Chỉ thấy vô số quỷ binh dưới sự chỉ huy của tướng quân tựa hồ như không để ý đến sinh tử, điên cuồng đánh tới Ngự Thiên Thanh Quang Trận.
Trên không vô số huyền thanh sắc quang mang và hắc sắc quỷ khí giao tranh dữ dội, không ngừng phát xạ như nhảy múa giữa tầng không.
Trong Tu La Lâm bên bờ Hoá Hồn trì, dưới sự chỉ huy của bốn tên nhất phẩm tướng quân, vô số quỷ binh huyễn hoá thành bốn hắc sắc trụ lớn quyết tâm liều mạng công kích. Nhìn lên trời chỉ thấy một vầng ánh sáng huyền thanh rực rỡ dị thường, tạo thành một vòng tròn đường kính mười trượng vây chặt lấy khoảng không trên Hoá Hồn trì. Quanh vầng ánh sáng, bốn trụ hắc quang đường kính hơn trượng xạ trực tiếp từ Tu La Lâm bắn ra, điên cuồng kích tới vầng sáng tạo ra một kỳ cảnh hiếm thấy.
Dưới sự công kích mạnh mẽ bề mặt vầng sáng quang hoa thiểm động, khí lưu xoay chuyển rất bất ổn. Dưới mặt đất mười tám góc trận phát xuất mười tám dải thanh sắc quang, cuồn cuộn không ngớt cung cấp năng lượng duy trì trận pháp. Lúc này thời gian tựa như ngừng trôi, tấn công và phòng thủ kháng cự qua lại phút chốc đã lâm vào thế giằng co kịch liệt.
Thoáng hiện nét lo lắng khi nhìn vào luồng quang hoa xáo động dữ dội của vầng huyền sắc thanh quang, Vân Phong trầm giọng nói: Xem tình trạng này mà muốn hoàn toàn chế trụ địch nhân là điều không thể, hy vọng duy nhất của chúng ta là trận pháp này kéo dài được chút nào thì hay chút ấy. Trừ khi Lục Vân sớm quay trở lại, ngoài ra chúng ta sẽ chẳng còn chút sinh cơ nào."
Tiếng thở dài nhẹ vang lên phiêu đãng vào tai mọi người, một chút ưu sầu lo lắng gợi lên trong tâm hiện lên một cách rõ ràng. Nhìn vầng hào quang thanh sắc, Quỷ Soái Huyễn Mị khẽ nói: "Bọn chúng hiện nay thiếu hai người, phải chăng đã tiến nhập Hoá Hồn trì. Nếu thực sự như vậy có lẽ chúng đang thu hồi Phong Hồn phù, không biết chúng có khả năng làm được điều đó hay không?"
Một tràng cười âm u vang lên, Âm Lệ đáp: "Ngươi không cần lo lắng quá, cứ cho là chúng có thể lấy lại được Phong Hồn phù thì cũng không thể sống sót mà rời khỏi đây được. Hơn nữa quan trọng nhất là Hoá Hồn trì nguy hiểm vô cùng cả ta và ngươi cũng đều không dám vào, bọn chúng nhất định đã chết dưới đó rồi, ngươi có nghĩ thế không?"
Nhãn thần xuất hiện một tia nghi hoặc, Huyễn Mị lạnh lùng nói: "Đừng vui mừng quá sớm, bọn chúng không phải ngu ngốc, nếu không có khả năng thì chúng đã không đi vào chỗ chết. Đến khi chúng lấy được Phong Hồn phù và xuất hiện thì ai dám không lui? Điều này thì ngươi cũng đã minh bạch, để tránh sau này hối hận không kịp."
Âm Lệ nhãn thần lạnh lẽo chăm chú nhìn Huyễn Mị lạnh lùng nói: "Ngươi đừng đề cao chí khí của người khác, Phong Hồn phù đó đã ở trong Hoá Hồn trì mười ba ngày chỉ cần không quá hai ngày nữa là hoàn toàn tiêu huỷ. Bây giờ cứ cho rằng chúng tìm được Phong Hồn phù thì có lẽ sức mạnh khủng khiếp đã không còn được như trước nữa. Lúc đó ai sợ ai còn khó nói lắm."
Huyễn Mị nhìn hắn chăm chú rồi im lặng.
Âm lệ không thấy hắn nói gì cũng không nói nữa, nhẹ đưa tay vẫy gọi tám quỷ tiên đằng sau ra lệnh liên thủ tấn công hòng cường hoành giải phá Thanh Quang Trận. Chỉ thấy quỷ tiên đồng thời ứng tiếng, dịch chuyển thân xuất hiện trên vầng sáng đưa mắt nhìn trực diện một cách chăm chú. Cùng với tám tiếng kêu hung ác truyền tới là tám đạo hắc vụ cuồn cuồn hội tụ, tạo thành một đạo hắc sắc quang trụ xoay tròn với tốc độ cực nhanh mãnh liệt hạ xuống công kích trực tiếp vào Ngự Thiên Thanh Quang Trận.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng cực mạnh chiếu tới mãnh liệt phát ra từ chỗ tiếp xúc giữa hai cỗ quang hoa. Chỉ thấy hắc vụ cuồn cuộn, thanh quang loé sáng, trong âm thanh chấn động thiên địa đó một cỗ kình lực bạo phát, đồng thời quỷ binh, quỷ tiên bốn phía toàn bộ hoặc bị chấn bay hoặc tiêu diệt.
Khí lưu mãnh liệt tụ lại thành gió lốc vòi rồng đánh về phía bên phải, làm cho những tên quỷ quân tránh đi không kịp liền bị nát vụn tại đương trường, chớp mắt đã tiêu diệt hơn nghìn quỷ quân.
Khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, nhìn lại khu rừng có bốn đội quân thì một đội tổn thất quá nửa còn ba đội thì thương vong trầm trọng. Hơn vạn quỷ quân đã thiệt hại hết bốn phần chỉ sau một lần tấn công, điều này tựa hồ như nằm ngoài dự định của bọn chúng.
Tử Dương chân nhân nhìn mọi người, trong nhãn thần xuất hiện một tia bi tráng cao giọng nói: "Phát động kiếm trận, toàn lực phòng thủ." Nghe những lời này mọi người nhìn lão, trên khuôn mặt xuất hiện một nét trầm trọng. Ngự Thiên Thanh Quang Trận đã bị phá, hiện tại chỉ còn hy vọng duy nhất vào Cửu Cung Kiếm Trận để liên thủ phòng ngự. Nếu kiếm trận bị phá lúc đó chỉ có thể dựa vào thực lực và dũng khí của bản thân để chiến đấu.
Rống lên một tiếng bạo ngược, Âm Lệ cuồng nộ hét lên: "Đáng chết, mau nhanh xé xác chúng ra cho ta, ta muốn các ngươi trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt được bọn chúng. Hãy phát động cường công, bất luận thế nào ta cũng phải diệt gọn, một tên cũng không chừa." Lời vừa nói ra, bốn tên nhất phẩm tướng quân tức tốc chỉ huy quân sĩ phát động chiến thuật lấy số đông để chiến đấu.
Đại chiến diễn ra, chỉ thấy hắc vụ cuồn cuộn nhanh chóng hướng về phía mọi người. Ngay trong lúc hắc vụ dày đặc đó tiến gần sát đến chính giữa thì bỗng nhiên bị chấn văng, vừa bị chấn văng lại tiếp tục tấn công nên tạo thành một thế giằng co, hai bên điều dốc toàn lực liều mạng . Giữa không trung, Âm Lệ cùng Huyễn Mị và tám quỷ tiên đều chú mục xuống trận chiến, chúng âm u nhìn mấy người đang bị bao vây miệng phát xuất một tràng quỷ tiếu đầy khủng bố.
Bị vây kín chín người phải dựa vào kiếm trận, vận chân khí liên kết thành một thể nhất thời kháng cự lại sự tiến công của địch nhân. Chỉ có điều số lượng địch nhân quá đông, lực lượng rất lớn nên áp lực tiến đến tăng nhanh khiến chín người đã có cảm giác chân khí bắt đầu loạn. Hiện giờ chín người không nhớ được mình đã tiêu diệt dược bao nhiêu quỷ binh, trảm sát bao nhiêu quỷ tướng. Chỉ thấy song thủ mỗi lúc một chậm, trường kiếm mỗi lúc một nặng nề thân thể đã thấy hiện tượng hư nhược.
Bỗng nhiên Vân Phong thân thể run lên làm cho kiếm trận xuất hiện một khe hở, một tên quỷ tướng nhận ra cơ hội đó mãnh liệt phát động công kích. Phong Viễn Dương kinh hãi hô hoán toàn thân chân nguyên tăng mạnh, một đạo huyền thanh kiếm mang xuất hiện công thẳng tới tên quỷ tướng đó. Quang hoa loé sáng cùng một tiếng kêu thảm, Phong Viễn Dương trảm sát tên quỷ tướng đó rồi nhanh chóng lấp lại lỗ hổng trong trận pháp mà Vân Phong vừa tạo ra. "Đệ thế nào rồi Vân Phong, có phải chân nguyên không đủ? Lúc này đệ nhất định cần phải kiên trì trụ vững, Chỉ cần kiên trì sẽ có hy vọng, hãy tin tưởng rằng Lục Vân đang nhanh chóng quay về, lúc đó chúng ta sẽ có thể đột vây."
"Kiên trì lên, Vân Phong. Con nhất định làm được, chúng ta tin tưởng con." Một mặt phòng ngự, một mặt Tử Dương chân nhân vừa hô lớn cổ vũ tinh thần cho Vân Phong.
Nhìn mọi người nhãn thần Vân Phong xuất hiện một tia ảm đạm. Cơ thể trọng thương chưa hồi phục, lại thêm bày bố trận pháp Ngự Thiên Thanh Quang trận khiến cho Vân Phong kinh mạch tổn thương nghiêm trọng làm cho hắn như ngọn đèn dầu đã cạn. Không nói gì chỉ lãnh đạm nhìn chăm chăm vào mặt nước Hoá Hồn trì, trong nhãn thần lộ xuất đôi chút thất lạc thần tình.
Vân Phong cố gắng vận công một chút tàn dư chân khí còn lại, lộ ra ý chí kiên cường khoa kiếm phòng thủ. Tất cả đều không nói gì chỉ chăm chú nhìn hắn với ánh mắt quan tâm đượm chút u sầu, thời khắc này bao nhiêu lời đều không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt là đã bao hàm hết cả. Mọi người trong lòng điều hiểu trong lúc tranh đấu thế này không thể dựa vào lời nói được, nơi này đâu thể so lời nói ngắn dài mà phải nhìn vào nghị lực của mọi người.
Cuộc chiến diễn ra liên tục làm cho mấy người bị bao vây thần sắc đều bi phẫn, quanh thân phát xuất một khí thế tang thương nhưng một bước cũng không lùi duy trì trận thế. Ngoài trận Âm Lệ thấy chín người chân nguyên tuy bị thất thoát nhưng không nhiều như với dự liệu của y. Đôi tay khua nhẹ, phía sau tám quỷ tiên hoá thành tám đạo quang ảnh chớp mắt đã xuất hiện ngoài kiếm trận, cất tiếng cười âm hiểm, tám tên đã vây quanh kiếm trận ngược lại hướng di chuyển. Chỉ thấy tám tên quỷ tiên bên ngoài trận hình thành một luồng xoáy hắc sắc xoay tròn với tốc độ cực nhanh tạo nên một áp lực cường rất mạnh thẳng vào trong trận.
Nhãn thần khẽ thay đổi, thân thể mọi người bị chấn động mạnh, Vân Phong, Hứa Khiết, Đỗ Lực, Tất Thiên thổ huyết đương trường, sắc mặt tái xanh vì mất máu. Kêu một tiếng rất nhẹ rồi đưa mắt nhìn mọi người, thân thể Vân Phong vô thanh vô tức ngã xuống, một thoáng buông lơi cùng sự ưu thương vô hạn phiêu đãng nơi Tu La Lâm. Nhãn trung vô thần, một tia lạc mạc phiêu khởi nửa như lưu luyến, nửa như than thở rồi từ từ trôi về nơi trời xa.
Kêu lên một tiếng kinh hãi, Hứa Khiết nhanh tay đỡ lấy Vân Phong, nói nhanh: "Vân Phong huynh phải kiên trì, không được dể dàng từ bỏ. Hãy tin tưởng chúng ta nhất định sẽ gặp nguy hóa an, nhất định sẽ chống cự được. Hãy kiên trì, kiên trì lên Vân Phong."
Một giọt nước mắt trong veo mang theo vẻ thanh khiết và mỹ lệ như hồ nuớc mùa thu khẽ rơi xuống má Vân Phong, thuận theo gò má trôi xuống miệng hắn. Cố tạo ra một khuôn mặt vui vẻ hắn khẽ nói: "Cho đến bây giờ huynh mới biết mùi vị của nước mắt lại mặn đến thế."
Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến nước mắt của Hứa Khiết như mưa mùa hạ lại tuôn trào ra xối xả. Bốn bên bảy người một bên vẫn toàn lực kháng cự quỷ quân đông như đàn ong, một mặt chăm chú để ý đến tình hình Vân Phong. Lúc này nghe xong câu nói ấy tất cả đều xuất hiên một nỗi đau đớn, vô tận bi thương bao trọn khắp tâm trí.
Kiếm trận bị phá áp lực quanh bảy người tăng mạnh, lại thêm tám tên quỉ tiên tấn công khiến bẩy người bị vây trong một không gian nhỏ hẹp, bảy người bị bức tạo thành một vòng tròn nhỏ tận lực bảo hộ Vân Phong và Hứa Khiết.
Không quay đầu lại Thương Nguyệt cao giọng nói: "Sư muội, hãy tạm thời bảo vệ Vân Phong đồng thời tận lực khôi phục công lực, ở đây đã có chúng ta bảo vệ."
"He he... Các ngươi quả là tình thâm ý trọng. Đáng tiếc lần này các ngươi thật vô pháp còn sống mà ly khai khỏi đây, nói lời vĩnh biệt đi hay chờ xuống địa ngục mới nói. Bây giờ hãy chuẩn bị nếm thử mùi vị của tử vong. Toàn diện công kích."
Lời vừa dứt bốn tên nhất phẩm tướng quân cùng tám gã quỷ tiên đồng thời phát động, hoá thành mười hai đạo hắc sát nhân ảnh thẳng tiến về mấy người.
Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt cùng xuất hiện một tia kiên cường. Tử bạch quang hoa hiện lên, Tử Ngọc Chiến Giáp của Ngạo Tuyết, Bạch Ngọc Chiến Giáp của Thương Nguyệt đồng thời xuất hiện trên thân, hét lên một tiếng hai người phân một trước một sau hướng hai bên đánh tới. Hai thanh thần kiếm hoá thành Tử Hoả Phượng Hoàng, mang theo một khí tức mạnh mẽ thần thánh bay liệng bốn phía xung quanh. Do tác dụng khắc chế quỷ vật của thần kiếm, một đoàn quỷ binh vừa tiếp cận thần kiếm tất cả đều bị khí tức thần thánh ấy tiêu diệt khiến cho lượng lớn quỷ binh còn lại không dám tới gần.
Mặc dù đám quỷ binh không dám tiếp cận nhưng với tu vi cao cường của quỷ tiên và quỷ tướng thì điều đó chẳng đáng lưu tâm. Chỉ thấy hắc ảnh thiểm động, tám tên quỷ tiên cùng bốn gã nhất phẩm tướng quân lánh khỏi Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, toàn lực tấn công năm người còn lại. Đầu tiên là Đỗ lực và Tất Thiên chịu sự tấn công, sau vài chiêu đã bị quỷ tiên đánh trọng thương không gượng dậy được. Tiếp theo bọn chúng chuyển hướng xuống công kích Tử Dương chân nhân, Liễu Tinh Hồn, Phong Viễn Dương làm cho mấy người cũng bị thu thương và cố gắng di chuyển tránh sự công kích của địch nhân.
Hét lên một tiếng cuồng nộ Ngạo Tuyết toàn thân phát xuất một khí thế bức nhân, một vòng huyền thanh sắc quang mang xuất hiện, bao bọc bên ngoài là tử sắc quang hoa thần bí nháy mắt đã tràn ngập cả Tu La Lâm. Nhãn thần chợt lạnh, Ngạo Tuyết nộ quát: "Hoàng Hà chín đoạn sóng dậy trời, tuôn chảy thẳng đường hướng tới biển khơi."
Tức khắc Ngạo Tuyết phát một khí thế ngạo thiên trực xạ về phía trước, khí thế to lớn mãnh liệt như sóng lớn Hoàng Hà cuồng nộ tiến ra Đông Hải chấn động toàn trường. Quang mang tử sắc chớp mắt đã bao kín toàn thân Ngạo Tuyết như những sóng nước mạnh mẽ liên tục ập tới. Tử Ảnh thần kiếm tử quang phát sáng, một đạo tử sắc kiếm trụ hoá thành một thần long giận dữ điên cuồng vây quanh quỷ vật ở bốn phía.
Bên này Thương Nguyệt nhìn Ngạo Tuyết, nhãn thần phảng phất chút ưu thương, thân thể lăng phong thi triển toàn thân phát một khí thế cường thịnh. Song thủ bắt quyết, đầu Khiếu Nguyệt thần kiếm hoá ra một vòng hoả diễm, chớp mắt đã hoá thành hoả phượng hoàng hơn mười trượng cùng Thương Nguyệt trùng điệp bay lên. Quang hoa nhất thiểm, Bạch ngọc chiến giáp trên thân Thương Nguyệt xuất hiện một tầng hồng quang, tại chín giữa hiện ra một phượng hoàng đồ án. Tay trái phất lên, một cỗ kình lực phát xuất đưa Thương Nguyệt lên cao, tại bán không thân thể hoá thành một cỗ huyết sắc quang trụ chu vi hơn mười trượng, quanh thân thể phát lửa cùng hoả diễm phượng hoàng bừng bừng cháy, xung hướng về phía địch nhân. Trong Tu La Lâm một long một phượng mang theo hào quang mạnh mẽ đẹp mắt, hoành ngang tung dọc cuốn lấy bốn bề. Vô số quỷ binh và cây cối dưới sự công kích của hai đạo quang hoa đều bị tiêu huỷ. Lực phá hoại dữ dội cùng với sự khắc chế thần thánh khiến Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt hai người như mãnh hổ quần thảo bầy dê tung hoành ngang dọc. Bên ngoài hai tên quỷ soái tức giận rống lên liên hồi, không ngừng truy kích hai người hòng ngăn cản lại. Nhưng thân ảnh hai người di động cực nhanh, nhất thời hai quỷ soái cũng không có biện pháp gì khắc chế.
Bên này Tử Dương chân nhân, Liễu Tinh Hồn, Phong Viễn Dương một mặt lách trách, một mặt lưu ý về phía mấy người bị trọng thương. Hứa Khiết cùng bảo vệ Vân Phong, Đỗ Lực và Tất Thiên, trường kiếm cấp tốc huy động bảo hộ trước ba người. Bốn phía tám tên quỷ tiên và bốn gã nhất phẩm tướng quân cười âm hiểm liên hồi, thần sắc chế giễu từng bước từng bước, từng bước tiến gần.
Song phương đều minh bạch, cuộc chiến đấu đến lúc này mọi hành động đều không còn ý nghĩa nhưng mọi người quyết không buông xuôi. Sự việc đã không thể vãn hồi, chẳng lẽ mọi việc đều đã được định sẵn như vậy sao?
Thân thể rung lên, ngực Hứa Khiết bị một cỗ cường kình mạnh mẽ đánh trúng miệng phun máu tươi. Khẽ lui lại hai bước sắc mặt nàng xám như tro, đưa mắt thâm tình chăm chú nhìn về phía Vân Phong và nàng đứng thẳng dậy.
Trường kiếm đưa ngang ngực, trong ánh mắt vô thần xuất hiện một tia kiên định, mang theo một tia thán tức nhìn chăm chú nhìn địch nhân trước mặt. Trên mặt đất ba người trong mắt đồng thời lộ ra vẻ bi thương vô tận, tựa hồ đây là lời than thở của họ về chuyến đi vào Quỷ Vực này. Nhìn sáu người kiên trì vẫn còn đứng vững tâm lý ba người minh bạch, hiện tại bất quá chỉ đang cố vùng vẫy mà thôi. Bởi địch nhân lực lượng quá mạnh, với mấy người của ta thì tuyệt đối không thể đào thoát nổi. Lại nghĩ về nhiệm vụ đang mang, tâm lý lo lắng cùng nỗi cay đắng ngập tràn trong tim, ngay lúc này tất cả hóa thành giọt lệ vô thanh chầm chậm rơi trong nội tâm.
Tự hồ nơi này là nơi đã được định sẵn, thanh âm phảng phất tất cả đều đã tan biến. Hờ hững quay đầu về phía Hóa Hồi trì Vân Phong mục quang quét qua, trên đó có một điều đang lặng lẽ biến đổi. Trên Hóa Hồn trì, đóa hắc vân liên tục bay lượn thành vòng tròn lúc này dao động mãnh liệt, không ngừng thay đổi hình trạng. Sau khi duy trì như vậy một lúc ngắn ngủi, cả dải mây hắc sắc phát xuất một tiếng ầm ì làm cho vô số hắc vụ chớp mắt tiêu thất vô ảnh.
Không lâu sau khi hắc vân phá vỡ, một đạo hồng quang từ trong Hóa Hồn trì vọt ra làm cho nước hồ nổi sóng, một đạo nhân ảnh lấp lánh hồng quang bay thẳng lên trời. Lúc hồng quang tan biến, thân thể Kiếm Vô Trần từ giữa không trung từ từ hạ xuống, hắn quan sát tình huống xung quanh sắc mặt đại biến. Hữu thủ huy động, một tiếng kiếm ngân kèm theo ngũ thái quang hoa lóa mắt hình thành một đạo kiếm mạng rộng hơn mười trượng, khí thế nhứ xé trời rạch đất chém xuống. Ngũ sắc quang hoa lóe sáng, khí thế mạnh mẽ mang theo uy lực vô song làm chấn lui tám tên quỷ tiên cùng bốn gã nhất phẩm tướng quân.
Nhìn Kiếm Vô Trần xuất hiện mọi người dấy lên một tia hy vọng, Kiếm Vô Trần hiện thân có nghĩa là Lục Vân cũng sẽ nhanh chóng quay lại, lúc đó trong mấy người họ vài người có thể đào thoát. Chỉ cần thu hồi Phong Hồn phù, cái giá phải trả tuy lớn nhưng như vậy cũng là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
"Vô Trần, con quay lại là tốt rồi, có thu hồi được Phong Hồn phù không?" đang chiến đấu Liễu Tinh Hồn vừa mừng vừa kinh ngạc hỏi hắn. Bên cạnh Tử Dương chân nhân không nhìn thấy Lục Vân bèn lo lắng hỏi: "Lục Vân đâu, nó thế nào, cùng đi sao không thấy trở lại với ngươi. Phải chăng đã gặp nguy hiểm gì rồi? mau nói đi!"
Một kiếm bức lui hai tên quỷ tiên, Kiếm Vô Trần nói: "Lục Vân cùng điệt nhi không gặp nhau, không biết hiện giờ hắn thế nào. Điệt nhi đã lấy được Phong Hồn phù, chúng ta lập tức rời khỏi đây nhanh chóng trở lại nhân gian."
Liễu Tinh Hồn trên sắc mặt nhợt nhạt lộ ra một tia vui mừng, vội nói: "Phải đó, thật là tốt, chúng ta cần nhanh chóng đột vây. Tử Dương huynh, hiện tại Phong Hồn phù đã thu hồi lại thì nhiệm vụ đã hoàn thành, dưới tình huống này chúng ta cần cố nén đau thương. Hiện tại chúng ta toàn lực hỗ trợ Vô Trần thoát khỏi, không quản bọn ta ai sống ai chết nhất định phải giúp nó trở lại nhân gian, như thế mới có thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ hòa bình nhân gian."
Đưa mắt nhìn mấy người trên mặt đất, Tử Dương chân nhân nói: "Lúc này tất cả bọn họ thân thụ trọng thương, chúng ta đi thì bọn họ chắc chắn chết không nghi ngờ gì nữa, chúng ta phải đưa mọi người rời khỏi. Không kể tình huống như thế nào, cùng nhau tới thì phải cùng nhau đi."
"Không được. Trong lúc này thời gian khẩn cấp, chúng ta nếu đưa họ theo chỉ sợ là tất cả sẽ chết ở đây. Vì đại cục chúng ta phải quyết định dứt khoát bỏ lại bọn họ, đó là lựa chọn chính xác. Hiện tại chúng ta gọi Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt trở lại, yêu cầu họ cùng hiệp trợ Vô Trần thoát khỏi Quỷ Vực trở lại nhân gian. Những người thụ thương ở đây, chỉ có thể xem như là vận mệnh của họ."
Lãnh lẽo trừng mắt nhìn Liễu Tinh Hồn, Tử Dương chân nhân phẫn nộ nói: "Điều này ta làm không được, ta không có máu lạnh như ngươi. Muốn đi ngươi cứ đi, ta thà chiến tử ở đây cũng phải bảo vệ họ. Còn về Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt họ có nguyện ý cùng người ly khai không người hãy tự hỏi, ta dù bất cứ trường hợp nào cũng không bỏ đi. Viễn Dương, con thấy thế nào?"
"Tâm ý của con và sư thúc như nhau, nếu chết thì cùng chết, nếu sống thì cùng sống quyết không từ bỏ" nói xong Phong Viễn Dương nhìn Liễu Tinh Hồn, trong nhãn thần mang theo một cái nhìn diễu cợt.
Hừ lạnh một tiếng Liễu Tinh Hồn giẫn dữ nói: "Ngu xuẩn, trong giờ phút này sao có thể dùng cảm tình được. Phong Hồn phù liên quan an nguy nhân gian, quan trọng nhất là phải đưa nó về không kể phải trả bất kỳ giá nào. Còn bọn ngươi, lưu lại đây trừ kết cục là chết tại đương trường chẳng lẽ lại có kết cục khác hay sao?"
"Dù ngươi nói thế nào, bọn ta không thể vứt bỏ đồng môn không lo tự mình đào thoát. Nếu không có bọn họ ngươi có khả năng thu hồi Phong Hồn phù không, đồ vong ân phụ nghĩa!" ngữ khí cực kì bất mãn, Tử Dương chân nhân lộ ra thập phần giận dữ.
Nhìn Tử Dương chân nhân vô cùng ngoan cố, Liễu Tinh Hồn hết cách chỉ có thể gọi Kiếm Vô Trần lại cùng đột phá ra ngoài, Huyễn Mị cùng Âm Lệ thấy Kiếm Vô Trần xuất hiện, cả bọn tâm lý chấn động vội vàng phân phó thủ hạ toàn lực ngăn trở không thể để họ đào thoát.
Lúc này quỷ tiên đang không ngừng tấn công Tử Dương chân nhân và Phong Viễn Dương nghe thấy sự phân phó của Âm Lệ, liền chủ lực tập trung tấn công về phía Kiếm Vô Trần. Vì thế áp lực lên Kiếm Vô Trần tất cả đột nhiên tăng gấp bội, tốc độ tiến tới đột ngột giảm xuống.
Quan sát Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt mãnh liệt tấn công, Liễu Tinh Hồn lớn tiếng nói: "Thương Nguyệt, nhanh lại đây. Hiện tại Vô Trần đã thu hồi Phong Hồn phù, bọn ta cùng hiệp trợ hắn nhanh chân đột vây trở lại nhân gian."
Nghe xong Thương Nguyệt đưa mắt nhìn Tử Dương chân nhân rồi bình tĩnh hỏi: "Lục Vân đâu, huynh ấy tại sao chưa trở lại. Còn bọn họ, có cùng ly khai không?"
"Lúc này thời gian khẩn cấp, đại sự quan trọng không đủ thời gian hỏi bọn họ. Nhanh cùng ta hỗ trợ Vô Trần đột vây thoát ra, mang Phong Hồn phù trở lại nhân gian để hoàn thành nhiệm vụ." Ngữ khí có chút lo lắng, Liễu Tinh Hồn lộ vẻ vô cùng cấp thiết.
Nhẹ lắc đầu Thương Nguyệt lãnh đạm nói: "Vậy thì sư bá đi đi, con phải ở lại cùng bọn họ. Bất kể sinh tử chúng ta phải cùng nhau đối mặt, dù cho thế nào nhất quyết không từ bỏ."
Nhìn nàng Kiếm Vô Trần vội nói: "Hiện tại tình huống này ở lại chỉ có con đường chết, các muội nên cùng ta ly khai. Sự tình đã như vậy tại sao phải trả giá đắt, cái giá phải trả này quả thật quá lớn không đúng sao?"
Không mở miệng Thương Nguyệt nhìn qua Hóa Hồn trì, cách không xa Ngạo Tuyết lãnh đạm nói: "Với tình hình thế này ngươi không cần hỏi nhiều. Bọn ta không thể đi được, muốn đi thì tất cả cùng đi."
Quan sát xung quanh quỷ binh kéo đến ngày càng nhiều, Liễu Tinh Hồn nói: "Vô Trần nhanh đi thôi, bọn họ quyết tâm đi tìm cái chết không quan tâm đến đại sự chỉ hành động theo cảm tính, bọn ta không thể chết theo bọn họ. Mục đích bọn ta tới đây đã đạt được phải lập tức trở về. Hiện tại con lấy Phong Hồn phù ra, vật đó có tác dụng phong ấn quỷ hồn có khả năng ngăn chặn mọi quỷ vật, ai dám ngăn trở con hãy hạ thủ vô tình. Hành động đi!"
Không nhìn lại hai nữ nhân Kiếm Vô Trần chuyển thân bắn thẳng ra phía ngoài, đứng giữa không trung hắn lấy Phong Hồn phù ra hướng về một tên quỷ tiên ấn vào. Hét lên một tiếng thất kinh đầy vẻ không cam tâm trong nháy mắt tên quỷ tiên đó đã biến mất, trên Phong Hồn phù lóe ra một đạo huyền thanh sắc quang hoa, ba thanh sắc riêng biệt tự hóa thành mộtđạo thanh quang, dễ dàng xuyên thấu tầng tầng phòng hộ bên ngoài quỷ tiên.
Ngay khi bị Phong Hồn phù ấn lên thân thể, quỷ tiên trong miệng phát ra một tiếng hét thê thảm, hắn bị hóa thành một đạo hắc sắc khí thể và Phong Hồn phù thu nhập vào trong.
"Phong Hồn phù, Phong Hồn phù" vô số tiếng hô hoán thất kinh truyền lại, cả Tu La Lâm tức thì hỗn loạn. Thấy Kiếm Vô Trần bay tới, vô số quỷ vật vội né tránh không dám cản đường. Trong miệng Âm Lệ liên tục hét lên phẫn nộ, thân thể rung động xuất hiện trước mặt Kiếm Vô Trần, song thủ nhanh chóng nắm lấy một tên quỷ binh trên mặt đất ném về phía Kiếm Vô Trần thẳng tới Phong Hồn phù trong tay trái.
Cạnh đó Huyễn Mị thấy vậy, song thủ phóng ra một cỗ hấp lực cường đại nhẹ nhàng hút lấy Trảm Phong Kiếm của Vân Phong rơi trên mặt đất. Thân ảnh lóe lên Huyễn Mị xuất hiện bên cạnh thân thể Kiếm Vô Trần, không chế Trảm Phong Kiếm mãnh liệt chém xuống Phong Hồn phù. Kiếm Vô Trần cảm giác thấy cỗ kình lực to lớn đánh tới, liền không suy nghĩ liền lấy Phong Hồn phù nghênh đón Trảm Phong Kiếm.
Tả thủ chấn động, Kiếm Vô Trần đột nhiên như tỉnh cơn say vội nhìn lại Phong Hồn phù trong tay, chỉ thấy một vệt nứt trên Phong Hồn phù kéo dài suốt từ trái sang phải. Kiếm Vô Trần trong lòng vừ kinh hoàng vừa giận dữ, phát xuất một tiếng hét phẫn nộ thân thể nhanh chóng xoay chuyển, hóa thành một cỗ tử sắc quang hoa thẳng hướng phía trước. Phía sau Liễu Tinh Hồn thấy vậy vội hóa thành lưu quang, theo sát phía sau Kiếm Vô Trần hướng ra phía ngoài đào tẩu. Điên cuồng hét lên một tiếng không cam tâm, Âm Lệ lớn tiếng nói: "Huyễn Mị ở đây giao cho ngươi, sau khi thu thập bọn chúng xong nhanh chân cùng ta hội họp. Ta trước tiên truy kích bọn kia, đồng thời truyền lệnh cả Quỷ Vực bảo vệ cửa ra giữa Nhân gian và Quỷ Vực đoạt lại Phong Hồn phù." Nói xong hắn cùng bốn tên quỷ tiên và hai gã nhất phẩm tướng quân rời đi.
Cười lên một tiếng ác độc, Huyễn Mĩ nhìn Âm Lệ rời đi và quay đầu quan sát mấy người còn lại, Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt đã dừng công kích cùng mọi người tụ tập lại một chỗ cẩn thận bảo vệ những người thụ trọng thương. Vân Phong, Đỗ Lực, Hứa Khiết. Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Tử Dương, Phong Viễn Dương chia ra bốn phía cảnh giác quan sát tứ phía.
Áp lực vô hình như một tảng đá lớn áp thẳng lên tâm lý mọi người, tại thời khắc tối hậu mọi đã hiểu ra thêm vài chuyện nhưng không ai nói ra, có lẽ bọn họ đang mong chờ hy vọng đợi Lục Vân trở lại. Có điều khi Lục Vân trở lại, đối diện hơn ngàn địch nhân bọn họ có thể đào thoát không?