Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 780: Túc mệnh tương ngộ (Cuộc gặp gỡ định mệnh)



Bầu trời xám xịt mây đen nặng nề, thỉnh thoảng có chớp điện từ trong mây lóe lên, mơ hồ như sắp sửa có cơn mưa to kéo đến.

Bầu trời đầy cuồng phong thổi mạnh bốn bề, gió gào thét mang theo những tiếng sấm rì rầm từ xa đến gần, hệt như ông trời đang nổi giận, lại như mặt đất đang rên rỉ khóc lóc.

Từ xa, một mảng mây xám đang nhanh chóng bay đến trong cơn cuồng phong, chỉ một lúc đã đến trước mặt, té ra là bốn thanh niên dân tộc đang khiêng một cổ kiệu đen tuyền, theo sự dẫn đường của một ông lão đang ngự gió mà đi.

"Ầm ầm ào ào …" một tia sét kinh người cùng với tiếng sấm rung trời đột nhiên đánh tới, sau đó mưa to như trút nước, cả bầu trời một vùng u ám, trong phương viên mười dặm cuồng phong điên cuồng gào thét, thanh thế thật khiếp người.

Thời tiết kinh khủng như vậy, vốn không cách nào đi lại. Nhưng đám người đang đi rất cổ quái, không hề chịu chút ảnh hưởng nào, lão già và bốn thanh niên toàn thân tỏa ra sương xám, ngăn nước mưa ở ngoài vài thước, còn chiếc kiệu lại lóe lên tia sáng âm u, một tầng kết giới vô hình bất ngờ hiện ra, ngăn cách hẳn mọi thứ của trần gian.

Trong mưa gió, một đoàn người tiếp tục tiến lên. Mà cũng đúng vào lúc đó, ở một phương hướng khác cũng có một bóng người bước đến trong mưa gió, không ngờ hướng thẳng vào những người đang đi.

Hai bên nhanh chóng gặp nhau trong mưa, người đi đơn độc liền kinh ngạc lập tức dừng chân. Còn đoàn người khiêng kiệu lại như không thấy, gần như lách vai mà qua, ánh mắt không một chút biến hóa.

Thấy vậy, người kia hô lên một tiếng, sau đó lắc mình ngăn chiếc kiệu lại, mở miệng nói:

- Trong mưa mà đến, giữa mưa lại đi, trong mưa có duyên mới tụ hội. Nếu đã gặp nhau, sau đã vội vàng bỏ đi như vậy.

Lão già dân tộc dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, giọng nói ngang ngạnh:

- Hòa thượng, ngươi hướng về thế giới cực lạc của ngươi, ta tiếp con đường lữ hành trong mưa của ta, mọi người không ai phiền ai, cớ gì ngươi lại muốn sinh sự?

Trước kiệu, người đứng ngăn lại toàn thân ánh kim vây phủ, khuôn mặt ốm o vẻ mặt an hòa, trong tay cầm một tràng Phật châu sắc đen, chính là Tâm Phật của Vạn Phật tông.

- Thí chủ nếu đến từ Nam Cương, hẳn ngày đó cũng biết nhân duyên tiền định, gặp rồi là định mệnh, cần gì phải né tránh.

Nhìn Tâm Phật, lão già dân tộc ánh mắt âm lạnh, giọng tà ác quát lênL

- Hòa thượng, không lý gì đến ngươi là cho ngươi một cơ hội sống sót, người không cần phải bỏ đi cuộc đời.

Tâm Phật mặt trầm lặng như nước hồ, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc kiệu sắc đen, bình tĩnh nói:

- Duyên có thiện có nghiệt, chỉ do bởi tâm lòng. Hôm nay đã gặp nhau, thì là định mệnh, ngươi sao phải khổ sở né tránh vậy?

Trong kiệu, một giọng nam truyền ra:

- Tâm Phật, ngươi rời Vạn Phật tông tuyệt đối không phải vì ta, nhưng lúc này ngươi lại ra mặt ngăn chặn, ngươi khẳng định ta sẽ không giết ngươi sao?

Tâm Phật niệm nhẹ một tràng Phật pháp, lắc đầu nói:

- Lòng người thay đổi, ta tự nhiên không nắm chắc. Nhưng Phật nếu đã muốn ta gặp ngươi tại nơi đây, nghỉ hẳn phải có dụng ý nào đó.

- Đúng vậy chăng, thế ngươi nói xem dụng ý gì đây?

Có phần lạnh nhạt, người trong kiệu hỏi ngược lại.

Tâm Phật vẻ mặt điềm đạm, từ từ nói:

- Phật từ bi, phổ độ người phàm. Nếu như ngươi vì tích oán nhiều năm mà đến đây, sao không nghe ta niệm một đoạn Tĩnh Tâm chú?

Người trong kiệu lạnh lùng đáp:

- Tâm Phật, nếu ngươi biết ta là ai, hẳn cũng biết Tĩnh Tâm chú của ngươi vô dụng. Cho dù ngươi có Thiên Phật châu quý báu của Phật môn trong người, đối với ta cũng chỉ uổng phí tâm cơ thôi. Vì thế, ngươi ngăn ta lại hẳn không phải vì điều này, mà còn có mục đích khác.

Khuôn mặt ốm o không chút kinh hãi, Tâm Phật thản nhiên trả lời:

- Nếu không gặp đã không đề cập đến, nếu đã gặp, ta chỉ hỏi một câu, ngươi đến có mục đích gì? Là tranh đoạt thiên hạ hay bởi vì oán hận trước đây?

Người trong kiệu hỏi ngược lại:

- Ngươi biết thì thế nào, chẳng lẽ ngươi còn có thể ngăn cản được chăng?

Tâm Phật niệm nhẹ một tiếng Phật pháp, giọng bi thiết:

- Phật độ cho người có duyên. Bần tăng nguyện dùng một thân Phật pháp để mong cầu một chút sinh cơ cho thiên hạ bá tánh.

Hừ nhẹ một tiếng, người trong kiệu nói:

- Tâm Phật, nếu ngươi không phải người rất thiện lương rất nhân ái, hôm nay hẳn phải chết chắc chắn. Bây giờ ta không có lòng nói chuyện nhiều với ngươi, nếu ngươi có thể tiếp được ta một chiêu, ta đáp ứng bỏ qua sinh mạng thiên hạ.

Tâm Phật ánh mắt hơi biến đổi, nhẹ ngâm lên:

- Nếu ngươi đã ra điều kiện như vậy, bần tăng đây cũng muốn đánh cuộc với số mệnh.

Nói xong ngồi xếp bằng, hai tay chắp chữ thập, toàn thân nhắm mắt tĩnh tâm, miệng niệm nho nhỏ Phật pháp, Phật châu ở cổ tay tự động xoay tròn phối hợp với ánh Phật chói mắt toàn thân của ông, trong mưa to trông thật thần thánh.

Người trong kiệu không lên tiếng, dường như có ý cho ông thời gian chuẩn bị, mãi đến lúc ánh vàng vây phủ quanh thân Tâm Phật, phía trước có La Hán Hàng Long hộ giá, phía sau có Kim Cương trừng mắt giữ trận, trong kiệu mới cuốn ra một vùng mây mù màu đen sẫm, lập tức bao phủ lấy Tâm Phật.

Mây mù này rất kỳ dị, hình dáng biến ảo không ngừng, đợi đến lúc phủ kín Tâm Phật, liền biến thành một con quái thú, nhô lên hụp xuống không ngừng trong mưa gió.

Tình cảnh này có phần quỷ dị, mà đúng vào lúc này, người trong kiệu mở miệng nói:

- Đừng để ý đến hắn, tiếp tục tiến lên.

Bốn thanh niên nghe vậy lập tức di động, mang theo chiếc kiệu bay nhanh tới trước, chỉ một lúc đã biến mất trong gió bão mưa mù.

- Chủ nhân, người vì sao lại hạ thủ lưu tình?

Đi xa khỏi Tâm Phật rồi, lão già bay theo chiếc kiệu không hiểu cất tiếng hỏi.

Trong mưa gió, người trong kiệu điềm nhiên nói:

- Muốn giết người rất dễ dàng, nhưng muốn giết Tâm Phật lại hơi phiền phức, bởi vì Phật pháp hắn tập luyện có khắc chế với chúng ta. Đương nhiên, quan trọng nhất là giết hắn cũng không được gì, vì thế ta không muốn lãng phí tinh lực.

Lão già cau mày nói:

- Ý tứ của chủ nhân thuộc hạ đã hiểu rõ, nhưng từ lúc lên đường đến nay, liên tục gặp hai người đều ra tay nhẹ nhàng, như vậy tiếp theo gặp người thứ ba, cho dù đối phương là ai cũng đều phải giết thôi.

Người trong kiệu nói:

- Ý ngươi ta cũng hiểu rõ, nhưng lần này khác với năm xưa, ba người gặp đầu tiên không một ai giết được. Thôi, chuyện này ngươi cũng không nên hỏi nhiều, trước khi ngớt mưa chúng ta phải đến được nơi cần thiết, đó cũng là nơi ta sẽ gặp người thứ ba.

Lão già nghe vậy vâng một tiếng, sau đó đột nhiên tăng tốc, dẫn bốn thanh niên khiêng kiệu tăng nhanh tốc độ tiến lên.

Trong cơn mưa bão, Tâm Phật tranh đấu với quái thú thật lâu, cuối cùng phá vỡ xông ra, tiêu diệt được luồng lực ma quái. Nhưng bốn bề trống rỗng khiến cho Tâm Phật thắng lợi cũng biến sắc, miệng không khỏi than thở:

- Gặp lại người xưa vốn không nhiều cảm xúc, vì ta một lòng hướng thiện, cưỡng cầu đảo ngược, điều cuối cùng chờ ta là định mệnh nào đây?

Hơi hoang mang, tâm linh Tâm Phật vốn bình tĩnh hơi nổi sóng.

Giây lát, Tâm Phật thôi suy tư, liếc nhìn phía trước âm u, cặp mày cau lại, dường như phát giác được điều gì, nhưng ông không hề biểu lộ, chỉ trầm ngâm một lúc, liền bắn mình bay đi, kéo theo một luồng sáng vàng, biến mất trong cơn cuồng phong.

Trên đường đi, mưa to không ngớt, Tâm Phật bay được nửa canh giờ, đã vượt qua vài trăm dặm, nhưng bầu trời vẫn u ám như cũ, cơn gió bão kéo dài hiếm thấy phảng phất như trùm lên hết mặt đất.

Hơi chấn động trong lòng, Tâm Phật không khỏi than thở, tự nói:

- Thái Âm xuất hiện, thất giới rung chuyển, hạo kiếp của giới tu chân vẫn còn kéo dài, mà lúc này nhân gian lại mưa gió bão bùng, tai nạn này đây đến lúc nào mới ngưng?

Cuồng phong gầm rú, át hết thanh âm của ông, nhưng đúng ngay lúc đó, một tràng âm thanh giao chiến mơ mơ hồ hồ vang vọng theo gió.

Tâm Phật phát hiện được thanh âm này, nghi hoặc thốt:

- Kỳ thật, thanh âm này sao lại mơ hồ không rõ?

Còn đang nói, bầu trời u ám đột nhiên vút lên một cột sáng màu xanh lục, hệt như sấm chớp lóe lên biến mất.

Tâm Phật thấy vậy lắc mình bay đi, khoảng chừng giây lát đã đến nơi đó, nhưng bốn bề ngoại trừ mưa to gió lớn không hề thấy bóng dáng người nào, ngay cả một chút khí tức người sống cũng không có. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com

Cảm thấy không ổn, toàn thân Tâm Phật lóe lên ánh kim, ánh Phật chói mắt như ngàn vạn vòi bạch tuộc vươn ra khắp bốn phương tám hướng, thăm dò động tĩnh khu vực chung quanh. Ánh Phật đã vươn nhanh đến một khu vực nhất định, nhưng vẫn không hề thấy được chút dị thường nào, phảng phất như những gì thấy trước đó chỉ là hoa mắt mà thôi. Thấy vậy, Tâm Phật cảm giác kỳ quái, dùng tu vi bản thân làm sao phân biệt ra được điều mới thấy thật giả thế nào?

Một tia chớp bất ngờ lóe lên, chiếu sáng khắp mặt đất, trong khoảnh khắc đó, với Tâm Phật ở trung tâm, bốn bề đồng thời xuất hiện cảnh trí giống nhau, một người trung niên đang nắm trong tay một thanh đao sắc, đang bị ba người đàn ông toàn thân lấp lánh ánh đen thẫm quỷ bí liên thủ tấn công. Theo cảnh tượng đó thật rõ, người bị vây tình thế nguy ngập, dường như đã bị trọng thương, còn đang liều mạng phản kích.

Cảnh đó vừa lóe lên liền biến mất, khi Tâm Phật giật mình tỉnh lại, tìm kiếm cẩn thận, lại phát hiện mọi thứ xung quanh đó đều biến mất âm thầm.

Đứng yên bất động, Tâm Phật trầm ngâm thật lâu, cuối cùng hai tay kết thành pháp ấn, ánh Phật toàn thân hội tụ lại trước ngực, hình thành một quả cầu ánh kim, đẩy Thiên Phật châu trong tay từ từ bay lên đỉnh đầu.

Thiên Phật châu của Tâm Phật hơi thần bí, hạt châu ửng đen được ánh Phật chiếu rọi, lập tức to lên gấp mười lần, toàn thể lấp lánh ánh sáng tía sậm không ngừng, chuyển động giữa không trung không nhanh không chậm, nhìn xa xa như một vòng sáng, màu sắc hơi êm dịu.

Thi triển Thiên Phật châu rồi, khuôn mặt gầy gò của Tâm Phật càng thêm nghiêm túc, hai mắt thỉnh thoảng mở ra, mơ hồ có ánh kim lưu động, dường như đang thông qua Thiên Phật châu để dò xét ảo diệu của trời đất.

Quá trình nay liên tục kéo dài, khi một loạt chớp sáng đánh xuống, bốn bề lại xuất hiện cảnh tượng vừa nãy lần nữa, bất quá hình ảnh hơi có vẻ khác đi, ngoại trừ tình huống giao chiến có chút biến hóa, hình ảnh cũng đã rõ hơn nhiều, hơn nữa còn có thể nhìn thấy rõ, đó chính là do vách sáng hơi bạc bốn bề phản xạ hình thành.

Hiểu được tình huống này, Tâm Phật thu lại Thiên Phật châu, cau mày nói:

- Đó là một loại đại pháp huyền ảo dịch chuyển không gian, nhưng thật ra do người làm hay do thiên nhiên hình thành đây? Nếu là do người làm, người đó vì sao lại muốn đem hình ảnh ở khoảng cách xa xôi di chuyển đến nơi này? Ta và bốn người đó vốn không biết nhau, người thi triển pháp thuật không phải lãng phí tinh lực sao? Còn nữa, hắn tuyệt đối không nói ra được địa điểm cụ thể, không để người ta biết được là có ý gì đây? Nếu như quả thật do tự nhiên hình thành, nơi bọn họ đang giao chiến hẳn có hoàn cảnh đặc thù, lại thêm thời tiết mưa bão sấm chớp, cuối cùng liền xảo hợp dịch chuyển mọi thứ đến nơi này.

Hiếu kì là bản tính của con người, Tâm Phật tuy tu vi nhiều năm, dĩ nhiên đạt đến mức lòng sáng như gương, nhưng mọi thứ lúc này còn khiến ông đầy nghi vấn. Do tìm hiểu cho rõ bởi người hay thiên nhiên làm nên, Tâm Phật ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không gian, toàn thân như một ngọn đèn sáng tỏ giữa đêm đen, sức mạnh Phật pháp vô cùng vô tận kéo dài trong mưa gió, chỉ một lúc đã khiến cho trong vài dặm đã nhiễm hết ánh vàng kim, giọt mưa, kình phong đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa còn mờ hiện một tia khí đen.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv