Hứa Khiết suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Suy đoán của huynh ít nhiều có đạo lý, nhưng chúng ta bị thúc đẩy về đâu? Cuối cùng điều gì chờ đợi chúng ta?
Lâm Vân Phong trầm ngâm một lúc, không thể khẳng định được:
- Điều huynh nói này không chuẩn xác lắm, bất quá huynh to gan suy đoán. Với những hiểu biết của chúng ta về ngọn núi đơn trước kia, tuy bên trong rộng lớn nhưng phạm vi hẳn không thể bao la. Mà với tốc độ hiện nay của chúng ta, chỉ cần một lúc đã xuyên qua được ngọn núi đơn, nhưng thật tế lại không phải vậy. Cái này nói lên điều gì? Chính là chúng ta thật ra lúc này hệt như một hạt bụi trần, bay bên trong không gian áp suất. Trong không gian này chia ra thành nhiều tầng, chúng ta hiện thời đang ở trong một tầng, phương hướng di động hẳn khiến chúng ta cuối cùng đến một nơi cần đến.
Hứa Khiết kinh dị:
- Nói như huynh vậy, chúng ta từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tuy có vẻ đã mất nhiều thời gian, nhưng trên thực tế do bởi tốc độ, cự li chúng ta tiến về phía trước không lớn lắm, cách điểm đến cuối cùng cũng còn rất xa.
Lâm Vân Phong đáp:
- Muội nói đúng, hẳn là giống như vậy đó. Hiện tại chúng ta hãy mở rộng kết giới, huynh tin rằng sẽ nhanh chóng chứng minh được suy đoán của chúng ta không hề sai.
Nói xong khí thế toàn thân phát ra, khiến cho thể tích kết giới một lần nữa lớn lên gấp ba lần.
Như thế rồi, tốc độ di chuyển đến trước lập tức gia tăng gấp chín lần, khiến cho Lâm Vân Phong và Hứa Khiết ở ngay trung tâm kết giới hơi bị chóng mặt nhức đầu.
Điều chỉnh trạng thái, hai người nhanh chóng thích ứng, duy trì kích cỡ kết giới, không lâu sau liền cảm thấy chấn động một lần, phảng phất như đã xuyên qua một không gian nào đó, điều này làm hai người càng kiên định với kết luận trước đó.
Tiến nhập vào một không gian khác, bóng tối chung quanh bắt đầu có biến hóa, rất nhiều điểm ánh sáng di chuyển ngược lại cực nhanh, điều này khiến Lâm Vân Phong, Hứa Khiết hơi kích động, xem ra đã thoát khỏi bóng tối bao trùm, bắt đầu tiến vào vùng ánh sáng.
Thời gian sau đó, hai người đã xuyên qua ba tầng không gian, cảnh sắc chung quanh biến từ điểm sáng yếu ớt thành mây sáng năm màu ngũ sắc, khiến cho hai người lần đầu đi xuyên qua không gian thời gian, đã thấy vô số vật tân kỳ. Cuối cùng, đến khi hai người xuyên qua tầng không gian thứ tư, mọi thứ trước mắt làm cho hai người kinh ngạc, Lâm Vân Phong càng thêm kích động, hai mắt lóe sáng kỳ dị.
Đây là khoảng không gian không lớn, bên trong chứa đầy ánh xanh lam, đỏ hai sắc. Ngay tại trung tâm không gian này, có hai ngọn lửa đỏ lóe mắt, một xanh lam một màu đỏ, một trái một phải, hai ngọn lửa hội tụ về một điểm, hình thành một đóa hoa sen cháy rừng rực, hai điểm đài hoa lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Đó là một quả cầu ánh sáng, bên trong có một hạt ngọc sáng rực, toàn thân hào quang rọi chiếu, ẩn chứa một sức mạnh vô hạn. Hạt ngọc này thật kỳ lạ, tựa như một sinh mệnh, không chỉ hấp thu khí âm dương chung quanh, còn phát ra mười bốn luồng lửa sáng xanh lam và đỏ, kết cấu ngang dọc đan xen thành hai thái cực bát quái, bảo hộ hạt ngọc ở giữa thật vững chắc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hứa Khiết cảm thán nói:
- Ngọn lửa sáng đẹp quá, đáng tiếc chỉ có thể thấy ở nơi đây thôi.
Lâm Vân Phong nhìn hạt ngọc, giọng run run nói:
- Té ra đây là vật được thế đất Tứ Tượng Cực Sát bảo hộ, thật là tốt quá.
Nghe giọng nói của gã khác lạ, Hứa Khiết quay đầu đối mặt nhìn gã, thấy thần sắc gã hưng phấn, không khỏi cười nói:
- Vân Phong sao vậy, có phải thấy bảo vật là tâm động phải không?
Lâm Vân Phong kích động lên tiếng:
- Không phải, muội không biết đó thôi, đây là vùng đất bảo bối âm dương, ẩn chứa khí âm dương mạnh mẽ nhất trên thế gian. Chỉ cần huynh có thể chiếm lấy được sức mạnh này, Âm Dương pháp quyết của huynh có thể đại thành, sau đó có thể tìm Kiếm Vô Trần phân cao thấp một trận.
Hứa Khiết thất kinh, sau đó đổi thành vui mừng, vội vàng nói:
- Thật vậy sao, tốt quá, huynh hãy mau chóng nắm lấy cơ hội, đừng để mất.
Lâm Vân Phong cả cười, nắm lấy tay Hứa Khiết, chỉ vào hạt ngọc nói:
- Hạt ngọc này rất thần kỳ, rất có khả năng chính là Âm Dương ngọc châu trong truyền thuyết cổ xưa. Nếu có thể chiếm được nó, không chỉ có thể tu luyện Âm Dương pháp quyết đến cảnh giới cao nhất, mà nghe nói còn có thể trường sinh bất tử, trẻ mãi không già.
Hứa Khiết thấy dáng vẻ cao hứng của gã, không kiềm được lên tiếng chọc ghẹo:
- Nếu mà thần kỳ như thế, không dễ gì lấy được đâu à.
Lâm Vân Phong gật đầu nói:
- Tự nhiên là vậy, nếu dễ dàng chiếm được, thì đó không phải thần kỳ…….
Chữ rồi còn chưa thoát ra, Lâm Vân Phong đột nhiên biến sắc, đưa mắt nhìn kết giới bên ngoài, phát hiện đã bị thu nhỏ nhanh chóng.
Hứa Khiết cũng phát hiện thấy có điều sai khác, muốn nói gì đó chợt thần sắc biến hẳn, kinh ngạc hô lớn:
- Vân Phong không tốt rồi, Tam Sắc U Liên đột nhiên phát ra cảnh cáo, nói nơi đây là tuyệt địa, chúng ta mau chóng chạy đi thôi.
Lâm Vân Phong thần sắc nặng nề, lắc đầu nói:
- Đã không đủ thời gian rồi, chúng ta biết quá trễ.
Hứa Khiết giọng bất an:
- Làm thế nào đây, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lâm Vân Phong không trả lời ngay, hai mắt nhìn chăm chú vào hạt ngọc giữa khoảng không, vẻ mặt tuy lo lắng nhưng bình tĩnh, làm cho người ta có một cảm giác quái dị.
- Khiết, trấn tỉnh lại, để huynh thử trước, nếu thành công, chúng ta sẽ không sao. Nếu không thể thành công, chỉ đành mạo hiểm một lần cuối với vận mệnh thôi.
Hứa Khiết nghe xong giật mình, hét lớn:
- Vân Phong, tại sao huynh phải làm vậy, huynh không được hành động hồ đồ.
Lâm Vân Phong trầm giọng nói:
- Thời gian không còn nhiều, huynh không kịp giải thích, muội tự chiếu cố bản thân mới được.
Nói xong liền thoát khỏi kết giới, phóng thẳng tới đối diện đóa hoa sen rừng rực. Hứa Khiết khẽ la lên bảo gã cẩn thận, đáng tiếc gã đã không còn nghe thấy.
Dấn thân vào không gian kỳ diệu, Lâm Vân Phong vừa phát ra linh thức dò thám tình huống chung quanh, vừa thi triển "Âm Dương pháp quyết", hấp thu một lượng lớn khí âm dương chung quanh, rồi chuyển hóa thành sức mạnh bản thân. Như vậy, Lâm Vân Phong nhanh chóng bị ánh sáng xanh lam, đỏ bao trùm, toàn thân vây phủ bởi hai khí âm dương lưu động phóng thẳng vào vùng trung tâm, chầm chậm đến gần đóa hoa sen đỏ.
Do khí âm dương bao bọc chung quanh, bên ngoài nhìn vào không thấy được hình bóng của Lâm Vân Phong. Bất quá bản thân Lâm Vân Phong đang ẩn trong ánh sáng xanh lam và đỏ lại hiểu rất rõ tình cảnh bản thân, gã cảm nhận được tu vi đã vượt cao lên một tầng, nhưng khoảng cách đại thành Âm Dương đại quyết vẫn còn rất xa.
Nghĩ đến việc trước mắt, bản thân và Hứa Khiết không còn nhiều thời gian, phải thoát khỏi tình cảnh khốn khó này nhanh nhất có thể, chính bản thân phải tu luyện thành Âm Dương pháp quyết trong thời gian ngắn nhất, nếu không sẽ không kịp nữa. Vì điểm này, Lâm Vân Phong tạm thời dẹp bỏ tạp niệm, một lòng một ý hấp thu linh khí chung quanh, để gia tăng tốc độ tu luyện pháp quyết.
Rất nhanh, dưới sự thi triển toàn lực của Lâm Vân Phong, khí âm dương chung quanh được pháp quyết thúc đẩy, không ngừng cuộn cuộn đổ vào thân thể gã, vừa thấm nhuần vào cơ thể gã, vừa luyện hóa trọc khí bện trong, chỉ một lúc đã dung nạp một lượng lớn hai khí âm dương, sức mạnh bản thân đột tăng lên gấp mười lần, tu vi cũng tăng cao lên một bước.
Cứ tiếp tục như thế, Lâm Vân Phong muốn tu luyện Âm Dương pháp quyết đến cảnh giới tối cao hiển nhiên là dễ dàng, nhưng thật sự lúc này Lâm Vân Phong đang gặp phải phiền não, hai khí âm dương trong cơ thể tiếp tục tăng trưởng, nhưng tiến triển pháp quyết lại đã đạt đến cảnh giới quân bình, cho dù gã dụng tâm làm sao, thủy chung không thể nào đột phá nổi.
Đối với điểm này, lúc đầu Lâm Vân Phong nghĩ rằng do bản thân đã quá gấp gáp, vì thế giảm tốc độ xuống, điều chỉnh lại trạng thái tâm hồn. Nhưng cho dù là vậy, gã liên tục nỗ lực không dưới ba lần, vẫn không tiến lên được một chút nào, điều này khiến gã không sao hiểu nổi. Thật sự điểm nào không đúng, tại sao bản thân luôn luôn vô phương đột phá?
Suy nghĩ kỹ vấn đề này, Lâm Vân Phong đưa mắt nhìn viên ngọc không xa, thầm nghĩ: "Lẽ nào do không có nó?" Với ý tưởng này, Lâm Vân Phong không chút chậm trễ, khống chế thân thể bay về đến đối diện viên ngọc, nhưng lại không nghĩ lòng đã quá gấp, sơ ý bỏ qua Thái Cực Bát Quái đang tung hoành ngang dọc phía ngoài viên ngọc, lập tức bị hất tung đi rất mạnh.
Biến cố bất thình lình này làm Lâm Vân Phong bị thương rất nặng, sau khi gã trấn định trở lại, trong tâm có chút bất an.
Ngọc châu không chút ảnh hưởng, vẫn lấp lánh ánh sáng như trước, nhưng Thái Cực Bát Quái chung quanh lúc này đã trở thành hai thanh đao nhọn trong mắt của Lâm Vân Phong, khiến gã liên tục đề phòng. Xung động tất nhiên phải trả một giá lớn, sau khi Lâm Vân Phong bình tĩnh lại, trước tiên quay đầu nhìn Hứa Khiết, thấy nàng tạm thời không bị gì, lúc đó mới tập trung hết tinh lực đến trước mặt, trong lòng suy nghĩ về sự huyền diệu bên trong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Khoảng không gian này, tất cả sự huyền bí là trên viên ngọc đó, chỉ cần lấy được nó chắc chắn sẽ khai mở được sự ảo diệu bên trong, bản thân hai người có thể thoát khỏi khốn cảnh, nhưng làm thế nào mới có khả năng lấy được nó, đây là điều rất đáng để nghiên cứu.
Bên này, Hứa Khiết sau khi Lâm Vân Phong bỏ đi liền liên tiếp thiết lập hàng chục lớp kết giới phòng ngự liên hoàn, tạm thời duy trì tình trạng như trước. Nhưng theo thời gian trôi qua, Hứa Khiết có cảm giác kết giới phòng ngự bên ngoài thân thể bắt đầu bị phá vỡ thu nhỏ dần dần, chỉ trong chốc lát mười sáu tầng kết giới bị phá vỡ, khiến cho kết giới phòng ngự Hứa Khiết thiết lập bị nén lại trong phạm vi một trượng.
Đối với chuyện này, Hứa Khiết mơ hồ khinh hoàng, nàng mở miệng kêu Lâm Vân Phong, nhưng thanh âm khó mà truyền đi, chỉ biết bất an cầu cứu Tam Sắc U Liên trong cơ thể.
Do ký sinh trong cơ thể Hứa Khiết, Tam Sắc U Liên và Hứa Khiết tựa như đôi bằng hữu tốt, chỉ cần Hứa Khiết suy nghĩ đến, liền có thể liên hệ với nhau. Lúc này Tam Sắc U Liên cảm nhận được sự lo lắng của Hứa Khiết, không khỏi lên tiếng an ủi:
- Gặp chuyện phải bình tĩnh, kinh hoàng lúng túng có thể làm rối loạn trận cước. Tình huống trước mắt tuy không ổn, nhưng có lo lắng cũng uổng công thôi, ngươi phải trấn định tâm thần tìm đối sách.
Hứa Khiết cáu kỉnh đáp:
- Tuy ta hiện tại tu vi tăng rất nhiều, nhưn về phương diện này căn bản không hiểu rõ lắm, ngươi bảo ta làm thế nào để tìm ra biện pháp đây.
Tam Sắc U Liên thở dài nói:
- Có lẽ lúc đầu ta không nên đáp ứng với hắn.
Hứa Khiết không hiểu, lên tiếng hỏi:
- Ngươi nói gì, ta không hiểu gì hết vậy?
Tam Sắc U Liên chần chừ một lúc, rồi giải thích:
- Kỳ thật lúc đầu ta dự định hợp thể với Lâm Vân Phong, bởi vì tu vi gã tuy không mạnh mẽ, nhưng một thân học được không ít pháp quyết, đối với ta có thể nói có hỗ trợ rất nhiều. Nhưng lúc đó gã đắn đo, cuối cùng yêu cầu ta kết hợp cùng ngươi, hy vọng ngươi có người trợ giúp, để gã không cần phải lo lắng cho ngươi.