Trời bắt đầu u ám, bốn phía bao phủ bởi bóng tối. Tại nơi này dường như không có ban ngày, hắc dương đã lặn và bước qua khoảng thời gian mới, ánh sáng đã tối hơn trước. Sáu đạo quang ảnh vẫn bay về phía trước chầm chậm giữa trời đêm, thỉnh thoảng dừng lại, tựa hồ như đang tìm kiếm những điều khả nghi.
Nhìn xung quanh, Lục Vân nói: "Vân Phong, cũng đã khá xa rồi, đệ tìm xem có chút khí tức nào của quỷ vật không. Chúng ta đã phi hành gần nửa ngày rồi, ít nhất cũng đến hai trăm dặm, tại sao đến một điểm động tĩnh cũng không có?".
Vân Phong thần sắc cổ quái, nhìn bốn phía, song nhãn ẩn hiện thanh hồng quang mang, cũng đang chú mục tìm kiếm. Nghe Lục Vân hỏi, liền trả lời: "Nơi này, đúng là một địa phương kỳ lạ, đệ tra xét lâu rồi, bốn phía quỷ khí bao trùm, không nhìn thấy bất kỳ quỷ vật nào. Tại đây khác biệt hẳn so với khi chúng ta mới bước chân vào Quỷ vực, ngoại trừ gặp vô số quỷ vật tại lối vào, còn lại chỉ gặp môt nhóm quỷ quân, tại Hắc hà gặp được quỷ vật. Ngoài ra, không gặp thêm được gì, không lý nào địa phương này căn bản không có lấy một quỷ hồn đơn độc nào hay là chúng lại ẩn trốn tại một nơi nào đó?".
Tử Dương chân nhân nghe xong liền nói: "Ta nghĩ rằng điều này không đúng, Quỷ vực không rộng lớn lắm, tại sao không gặp được một quỷ hồn đơn độc nào? Bất quá chúng ta đã tìm kiếm sai phương hướng, giống như tiến nhập thâm sơn đại trạch ở nhân gian, căn bản là không có dấu chân người".
Lục Vân nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ và mọi người đợi con ở đây, con sẽ xuống dưới mặt đất thám xét trước khi quyết định". Năm người nhìn vào thânảnh Lục Vân, nhãn thần lộ xuất một tia kinh ngạc, không hiểu Lục Vân muốn tìm kiếm gì dưới đất. Hạ thân ảnh xuống dưới, Lục Vân cẩn thận xem xét mặt đất, thân thể di động khắp bốn phía nhanh như chớp. Được một vòng, nhãn thần Lục Vân xuất hiện một tia nghi hoặc, Ý Niệm Thần Ba tức thì xuất ra mười ba đạo, mỗi đạo phát ra từng tần số khác nhau cẩn thận thám xét động tĩnh bốn phía. Trên thân Lục Vân hắc sắc quang hoa mờ ảo xuất hiện, tại không gian u ám này mọi người nhìn không thực rõ ràng. Cẩn thận quan sát xung quanh, rất nhanh Lục Vân đã phát hiện ra một số điều lạ. Lúc này có chín đạo Ý Niệm Thần Ba phảnhồi quay trở lại tâm thức, chỉ có một đạo Ý Niệm Thần Ba tra xét cách đây ba trăm dặm quay trở lại chậm hơn phát hiện một luồng khí tức thập phần cổ quái, rất mỏng manh yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng. Còn lại ba đạo Ý Niệm Thần Ba vẫn đang tìm kiếm xung quanh với một tốc độ cực cao.
Nhìn năm người phía trên, Lục Vân thấy họ đang tìm kiếm xung quanh, trong tâm bất giác nhè nhẹ thở dài. Tại hoàn cảnh như thế này, nếu xảy ra việc gì thì dù cho chàng có bản lĩnh cao cường cũng không thể thi triển được. Tĩnh lập một lúc, cuối cùng ba đạo Ý Niệm Thần Ba cũng phảnhồi lại, chỉ thấy Lục Vân nhế ch miệng đầy ngạo tiếu, ngự kiếm đằng không bay lên. Nhìn Lục Vân, Vân Phong hấp tấp: "Thế nào, huynh tìm kiếm dưới đó có phát hiện điều gì không?". Lục Vân nhìn năm người, điềm đạm cười: "Huynh quả thực đã phát hiện một số nghi vấn ở tại phía trước cách đây khoảng ba trăm dặm, chúng ta xuất phát thôi, vừa đi vừa nói cho tiết kiệm thời gian". Nói xong, Như Ý Tâm Hồn kiếm tỏa phát quang hoa đỡ Lục Vân ngự không bay về phía trước.
Đang bay, Lục Vân nói với Tử Dương chân nhân: "Con cảm thấy hiện tại chúng ta đã phạm phải sai lầm. Tại nhân gian giới luôn luôn tồn tại thực thể ngay phía trước mắt có thể nắm, bắt, sờ, mó ví dụ như tại địa phương cư trú có phòng ốc hoặc gia trang. Nhưng Quỷ vực là thuộc về quỷ vật, là thứ vô hình chi thể, chúng ta nhìn thấy có thể là ảo giác, không lẽ quỷ vật cũng cư ngụ trong phòng ốc. Chúng ta tìm kiếm nơi quỷ vật cư trú trên mặt đất kỳ thật là đã sai, có bao giờ chúng ta nghĩ những quỷ vật này lại sống tại một nơi nào đó khác với chúng ta?".
Lời chàng vừa thốt khiến Tử Dương chân nhân và bốn người đều ngẩn ra, không ai có thể nghĩ đột nhiên Lục Vân đưa ra một kết luận như vậy. Nhìn về phía trước, Thương Nguyệt nhẹ giọng nói: "Nếu huynh nói vậy thì hiện tại chúng ta phải đi đâu để tìm kiếm, chúng ta không hề biết tập tính sinh hoạt của chúng, cũng như không biết chúng ẩn cư tại phương nào?".
Vân Phong dĩ nhiên không đồng ý, nói: "Nếu huynh nói quỷ vật ẩn dưới lòng đất, sao chúng ta không tra ra khí tức của chúng. Vậy tại sao lâu vậy mà chúng ta cũng không phát hiện được một động tĩnh nào?. Đệ nghĩ giả thuyết của huynh không đúng, khả năng đó không lớn."
Lục Vân điềm nhiên cười đầy ẩn ý: "Vân Phong, để chứng minh điều này, huynh sẽ đến phía trước hai mươi trượng, đệ hãy xem có thể thám xét được động tĩnh của huynh không?. Hãy cố gắng hết khả năng xem thử có kết quả gì, chú ý huynh bắt đầu đây!". Nói xong chớp mắt thân ảnh hạ xuống, chàng thu hồi toàn bộ khí tức, ẩn dấu quang hoa, thân thể Lục Vân tựa như tiêu thất giữa không gian tăm tối.
Vân Phong cười hề hề khoái chí nói: "Hay cho Lục Vân huynh, dám thách thức đệ, để xem đệ tìm ra được tung tích của huynh cho coi". Nói xong, hai tay phía trước kết thành hình pháp ấn, châu thân một lục một hồng quang hoa ẩn ẩn đột nhiên xuất hiện. Nhìn về phía trước, Vân Phong vận Âm Dương pháp nhãn hô khẽ một tiếng: "Kiều khiên vô cực, âm dương tá pháp, hiện!". Tức thì, trong vòng vài chục trượng xung quanh hiện ra trước mắt hắn rất rõ ràng, mọi vật hoàn toàn hiển hiện. Thế nhưng điều bất ngờ xảy ra, ngay cả một chút khí tức hay thân ảnh Lục Vân cũng không thấy nhìn thấy.
Năm người thâm tâm chấn động, Vân Phong kêu lên một tiếng lạ lùng mặt ngẩn tò te. Mọi người nhìn nhau, Vân Phong không tìm được chàng liền hậm hực réo: "Lục Vân huynh, huynh thật đáng xấu hổ, huynh chạy ra xa để trốn, nếu huynh ở gần đây tại sao đệ lại không thấy khí tức với thân ảnh của huynh, không tính?" Vừa nói xong, thanh âm của Lục Vân từ hai mươi trượng truyền lại: "Vân Phong, huynh ở cách đệ có hai mươi trượng thôi mà, thế nào có tra ra được huynh không?"
Năm người cả kinh, nhìn về phía trước có một đạo quang hoa vô thanh vô tức xuất hiện, thân thể Lục Vân tựa như từ hư không từ từ xuất hiện, cực kỳ thần bí quỷ dị. Vân Phong không tin vào những điều trước mắt mình, miệng cười méo xệch nói: "Không thể nào, huynh không có khả năng đó chứ, đệ không thể tin được. Làm sao mà huynh làm được như vậy, mau nói ra đi".
Đợi năm người đến gần, Lục Vân cười nói: "Như huynh đã nói với đệ trước đây, bên ngoài thân thể mỗi người đều có những luồng khí tức dao động với một tần suất nhất định, chỉ cần biết cách điều chỉnh tần suất luồng khí tức đồng nhất với tần suất xung quanh thì tự ta có thể ẩn tàng cơ thể. Đó là đặc tính đồng dạng của Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết. Nếu sau này đệ tu luyện thuần thục, tương lai có thể huynh sẽ truyền cho đệ Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết, hiểu chưa?". Vân Phong với Tử Dương chân nhân không hiểu sao Lục Vân lại nói ra điều này.
Tử Dương chân nhân trầm giọng bảo Lục Vân: "Con nói ra điều cuối cùng là có ý gì, Vân Phong luyện tập sở trường là tuyệt kỹ Âm Viện - Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết, thuộc về âm nhu, làm sao lại có thể tu luyện Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết chí dương chí cương được. Chắc con có gì đang ẩn giấu chúng ta phải không?"
Lục Vân nhẹ lắc đầu, nhìn không gian u ám phía trước, nhãn thần xuất hiện những tia kỳ dị ẩn ước một bí mật không thể nói ra được. Nhìn mọi người, Lục Vân thốt nhẹ: "Trong tương lai không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra, không ai có thể nói trước được. Bây giờ chúng ta nhanh lên, con phát hiện phía trước có một luồng khí tức rất quen thuộc giống như hô hấp, có thể chúng ta sẽ gặp được một người nào đó". Không nói thêm lời nào, thân thể Lục Vân đột nhiên tăng tốc, như lưu quang vụt qua, bay thẳng về phía trước.
Khoảng cách phía trước ước chừng khoảng ba trăm dặm nhưng nháy mắt mọi người đã đến nơi. Nhẹ nhàng hạ mình xuống thạch nhai, nhãn thần Lục Vân lấp lánh quang hoa, cẩn thận tìm kiếm luồng khí tức tựa như tiếng hô hấp. Quang hoa loé lên, năm bóng nhân ảnh đồng thời hạ xuống cạnh Lục Vân. Chàng nhìn sang rồi nhẹ nhàng nói: "Mọi người đứng ở đây đừng di chuyển, con nhận thấy nơi này có điều không bình thường, tựa hồ có khả năng ẩn giấu khí tức." Nói xong, khởi vận chân nguyên toàn thân Lục Vân quang hoa bùng phát, một luồng hoả diễm đỏ rực từ trên thân thể chàng tỏa ra xung quanh hình thành một đám mây hồng sắc, tựa như một đoá hồng liên, thập phần mỹ lệ. Như Ý Tâm Hồn kiếm ngân lên, từ thân kiếm phát một luồng hỏa quang chói mắt, một luồng hỏa quang rực rỡ từ mũi kiếm phóng thẳng lên không, tụ thành hình một thần long lớn khoảng năm mươi trượng kéo theo hỏa khí lượn vòng trên đầu chàng hống lên vang vọng.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Lục Vân, không hiểu chàng định làm gì. Chỉ thấy thân ảnh Lục Vân từ từ đáp xuống, chính là Dịch Viện Dịch Thiên thập nhị quyết phát lực cường thịnh, trong khuôn viên vài dặm xung quanh, tất cả chìm vào một nguồn lực cực đại. Tại nơi Lục Vân hạ xuống, bề mặt thạch nhai đột nhiên xuất hiện một khí lực kinh thiên hãi thế, tầng tầng huyền thanh sắc quang mang, uy mãnh khóa chặt luồng khí tức của Lục Vân phóng lên đối kháng.
Trên thạch nhai, Tử Dương chân nhân thần sắc nghi hoặc, nói: "Luồng khí tức này sao quen quá, hình như ta đã thấy ở đâu rồi?" Một âm thanh cuồng ngạo vọng lên: "Ở trên đó là ai mà tu vi cao cường vậy, có phải là Dịch Viện cao thủ không", không ai trả lời chỉ có khoảng không gian tịch mịch. Hắn nói tiếp: "Sao không ai nghe ta nói gì cả là ai vậy?".
Tử Dương chân nhân nhìn xuống dưới thấy một luồng thanh hồng quang mang ần dần sáng lên, lão cảm nhận được được một nguồn khí tức rất thân quen từ rất lâu, rất lâu rồi. Đột nhiên lão liên tưởng đến một người liền lập tức minh bạch, mọi người
chỉ nhìn thấy Tử Dương chân nhân thần sắc vui mừng, nói: "Ta nhớ ra rồi, nếu không nhầm đó chính là Phong Viễn Dương, đệ tử kiệt xuất cách đây sáu mươi năm về trước.
Thật là tốt quá, ta không tưởng tượng được lại có thể gặp được ở đây, ha ha, thật không uổng công chúng ta tìm kiếm." Nói xong, hướng phía dưới hạ thân xuống.Vân Phong kêu toáng tên: "Sư bá, ở đây ngoài chúng ta ra còn có ai biết Dịch Viện pháp quyết chứ, nhìn cách thi triển trông cũng giống như Dịch Viện pháp quyết, bọn quỷ vật cũng có thể thi triển gần như vậy mà. Có phải sư bá cao hứng quá hoá hồ đồ không?". Tử Dương chân nhân nghe xong tỏ ra lúng túng, sau đó mỉm cười hề hề, lão nghi hoặc tự cho bản thân cũng cảm thấy mình cao hứng quá mà hồ đồ.
Liếc nhìn luồng thanh sắc quang hoa cường thịnh ở phía dưới, trong mắt Lục Vân xuất hiện một tia tiếu ngạo, giữ nguyên áp lực từ từ hạ xuống đáy nhai. Ẩn trong thanh sắc quang hoa, một đạo nhân ảnh mờ mờ mặc y phục vừa giống đạo bào, vừa hơi giống... quỷ đang nhìn Lục Vân, trong mắt lộ xuất một tia kinh ngạc, hỏi: "Ngươi là ai, có phải xuất thân từ Dịch Viện không? Nhìn khí tức cùng ánh hồng quang phát ra từ thân thể chắc chắn ngươi đến từ Dương viện, cuối cùng Dương viện cũng xuất hiện một nhân tài kiệt xuất".
Lục Vân điềm nhiên cười nói: "Ta đích xác xuất thân từ Dương viện, tên là Lục Vân, còn ngươi là ai. Hình như ngươi cũng là Dịch viện đệ tử, tại sao lại có mặt tại Quỷ vực này?"
Người kia điềm nhiên mỉm cười, thu lại nguồn cường đại khí thế đang bành trướng xung quanh, đồng thời lộ xuất hiện chân mục. Nhìn kỹ, thì đó là một nam tử anh tuấn khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt hổ, trông rất là uy vũ. Người đó nhìn Lục Vân, thập phần cao hứng nói: "Gần năm mươi năm rồi, không thể tưởng được ngày nay hôm nay ta lại có thể gặp được đồng môn sư đệ ở tại nơi này, thật là một việc làm ta cao hứng. Có lẽ ngươi đã từng nghe tên, Phong Viễn Dương là ta".
Lục Vân thu hồi khí tức, hạ xuống cạnh Phong Viễn Dương, cười nói: "Lục Vân tham kiến Phong sư huynh, ở Dịch viện huynh đích thực là cao thủ, đối tượng của vô số đệ tử sùng bái. Sư huynh tại sao lại xuất hiện ở nơi này, huynh đang làm gì ở đây?". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Phong Viễn Dương nhìn kỹ Lục Vân, gật gù: "Đệ quả thật là một nhân tài và anh tuấn. Huynh hỏi đệ, tại sao đệ lại tới đây, ở trên còn vài người nữa, là những ai vậy?".
Lục Vân nhìn lên trên trả lời: "Đến đây gồm sư phụ của đệ Tử Dương chân nhân, Khôn viện Trương Ngạo Tuyết sư tỷ, Âm viện Lâm Vân Phong sư đệ cùng với hai đệ tử kiệt xuất của Phượng Hoàng Thư Viện là Thương Nguyệt và Hứa Khiết."
Phong Viễn Dương nghe xong thần sắc không đổi, cười vang nói: "Hóa ra là sư thúc đã tới, tiểu điệt xin bái kiến sư thúc, năm mươi năm không gặp, không biết sư thúc có khoẻ không?" Nói xong liền cùng với Lục Vân bay thẳng lên trên.
Giữa không trung, Tử Dương chân nhân nắm tay Phong Viễn Dương cao hứng thăm hỏi hắn. Phong Viễn Dương nhìn mọi người cười xúc động, nhất thời không biết nói gì. Bình tĩnh lại, Phong Viễn Dương hỏi: "Sư thúc, tại sao sư thúc lại tới Quỷ vực? Nơi này hung hiểm vô bì, được xưng trong tam gian thất giới, là địa vực hung hiểm nhất."
Tử Dương chân nhân thở dài: "Thế sự vô thường, thiết tưởng chúng ta không muốn đến đây, chuyện kể dài dòng lắm bây giờ không thể nói hết được". Sau cùng, Tử Dương chân nhân cũng vắn tắt lại: "Lần này đến đây, cũng bởi không hiểu biết tình huống nơi này, đã gặp rất nhiều nguy hiểm, sở dĩ Lục Vân đang truy tìm bắt một quỷ hồn là để tìm hiểu về tình hình ở Quỷ vực này, để chúng ta tìm đường đến Hóa Hồn trì thu hồi Phong Hồn phù. Không ngờ rằng Lục Vân thật có tài, quỷ hồn tìm không thấy lại tìm thấy con".
Phong Viễn Dương nghe xong, thần sắc đại biến, hắn trầm tư một lúc lâu rồi nói: "Không ngờ được lại xảy ra sự việc này, theo như con biết, muốn mang được Phong Hồn phù ra khỏi đây căn bản là không có khả năng. Đầu tiên, phải đi vào Quỷ Vương thành, điều này cực kỳ gian nan. Hoàn cảnh ở đây, các người chắc chưa minh bạch, việc khôi phục chân nguyên so với ở nhân gian chậm hơn nhiều lần, đối với chúng ta mà nói là tương đối bất lợi. Thứ hai, Quỷ vực cao thủ như mây, Quỷ Vương thành lại là nơi tường đồng vách sắt, chúng ta chỉ có vài người, nếu muốn tấn công trực tiếp, sợ rằng không ai có thể sống sót mà rời khỏi. Thứ ba, trong Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, không ai biết Hoá Hồn trì ở trong thành nào. Con tới đây đã gần năm mươi năm cũng chưa từng nghe nói tới điều này".
Mọi người nghe xong thần sắc ai cũng ảm đạm, tưởng như không thể đối mặt với việc này, mà còn có nhều bí mật chưa biết đến. Dựa theo những điều Phong Viễn Dương nói, thì phải tìm được Hoá Hồn trì, đây là một vấn đề thập phần quan trọng, nhưng mọi người không có nhiều thời gian, việc này lại càng trở nên khẩn cấp hơn.
Lục Vân trầm giọng nói: "Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, không biết phân bố như thế nào? Hơn nữa, tại sao nơi này rất khó gặp được quỷ vật âm hồn. Đệ đã từng xem xét ngoài khu vực này, lại không hề có một quỷ vật đơn độc nào, những sự tình này có lẽ sư huynh cũng biết chứ?"
Phong Viễn Dương nói: "Theo như huynh biết, bên trong Quỷ vực có ba con sông tên gọi là Hắc Hà giang, Âm Thi giang và Vô Hồn giang. Dòng chảy của ba con sông này giao nhau thành hình tam giác, tại đó hình thành một địa vực bị phong bế hoàn toàn. Ba Quỷ Vương thành phân biệt toạ lạc mỗi thành ở trung gian của ba con sông cũng phân bố thành hình tam giác. Sở dĩ mà mọi người không thấy một quỷ vật đơn độc nào là do nơi này rất gần với Quỷ vương thành, mọi quỷ vật đều cư trú trong địa vực phong bế đó. Ngoại trừ sự ra vào của quỷ quân, thì không thể tìm thấy một quỷ vật âm hồn. Quỷ vật nào muốn ra ngoài cũng không có khả năng, bởi vì ba con sông đứng tựa vào nhau tạo thành một đạo kết giới cực mạnh, bên trong và bên ngoài hoàn toàn cách ly".
Đứng ở một bên, ba nữ tử đều trầm mặc không nói, Vân Phong lâu không thấy ai để ý đến mình trong lòng bứt rứt chen vào: "Thảo nào bọn đệ tìm kiếm nửa ngày trời, một chút xíu cũng không thấy gì nguyên lai là như vậy. Phải rồi, sư huynh, huynh ở đây đã nhiều năm, tại sao không trở về nhân gian. Huynh không biết đâu, Dịch viện chúng ta hiện tại rất phong quang, không giống như trước đây nữa rồi, hê hê..." Nói xong, cười to khoái chí.
Phong Viễn Dương nhìn nhìn mọi người, dò hỏi: "Sư thúc, Dịch viện có chuyện gì xảy ra, Lâm sư đệ nói ý gì vậy?" Tử Dương chân nhân cười trả lời: "Mấy năm nay Dịch viện phát sinh nhiều sự tình, hiện tại Dịch viện đã trở thành Lục viện chi thủ rồi."
Phong Viễn Dương toàn thân rung động nhìn Tử Dương chân nhân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nắm chặt tay lão hỏi dồn: "Thật sao, việc này xảy ra khi nào, ai đã mang lại vinh dự cho Dịch viện. Sư thúc mau nói cho con biết, là ai, ở viện nào?".
Tử Dương chân nhân mỉm cười không nói, đứng một bên Vân Phong hưng phấn nói: "Là Lục Vân huynh, dùng Ngũ Lôi Chính Thiên quyết tuyệt kỹ mà trước đây chưa có ai luyện thành, đánh bại Thiên Kiếm cửu quyết Diệt Thiên quyết, làm cho Dịch viện lấy được vô thượng vinh quang hê hê... Huynh không biết đâu, lúc đó tất cả cao thủ của Thiên Kiếm Viện, đều muốn phủ nhận thành tích, họ lớn tiếng tranh cãi ngoan cố bài trừ kết quả trận đấu, thật là đáng xấu hổ".
Phong Viễn Dương vỗ bồm bộp hai tay vào vai Lục Vân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Tốt, tốt lắm. Thật không hổ là sư đệ của ta, tuy sư huynh không chứng kiến đệ thi tài, nhưng ta cũng cảm thấy lúc đó đệ vinh quang thế nào. Hãy cố gắng nỗ lực, vì tương lai của Dịch viện phát dương quang đại".Lục Vân điềm nhiên cười nói: "Đệ biết, đa tạ sư huynh đã khen thưởng. Huynh có thể nói làm thế nào mà huynh đến được đây?"
Phong Viễn Dương hít vào một hơi, làm tâm tình bình tĩnh lại, trầm tư kể lại: "Việc này đúng ra cũng là ngẫu nhiên, năm đó huynh đang hành đạo thiên hạ, đi qua thâm sơn vô ý phát hiện ra vùng đất có khá nhiều âm hồn tề tụ. Lúc đó huynh sợ rằng âm hồn sẽ xuất hiện ở nhân gian, làm thương hại đến vô số bách tính, vì vậy đã thâm nhập vào trong, chuẩn bị tiêu diệt chúng. Ai ngờ bên trong có vô số âm hồn quỷ lệ, huynh tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng lại để con quỷ mị lợi hại nhất chạy mất. Bản thân huynh lúc đó tuổi ít nhưng hào khí ngút trời, cũng không nghĩ gì nhất quyết truy cản. Sau khi đột phá được một tầng cường kình kết giới, huynh đến được Quỷ vực, chính là cái động quỷ quái trên thạch nhai này đây. Sau đó không thấy hành tung của con quỷ mị kia nữa, huynh tìm xung quanh nhưng chẳng thấy đâu. Hầy, khi muốn quay về, thì phát hiện ra thạch nhai này xuất hiện một đạo kết giới, tất nhiên là do một người nào đó đã phong ấn ở ngoài, làm cho không thể trở ra được. Huynh thăm dò nhiều lần, khí tức phong ấn của người này rất cổ quái, tựa hồ pháp quyết của Phật môn với đạo gia chúng ta bất đồng, cho nên huynh vô pháp xuyên qua".
Mọi người nghe xong, tất cả đều ngơ ngẩn, không tưởng được đó là nguyên nhân khiến mà hắn rơi vào nơi này, bị giam cầm ở đây mấy chục năm, đúng là ông trời hý lộng con người thái quá.
Lục Vân nói: "Nếu nói vậy, huynh đã ở đây lâu rồi, chúng ta cùng đi thu hồi Phong Hồn phù, sau đó cùng ta trở về nhân gian. Bây giờ có sư huynh ở đây đối với hoàn cảnh nơi này cũng biết nhiều hơn, bây giờ chúng ta ly khai chốn này, tìm đường xâm nhập Quỷ Vương thành, chờ thời cơ hành động, mọi người nghĩ sao?"
Tử Dương chân nhân nói: "Vậy cũng tốt, có Viễn Dương ở đây, rất nhiều vấn đề chúng ta không phải tốn thời gian để điều tra nữa. Bây giờ chúng ta đi, còn những vấn đề khác trên đường đi sẽ nói tiếp."
Trên quan lộ, Phong Viễn Dương hỏi mọi người về tình hình lúc đi vào Quỷ vực. Vân Phong ở một bên cẩn thận nghe ngóng mọi động tĩnh, cuối cùng hỏi: "Sư huynh à, Quỷ vực với nhân gian không hề giống nhau, sự phân chia ngày đêm khiến đệ cảm thấy không được rõ ràng? Còn nữa là, nơi này quỷ khí dày đặc, ngoài quỷ hồn ra, thì còn những gì nữa?"
Phong Viễn Dương trả lời: "Về điểm này huynh không biết nên giải thích thế nào, nói một cách đơn giản là nơi này cũng không khác mấy nhân gian, điều khác biệt là ban ngày ở đây không hề có ánh sáng, bởi vì quỷ sợ ánh sáng. Cho nên ở đây làm cho ta có cảm giác ngày đêm bất minh. Hơn nữa, quỷ quái nơi này, giống như mãnh hổ ở nhân gian chỉ cần là quỷ vật nếu gặp chúng ta chúng đều tập kích. Bây giờ, phương hướng của chúng ta là phải đi tới điểm giao nhau giữa Hắc Hà giang và Âm Thi giang. Tại đó, chính là nơi quân của hai Quỷ thành đang tranh chấp, hy vọng thâm nhập của chúng ta vào trong sẽ dễ dàng hơn."
Sau cùng, Ngạo Tuyết cũng nói: "Phong sư huynh, muội vẫn chưa hiểu ý huynh nói, Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành với ba đại quân đoàn, giống như nhân gian có ba nước lớn, mỗi quân đoàn chống đối nhau, cùng khuế ch trương xâm lược, đúng không?".
Phong Viễn Dương gật đầu: "Chính xác là như vậy, Quỷ vực có ba Quỷ Vương thành, có ba vị Quỷ Vương, dưới mỗi vị Quỷ Vương lại có một vị quỷ suất, ba vị quỷ tiên hỗ trợ. Thiết tưởng chúng ta muốn xâm nhập, tốt nhất là từ nơi hai cánh quân đang đánh nhau, như vậy gọi là ngư ông đắc lợi. Bất quá điều này cũng có sơ hở, đó là cự ly giữa mỗi quỷ vương thành đều có khoảng cách nhất định. Chúng ta muốn vượt qua được khoảng cách này sẽ thập phần nguy hiểm".
Lục Vân hỏi: "Sư huynh nói ba con sông điều có tồn tại tầng kết giới cổ quái, chúng ta không cần thiết phải đi vào thông qua điểm giao chứ?"
Phong Viễn Dương nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật những điều ta nói chưa đầy đủ rõ ràng, vì nơi giao nhau đó đều có đội quỷ quân hùng mạnh trấn giữ, đó là nguyên nhân khiến chúng ta không thể trực tiếp vào từ chính diện, duy nhất chỉ có một chỗ hở giữa ba điểm giao nhau. Vì mỗi con sông điều có địa hình khác nhau nên phương thức kết giới khác nhau chính thế chúng vừa tương trợ vừa bài xích lẫn nhau, cứ như vậy hình thành một cái lỗ hổng do đó có thể tuỳ ý ra vào. Đó là nguyên nhân lúc nào cũng có ba
đại quân đoàn túc trực canh chừng".
Lục Vân hiểu ra: "Thì ra là như vậy, chúng ta đến từ nhân gian giới, khí tức trên người thập phần nghiêm trọng. Thêm vào đó trên đầu Ngạo Tuyết với Thương Nguyệt lại có thần khí, là cường đại khí tức khống chế quỷ vật khi đến gần chúng có thể phát hiện ra từ rất xa, như vậy chẳng phải vô ích ư?". Vấn đề này, thực sự có thể là một thách thức với mọi người, nhất thời không ai nói được tất cả mọi người đều im lặng phi hành tới phía trước.
Chợt nhớ ra, Vân Phong gọi Lục Vân: "Lục Vân, chẳng phải huynh có khả năng ẩn dấu khí tức sao, trước khi đến đây, mọi người đều được chứng kiến. Huynh có thể giúp mọi người ẩn giấu khí tức của mình, như vậy chúng ta có thể bí mật thâm nhập rồi". Lời hắn vừa thốt, mọi người đều nhìn Lục Vân, yên lặng đợi chờ chàng trả lời. Lục Vân cười khổ nói: "Huynh đích xác là có khả năng ẩn giấu khí tức, nhưng chỉ có các người là không phát giác thôi, nhưng không thể chứng minh được rằng quỷ vật cũng không thể phát hiện được, đó là sự khác nhau giữa người và quỷ. Nếu tính toán chúng không có khả năng phát giác khí tức của chúng ta, thì huynh cũng không có biện pháp nào giúp mọi người ẩn tàng khí tức cả. Bây giờ ta có kế hoạch này, mọi người hãy chờ đợi ở đây, chỉ một mình huynh đi vào, xem có được không. Nếu có thể được như đã nói, có khả năng bí mật thám thính xem Hoá Hồn trì hạ lạc ở đâu, sau khi điều tra rõ ràng, huynh sẽ cùng mọi người tiến nhập, khả dĩ có thể tránh được nhiều vấn đề phiền phức."
Chúng nhân đều không phản đối, bất quá mọi người đều lo lắng cho chàng, bản thân một mình xâm nhập, nếu có chuyện gì xảy ra thì không một ai có thể giúp đỡ được. Tử Dương chân nhân nhẹ giọng nhắc nhở: "Phương pháp đó của con tuy là tốt, nhưng kỳ thật mọi người đều không an tâm. Bất quá sự việc lần này quan trọng, lại không có một biện pháp nào khác, nên cũng chỉ đành vậy thôi. Vi sư có một lời chúc, mong con mọi việc đều thuận lợi."
Lục Vân nhìn mọi người, thấy nhãn thần mọi người đều lộ sắc quan tâm, bất giác cười trấn an: "Yên tâm đi, chẳng lẽ con không quay lại, mọi người đừng quên con có khả năng vào Hắc hà, nhưng quỷ vật lại vô pháp đi vào. Việc này cứ quyết định như thế. Đi thôi." Nhìn Ngạo Tuyết với Thương Nguyệt, Lục Vân cười nhẹ, tăng tốc bay lên phía trước.