Lục Vân nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, cười có phần thê lương, cất tiếng:
- Không nói tới việc lúc này đã quá trễ rồi, cho dù tôi thật sự có biện pháp rời đi, còn người thì sao đây? Người thật sự cam tâm chết ở đây chăng?
Ngọc Vô Song né tránh ánh mắt của chàng, thấp giọng đáp:
- Có lẽ đó là mệnh vận của Phượng Hoàng thư viện.
Lục Vân cười trầm đục một tiếng, miệng quát một tiếng nhỏ, chỉ thấy quang vân hai màu đỏ xanh đan xen từ trong ngực chàng bay vụt ra, xoay tròn trên đỉnh đầu của chàng. Quang vân này có chút thần diệu, có thể tự động phát ra kết giới âm dương trùm lấy Lục Vân để bảo vệ, không cho ngoại lực tấn công vào.
Kinh hãi ngắm nhìn quang vân đang xoay tròn đó, Ngọc Vô Song hỏi:
- Lục Vân, đó là vật gì?
Lục Vân đáp lại:
- Đây là thần vật trong truyền thuyết – Càn Khôn Ngọc Bích, ẩn chứa huyền cơ vô cùng. Mãi cho đến giờ tôi cũng chỉ gần như hiểu được hơn phân nửa, còn một số bí ảo vẫn chưa tìm ra được. Vật này ẩn chứa hai khí âm dương tiên thiên, có nó hộ thể thì có thể bay đi rời khỏi nơi này. Chỉ có điều bây giờ đã quá trễ rồi, bởi vì Càn Khôn Ngọc Bích cho dù là thần vật, nhưng sức mạnh nó có thể dung nạp được, căn bản không đủ để chống lại sức mạnh nơi đây, vì thế trước đây tôi còn có cơ hội rời đi, mà hiện nay lại không còn kịp nữa.
Ngọc Vô Song cười cười hối tiếc, vẻ mặt rất thất vọng, miệng nhẹ nói:
- Lại bởi vì ta là sư phụ của Thương Nguyệt, nên ngươi từ chối không đi phải không?
Lục Vân do dự một chút, lắc đầu nói:
- Không phải.
Ngọc Vô Song cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi dồn:
- Vậy bởi vì nguyên nhân nào đây?
Lục Vân không nói, chỉ né tránh ánh mắt của nàng, chỉ ngắm nhìn quang bích thần bí kia.
- Vì sao không đáp lời, lẽ nào lúc này ngươi còn có chuyện muốn che giấu sao?
Chuyển thân ngăn trước mặt Lục Vân, Ngọc Vô Song nhìn chằm chằm vào mắt chàng.
Lục Vân cười cười phức tạp, thần sắc có chút không tự nhiên. Giây lát, Lục Vân đưa tay chỉ theo hướng quang bích, hỏi lại:
- Người có thể nhìn thấy được quang bích ở đằng kia chăng?
Ngọc Vô Song ánh mắt nghi hoặc, quay đầu nhìn cẩn thận phía trước, không thấy vật gì cả, khiến cho nàng không hiểu.
- Không thấy, lẽ nào ngươi có thể thấy được vật gì?
Lục Vân không nói, chỉ cau mày, cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Lúc này, vẻ mặt Ngọc Vô Song biến hẳn, lồng sáng đỏ rực bao quanh thân bắt đầu bị phá hủy. Trực diện đối mặt với xâm thực của hai khí âm dương, nàng phát hiện phòng ngự của mình đã hoàn toàn không thể chống cự lại được.
Đối mặt với cái chết, Ngọc Vô Song vừa kinh hãi vừa giận dữ, lại gia tăng chân nguyên lần nữa ý đồ thử ngăn trở hai khí âm dương áp đến gần. Nhưng liên tục mười hai tầng kết giới phòng ngự được bố trí đều bị hai khí âm dương dễ dàng đột phá, khiến nàng hiểu rõ khí huyền dương hậu thiên của mình đã cạn kiệt.
Liếc nhìn Lục Vân, Ngọc Vô Song đang muốn kêu lên đột nhiên ngừng lại, bởi vì nàng phát hiện mình không cần phải liên lụy đến Lục Vân. Nếu như mình chết lúc này, có lẽ Lục Vân sẽ bớt đi lo lắng, đến lúc đó có thể tự mình rời đi. Như vậy cũng tính là hoàn thành tâm nguyện của Thương Nguyệt, không để Lục Vân chết uổng phí nơi đây.
Nghĩ đến đó, Ngọc Vô Song cố nhịn kinh hoảng trong lòng, thân thể nhanh chóng rời xa Lục Vân. Nhưng khi nàng bay đi chưa tới năm mươi trượng, một chuyện bất ngờ xảy ra khiến nàng tức thì chấn động, miệng không nhịn được kêu to lên.
Ngọc Vô Song lúc này đang ở trong lồng sáng quỷ dị, lại bị hai khí âm dương xâm thực cả nửa ngày, chân nguyên hao tốn rất nhiều, mà khí huyền dương cũng đã hết tận, nếu chỉ nhờ vào tấm thân nguyên âm, căn bản không cách nào chống cự được.
Vì thế, khi lồng sáng phòng ngự bị vỡ, hai khí âm dương đủ sức nuốt trọn vạn vật bao phủ lấy nàng, với tần suất cực nhanh nuốt lấy thân thể nàng.
Bởi vì nguyên âm của nàng chưa mất, khí huyền âm tiên thiên trong cơ thể vô cùng thuần khiết thâm hậu, vì thế khi bị hai khí âm dương xâm thực, nàng tuyệt đối không lập tức chết liền, chỉ có điều khí huyền âm trong cơ thể lại từng bước từng bước bị hấp thu, cho đến cuối cùng sẽ phải chết như đèn cạn dầu.
Điều này, nàng giờ đây đã không còn sợ hãi, chỉ có một việc nàng lại không hề nghĩ đến. Đó là sau khi lồng sáng phòng ngự bị vỡ tan, sức mạnh hủy diệt của âm dương huyền cương còn chưa lập tức tiêu diệt được tính mạng của nàng, ngược lại trong chớp mắt lại biến toàn bộ y phục của nàng trở thành tro bụi, cả tấm thân trần lập tức hiển lộ nơi đây.
Chuyện bất ngờ xảy ra, khiến cho tâm thần Ngọc Vô Song hỗn loạn vô cùng, cũng không kịp nghĩ đến điều gì, cả thân hình tựa như một nữ hài tử chưa từng biết chuyện đời, lập tức kêu lên rất to.
Nhưng sau tiếng kêu, Ngọc Vô Song đột nhiên tỉnh ngộ, hai tay nhanh chóng cuộn lấy thân thể, còn nhanh chóng quay lưng đối với Lục Vân, ngữ khí nóng nảy nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Ngươi lập tức nhắm mắt lại không được nhìn, đợi sau khi ta chết rồi ngươi hãy mở mắt ra, nghe không!
Lục Vân trước đó liên tục suy nghĩ tìm hiểu, chàng thấy kỳ quái sao mình có thể nhìn thấy được quang bích đó, mà Ngọc Vô Song lại không thấy, lẽ nào bởi vì tu vi của mình, hay nguyên nhân là pháp quyết tu luyện khác nhau.
Hơn nữa, cảnh tượng trên quang bích càng lúc càng rõ ràng. Thật ra trên bề mặt đó ẩn chứa bí mật gì, có thể tìm hiểu được bí mật đó hay không, lại có thể tránh thoát được sự xâm nhập của luồng sức mạnh hủy diệt đó không?
Đang suy nghĩ, tiếng kêu lớn của Ngọc Vô Song khiến chàng chú ý. Ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt Lục Vân liền khựng lại, trong ánh mắt lộ ra mấy phần phức tạp.
Không hề né tránh, Lục Vân cứ vậy lẳng lặng nhìn Ngọc Vô Song, trong nhất thời có chút lặng đi. Mãi cho đến khi Ngọc Vô Song mở miệng, chàng mới đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt hơi hơi ửng hồng, bất quá vẫn giữ nguyên không dời ánh mắt đi nơi khác.
Ngắm nhìn Ngọc Vô Song xấu hổ, trong mắt Lục Vân lóe lên vẻ tán thưởng. Lúc này, nhìn từ góc độ thẩm mỹ, Lục Vân không thể không thừa nhận, cảnh tượng trước mắt thật là mỹ lệ.
Tuy Ngọc Vô Song quay lưng lại với mình, nhưng Lục Vân không cần phải dụng tâm cũng lưu ý được, bởi vì Ý Niệm Thần Ba ngay vào lúc chàng kinh ngạc, đã tự động truyền thân ảnh của Ngọc Vô Song vào trong não của chàng rồi.
Vì thế, cho dù Lục Vân quay đi hoặc là nhắm mắt, tình huống xung quanh chàng đều hiểu rõ như trong lòng bàn tay, do vậy Lục Vân cũng không né tránh.
Bỏ đi ánh mắt tán thưởng, Lục Vân có chút bối rối nói:
- Tình huống nơi đây tôi cũng rất kinh ngạc, chỉ có điều người tin hay không, tôi cho dù nhắm mắt thì cảnh tượng chung quanh vẫn hiện lên rất rõ trong não của tôi. Vì thế người không cần phải bối rối, giữa chúng ta chỉ cần ai nấy đều chân thành, cũng sẽ như không nhìn thấy gì cả.
Ngọc Vô Song thân thể run lên, thẹn quá hóa giận nói:
- Không cần nói, ngươi nhanh chóng quay đi, trong lòng cũng không được nghĩ điều gì, đó là thỉnh cầu của ta trước khi chết, hy vọng ngươi có thể đáp ứng được.
Lục Vân có chút khó xử. Tình huống của Ngọc Vô Song lúc này tất nhiên rất mê người, nhưng Lục Vân cũng mẫn tiệp phát hiện được, sanh mệnh của nàng đã càng lúc càng yếu đi, nếu tiếp tục kéo dài như vậy, chắc chắn phải chết. Nghĩ đến cái chết của Ngọc Vô Song, trong lòng Lục Vân vốn hẳn cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng vào lúc này, Lục Vân hiểu rõ, ngoại trừ hối tiếc ra, còn có một phần ưu tư. Bởi vì trong lòng chàng liên tục có một suy đoán có quan hệ mật thiết với Ngọc Vô Song. Nếu như Ngọc Vô Song chết đi, sau này Lục Vân cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến điều này, Lục Vân vội vàng tĩnh tâm trở lại, nghiêm túc nói:
- Yêu cầu của người tôi không thể đáp ứng được, bởi vì tôi không hy vọng chúng ta đều chết ở đây. Bây giờ người lập tức đến đây, chúng ta cùng tranh đấu với ông trời, xem thử ông trời có cần đến mạng sống của Lục Vân tôi không.
Ngọc Vô Song xấu hổ nói:
- Không được! Ta không thể qua đó, ngươi lại không có thể cho ta một chút thể diện, để ta được an tâm trước khi chết sao?
Vẻ mặt Lục Vân phức tạp, giọng nói lại kiên định rõ ràng:
- Nếu người không đến đây, thì tôi sẽ tự mình đến đó. Nhớ kỹ một điểm, bỏ qua mọi thứ, chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng được trời đất!
Nói rồi người liền đến bên Ngọc Vô Song, ánh mắt hơi tỏ ra cổ quái ngắm nhìn thân thể mĩ lệ động lòng người của nàng.
Phát hiện Lục Vân đến bên, Ngọc Vô Song kêu nhẹ một tiếng kinh hãi, thẹn quá hoá giận nói:
- Ngươi cút đi, rời xa ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Nói rồi toàn thần lóe lên hồng quang, cả thân hình muốn hóa thành trạng thái nguyên thần để che dấu hình dạng xấu hổ của mình.
Đối với Ngọc Vô Song, đã từng dương danh thiên hạ, được xưng tụng là mỹ nữ đệ nhất của lục viện tu chân, hấp dẫn vô số người theo đuổi, trong đó lại có cả Huyền Ngọc chân nhân của Dịch viên. Chỉ đáng tiếc sau đó nàng được tuyển làm truyền nhân chưởng giáo, cả đời không được nói chuyện tình cảm, vì thế mấy trăm năm thanh tâm quả dục (1), khổ tâm tu luyện, liên tục bảo trì tấm thân xử nữ nguyên âm.(2)
Cùng với nhiều năm tu luyện, thân thể được linh khí bồi dưỡng, dung nhan không hề mất đi, ngược lại còn thêm mấy phần phong tình thành thục. Lúc xưa Lục Vân lần đầu gặp nàng trên đỉnh Thái Huyền sơn, cũng đã chấn động vì vẻ đẹp của nàng.
Hiện nay, Phượng Hoàng thư viện tuy đã bị hủy diệt, nhưng với vai trò là chưởng giáo Phượng Hoàng thư viện, có danh phận trong giới tu chân, làm sao Ngọc Vô Song có thể chịu đựng được tình cảnh lúc này.
Vì thế, do bởi tôn nghiêm của nữ nhân, do bởi danh dự trước đây của mình, nàng không thể chấp nhận ánh mắt bất cứ nam nhân nào làm nhơ bẩn thân thể thánh khiết của mình. Hơn nữa, quan hệ giữa Lục Vân và Thương Nguyệt khiến cho quan hệ giữa nàng và Lục Vân lại càng thêm phần phức tạp, tình hình càng thêm phần xấu hổ. Điều này làm sao không khiến cho nàng thẹn thùng phẫn nộ vô cùng được.
Trong lúc xấu hổ, Ngọc Vô Song nghĩ đến đầu tiên là cái chết, như vậy sẽ không phải đối diện xấu hổ nữa. Thứ hai, chính là hóa thành trạng thái nguyên thần, như vậy tấm thân xác thịt được ẩn dấu đi, cũng có thể tránh được ánh mắt của Lục Vân. Suy xét một lúc, tử vong chắc chắn là khó mà thản nhiên đối mặt, vì thế nàng chọn phương án thứ hai.
Nhưng khi nàng điều động chân nguyên, dự tính trở về trạng thái nguyên thần tồn tại trong không gian, Lục Vân đột nhiên quát lên một tiếng lớn, chớp mắt đã đưa tay chế ngự cử động của nàng, ôm lấy nàng kéo vào lòng mình.
Đối mặt với xấu hổ khó chịu đựng nỗi, Ngọc Vô Song lập tức giận dữ, cất tiếng mắng:
- Lục Vân, ngươi làm gì vậy, ta chính là sư phụ Thương Nguyệt, ngươi không được hồ đồ như vậy.
Lục Vân liếc nhìn nàng, sau đó dời ánh mắt đi, không còn chăm chú nhìn vào thân thể hấp dẫn của nàng nữa, giọng bình tĩnh nói:
- Nơi này hung hiểm vô cùng, một khi hóa thành nguyên thần rồi, người chắc chắn lập tức bị nuốt lấy, không còn cơ hội sống sót.
Ngọc Vô Song hơi lặng đi, sau đó lớn tiếng nói:
- Điều đó cũng không phải chuyện của ngươi. Ta đã tình nguyện chọn cái chết, không muốn đối diện với tình cảnh lúc này.
Trên đầu, Càn Khôn Ngọc Bích xoay tròn như cũ, chỉ có điều nhìn chăm chú mới phát hiện tần suất xoay tròn của nó đã giảm chậm, dường như áp lực bên ngoài đã càng lúc càng tăng mạnh.
Ghi chú:
(1) Thanh tâm quả dục: làm cho lòng thanh tĩnh, tiết chế nhục dục.
(2) xử nữ nguyên âm = còn trinh tiết