Trên không, ngũ quang pháp kiếm tầng tầng lớp lớp như nước chảy, không ngừng biến đổi hình trạng vô cùng kỳ lạ, nhắm vào Lục Vân công kích điên cuồng không chút ngưng nghỉ. Kiếm Vô Trần song thủ nắm chặt, toàn lực thi triển Diệt Thiên Quyết, vô số pháp kiếm mang theo lực đạo cương mãnh, dày đặc không một kẽ hở tấn công Lục Vân.
Bên kia, mắt Lục Vân long lên tia lửa, song thủ hướng lên trên, quang cầu tự động bành trướng, đường kính vượt quá ba trượng. Cửu thiên thần lôi liên tục đánh xuống dữ dội, mỗi lần đánh xuống quang cầu lại biến đổi một chút. Ánh sáng trên quang cầu không ngừng gia tăng, bề mặt điện hỏa nổ như hoa, tầng tầng ánh sáng chuyển động không ngừng, vô cùng đẹp mắt, nhưng lại ẩn chứa sự hung hiểm vô cùng.
Lúc này, ánh mắt Lục Vân như băng hàn, khoé miệng nở một nụ cười lạnh lẽo và tàn khốc, chàng bắt đầu phản công. Bên trên, quang cầu chứa đầy lôi điện, không ngừng phát ra tiếng sét nổ dày đặc, cả không gian tràn ngập thanh âm của điện hỏa. Đúng lúc pháp kiếm vừa công tới, vô số điện quang trên quang cầu bắn ra tứ phía, đón đỡ các chiêu pháp kiếm. Không trung lập tức xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, ở giữa Lục Vân và Kiếm Vô Trần xuất hiện vô số pháp kiếm ngũ thải và điện quang lấp lánh va chạm nhau mãnh liệt, không bên nào nhường bên nào, điên cuồng đối kháng nhau.
Dưới đất, mọi người bắt đầu khẩn trương, đặc biệt là người của Thiên Kiếm Viện và Dịch Viện đều lo lắng cho môn hạ của mình, chỉ hận không thể đem toàn bộ sức mạnh của mình truyền lên người họ. Thương Nguyệt nhìn Lục Vân, lòng rúng động, chàng đã thi triển một tuyệt kỹ chấn thiên mà từ trước đến giờ trong những cuộc đấu ở Thiên Kiếm Viện chưa ai từng biết. Qua ánh mắt của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt hiểu rằng đối với pháp quyết Lục Vân đang thi triển, Ngạo Tuyết và mọi người của Dịch Viên cũng đều không biết. Trận chiến này bất kể ai thắng ai thua, nếu Lục Vân không nói rõ lai lịch của pháp quyết này, e rằng Thiên Kiếm Viện khó lòng chấp nhận. Thương Nguyệt lo lắng, lòng thầm cầu nguyện cho Lục Vân, lúc này ngoài cầu nguyện ra thì nàng không thể làm gì khác được.
Tựa hồ cảm nhận được nhãn thần của Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Lo lắng, quan tâm, hy vọng, tình cảm, tất cả đều phơi bày rõ ràng trong ánh mắt, trong mỗi cái gật đầu đồng cảm của mỗi người. Cả hai đều không mở miệng nói một lời, chỉ có hai nụ cười giống nhau xuất hiện trên mỗi đôi mắt. Ngạo Tuyết nhẹ nhàng quay đầu, đưa mắt nhìn lên trời, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm, lẳng lặng nhìn Lục Vân.
Kiếm Vô Trần song thủ đột nhiên cử cao, nhãn thần lộ ra vẻ âm trầm vô cùng. Nhìn Lục Vân với quả quang cầu đang giơ cao, Kiếm Vô Trần cảm giác sự nguy hiểm kinh hồn, thâm tâm tự biết là không thể lui được nữa. Toàn thân ngũ thải quang hoa bạo phát gấp trăm lần. Kiếm Vô Trần hét lớn: "Lục Vân, nhận thua đi!" tiếng hét vang khắp không trung. Phía trên, đạo tử sắc quang trụ ẩn chứa hủy diệt chi lực, dưới sự khống chế của Kiếm Vô Trần, bạo phát một lực kinh thiên động địa, cắt ngang bầu trời, ngoan cường nhằm Lục Vân phi tốc chém xuống.
Trên không, quang cầu trên đỉnh đầu Lục Vân bắt đầu biến hóa không ngừng. Mặc dù số lần Cửu Thiên Huyền Lôi đánh xuống càng lúc càng ít đi, thành lực càng lúc càng lớn. Quang cầu mỗi lần bị thần lôi đánh trúng, lại có một chút biến đổi, càng lúc càng tích chứa vô số kình lực bên trong, quang hoa bên ngoài càng thịnh, so với vầng thái dương trên trời tuyệt không thua kém.
Trong nháy mắt, quang cầu biến đổi thành một quả điện quang đường kính hơn ba trượng, ẩn chứa bên trong một lực đạo hủy diệt cuờng bạo, lẳng lặng quay tròn phía trên Lục Vân. Nhìn Kiếm Vô Trần đang toàn lực công đến, Lục Vân lãnh đạm nói: "Kẻ thua là người chứ không phải ta, tiếp chiêu!". Nói xong, song thủ đẩy mạnh, toàn lực phóng quả quang cầu nhằm Kiếm Vô Trần tấn công. Trên không, tứ phía tử sắc quang trụ của Kiếm Vô Trần có vô số ngũ sắc pháp kiếm quay xung quanh. Năm con thần long án năm phương vị khác nhau, điên cuồng xông tới Lục Vân. Lục Vân lập tức phát xuất quang cầu, cùng lúc hấp dẫn Cửu thiên thần lôi nổi lên, đánh trúng vào phía sau quang cầu, thông qua quang cầu triết xạ, bạo phát vô số quang trụ, tiếp đón năm con thần long.
Điện lôi hóa thành quang trụ cùng với năm con thần long đánh nhau kịch liệt trên không, sinh ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Những luồng sáng chớp lóe đủ màu sắc vần vũ khắp trời. Cùng lúc, Kiếm Vô Trần được tử sắc quang trụ phi tốc trợ giúp, ngang nhiên nhằm Lục Vân cùng quả quang cầu tích đầy sức mạnh hủy diệt tấn công. Chỉ thấy quang cầu cùng tử sắc quang trụ trên không tranh đấu kịch liệt, không bên nào chịu lùi một bước. Thế rồi, trong nháy mắt hàng loạt tiếng nổ vang dội khắp không trung. Khối quang trụ bị phản chấn lập tức bay ngược trở lên trên không, biến thành một con Tử Sắc Cuồng Long, ngửa mặt lên trời nộ hống một tiếng, rồi lại quay xuống lần nữa.
Bên kia, quang cầu cũng bị phản chấn thối lui ba trượng, vừa lúc hứng một đạo lôi trụ đường kính sáu trượng. Chỉ thấy một đạo ánh sáng cường thịnh chói trời lòa đất, làm toàn bộ chúng nhân dưới đất bị lóa đến không mở được mắt. Quang cầu đột nhiên biến đổi, từ từ thu nhỏ lại, hóa thành một đạo quang trụ nhằm thẳng con Tử Sắc Cuồng Long phóng tới.
Khi mọi người mở mắt ra được, nhìn lên bầu trời, chỉ thấy con Tử Sắc Cuồng Long cùng một quả phích lịch hỏa hoa quang cầu đang quấn lấy nhau không trung, trông như cảnh thần long hý châu, thập phần mỹ lệ. Tức thì một cảnh tượng kinh ngạc xảy ra, tử sắc cuồng long đột nhiên há miệng, nuốt trửng quả quang cầu. Thoạt tiên, toàn bộ chúng nhân thần sắc đại biến, dự đoán kết quả tối hậu. Nhìn lên không trung, thấy Kiếm Vô Trần mặt trắng bạch, thổ huyết, môi mím lại, rõ ràng đang dùng toàn lực điều khiển tử long. Phía đối diện, mặt Lục Vân như sắt lại, đôi mắt lóe lên một tia lãnh khốc, khoé miệng nở một nụ cười thần bí đầy vẻ cao thâm mạt trắc.
Một tiếng rống phẫn nộ chấn động trời đất vang lên. Tử Sắc Cuồng Long đột nhiên điên cuồng quằn quại giữa không trung, miệng rống lên đau đớn. Bốn phía thân thể là tử sắc quang mang, ngay giữa ẩn hiện từng đóa phích lịch điện hỏa hoa. Cuối cùng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một loạt ánh lôi điện xuất hiện trên thân mình của Tử long. Chỉ nghe một âm thanh chấn động thiên địa, cực kỳ vang dội, và giữa không trung, con Tử Sắc Cuồng Long, trong tiếng kêu thê thảm, thân thể to lớn trong nháy mắt phát nổ, biến thành vô số điểm sáng, tán loạn giữa không trung. Cùng lúc Tử Sắc Thần Long phát nổ, từ bên trong tử long, một đạo lôi điện quang trụ phóng ra, đánh mạnh vào Kiếm Vô Trần.
Trên không, ánh sáng ngũ sắc phiêu đãng bốn phía. Sau tiếng nổ kinh hồn ấy, mây đen đầy trời đã dần dần phiêu tán. Toàn bộ bầu trời u ám đã khôi phục ánh sáng bình thường. Lục Vân vẫn đứng giữa không trung, thân thể lắc lư nhè nhẹ, rồi dần ổn định. Quả quang cầu vẫn tiếp tục phát ra tiếng sấm dày đặc vây lấy Lục Vân ở giữa. Trên trời, Tử Sắc Cuồng Long đã không còn thấy tung tích, chỉ còn thân thể rừng rực hỏa diệm của Long Hồn lượn vòng ở phía trên Lục Vân,
Bên ngoài, trong khi Tử Sắc Cuồng Long bị nổ tung, Kiếm Vô Trần toàn thân rúng động, không ngừng há miệng thổ huyết, thân thể rũ xuống. Trên khuôn mặt tuấn tú, quang hoa ảm đạm, mục quang vô thần. Khi bị lôi điện tụ thành quang trụ kích trúng, toàn thân gã y phục cháy xém, rơi phịch xuống đất. Thiên Linh thần kiếm trên đầu ánh sáng mờ nhạt, ngũ sắc quang hoa ảm đạm, dần dần tiêu tan.
Xung quanh, chúng nhân ngơ ngẩn nhìn vào, hoàn toàn quên mất phản ứng. Đột nhiên Lâm Vân Phong hét lên một tiếng: "Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi! Lục Vân thắng rồi, Lục Vân thắng rồi!" Âm thanh vui mừng truyền đi khắp nơi. Dứt tiếng hô này, tức thì Dịch viện môn nhân cùng vui mừng hô vang, ngay cả Ngạo Tuyết và Tịnh Nguyệt đại sư vốn lãnh đạm cũng kích động hô lên. Huyền Ngọc chân nhân cùng Tử Dương chân nhân không ngăn được giọt lệ vui mừng lăn trên má, vì một điều không tưởng đã xảy ra. Sau suốt bao nhiêu năm, cuối cùng Dịch Viện, nhờ có Lục Vân, trở thành người đứng đầu Lục Viện. Thật là một việc đáng mừng!
Trong khi các môn hạ Dịch Viện cực kỳ hưng phấn, bên Thiên Kiếm Viện, thần sắc của mọi người thảy đều ảm đạm. Nỗi đau lòng, thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt. Sư phụ của Kiếm Vô Trần, Quân Bất Hối, nhìn đệ tử rơi xuống, thân thể lay động, liền xông ra đỡ lấy gã. Thế nhưng, khi song thủ tiếp xúc với thân thể Kiếm Vô Trần, ông liền kinh hãi hô lên một tiếng, thân thể tức thì bị bắn trở lại ngã xuống đất. Quân Bất Hối chân tay run rẩy, cảm thấy toàn thân vô lực.
Liễu Tinh Hồn bước đến bên cạnh hỏi: "Sư đệ, ngươi sao thế, sao lại như thế này?" Nhãn thần Quân Bất Hối chứa đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi nói: "Trong cơ thể của Kiếm Vô Trần ẩn chứa lôi điện, chạm vào là bị bắn vào người". Liễu Tinh Hồn biến sắc, mục quang quay lại nhìn Lục Vân phía trên không.
Nhìn Dịch viên môn nhân và Lục Vân, Liễu Tinh Hồn thần sắc âm trầm, đến bên cạnh Lý Trường Xuân, nói nhỏ vài lời với ông ta. Lý Trường Xuân nhìn Lục Vân, nhè nhẹ gật đầu, không nói câu nào. Liễu Tinh Hồn quay lại đám đông, phát ra khí thế cường đại trấn áp toàn trường đấu. Đợi mọi ánh mắt tập trung lên mình, Liêu Tinh Hồn nói to: "Trận đấu này không hợp lệ, không tính!". Nghe vậy, người của Dịch Viên thần sắc đại nộ, ai ai cũng giận dữ nhìn Liễu Tinh Hồn.
Lâm Vân Phong tức giận vô cùng, không kềm chế được, bất kể bối phận thấp kém so với Liễu Tinh Hồn, mở miệng quát mắng: "Rắm thối, tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, Lục Vân quang minh chính đại đánh thắng, tại sao lại không hợp lệ, không tính. Có phải Thiên Kiếm Viện không thể thua, nếu như thế thì cần gì phải cử hành Lục Viện Hội Võ. Rõ ràng chỉ muốn bên ông thắng, không muốn người khác thắng. Đây là thứ quy củ gì vậy, ông nói đi!".
Liễu Tinh Hồn sắc mặt biến đổi, tức giận nói "Câm miệng, ngươi là thứ gì? Ở đây không có chỗ cho ngươi nói. Trận đấu này không hợp lệ vì Lục Vân gian trá, cho nên mới hủy bỏ kết quả này của y".
Tử Dương chân nhân nhìn Liễu Tinh Hồn ngang ngược, toàn thân nộ khí đằng đằng, hét lớn: "Y không có quyền nói, vậy không biết ta có đủ tư cách nói ở đây không? Ông nói Lục Vân gian trá, ông có bằng cớ gì? Ở đây mọi người đều nhìn thấy, đệ tử của ta sử dụng thực lực, không dùng chút tiểu xảo nào, nhờ vào khả năng chân thực của mình mà thủ thắng, ông không thể nhắm mắt nói bừa. Không muốn Lục Vân và Dịch Viện đạt danh hiệu đệ nhất ư? Thiên Kiếm Viên không ngờ lại hành động vô sỉ như vậy, điều này làm sao Dịch Viện ta có thể đồng ý được?!".
Liễu Tinh Hồn bởi vì Kiếm Vô trần lạc bại, trong lòng đã sẵn hỏa nộ, nay bị Dịch Viện lăng mạ, không kềm nổi cơn tức giận, hét lớn:"Y có gian trá không, ở đây tất cả mọi người đều rõ, y đầu tiên thi triển kiếm quyết, chưa biết có đúng là Dịch Viện kiếm quyết không? Hiện tại y lại thắng bằng một pháp quyết cổ quái, có đúng là tuyệt học của Dịch Viện không? Ông nghĩ Dịch Viện có bao nhiêu bản lãnh, bọn ta há không biết ư? Y có thể dùng pháp quyết nào thắng được Diệt Thiên Quyết của Thiên Kiếm Viện bọn ta? Ông nói đi, nói không được đúng không? Y chẳng phải gian trá hay sao?".
Nghe thế, toàn đấu trường trở nên trầm mặc, Tử Dương chân nhân toàn thân chấn động, sắc mặt thẹn thùng, nhất thời không biết nói gì. Thực tế, Lục Vân cuối cùng thi triển pháp quyết gì, họ không chỉ không biết mà còn chưa từng nghe tới, trong lòng cũng đã có sự hoài nghi. Tuy nhiên thời điểm này, Lục Vân đã thắng, dù có thế nào cũng phải toàn lực ủng hộ Lục Vân, không thể tự hủy đi kết quả này được.
Huyền Ngọc chân nhân cơ mặt giật giật, thần tình cực kỳ kích động, nghe Liễu Tinh Hồn chất vấn, không thể không trả lời: "Liễu đạo hữu chưa từng trông thấy, điều đó không có nghĩa Dịch Viện ta không thể có kiếm quyết đó. Kiếm quyết Lục Vân thi triển lúc nãy, ta có thể nói cho ông là học được từ đâu. Dịch Viện môn nhân, không chỉ Lục Vân, Ngạo Tuyết cũng biết. Ngạo Tuyết, con hãy thi triển cho các vị ở đây thưởng thức, tránh mọi người ở đây không phục, tưởng chúng ta lừa dối". Câu cuối cùng, hiển nhiên là do thập phần bất mãn với Liễu Tinh Hồn nên mới nói như thế.
Ngạo Tuyết khẽ ứng tiếng, thân thể mỹ miều lăng không bay lên, Tử Ảnh thần kiếm tại không trung huyễn khởi kiếm ảnh đầy trời. Chỉ nghe Ngạo Tuyết hét lên một tiếng: "Cửu khúc hoàng hà nộ lãng đằng?bôn lưu đáo hải bất phục hồi". Ngạo Tuyết toàn thân bạo phát khí thế cuồn cuộn, dũng mãnh tiến lên, tràn ngâp không gian, như Hoàng Hà cuộn chảy, tiến về Đông Hải, trong nháy mắt làm chấn động tất cả mọi người. Ánh sáng tử sắc, trong chốc lát đã bao phủ toàn thân Ngạo Tuyết, tầng tầng tử sắc quang mang, như những cơn sóng tầng tầng nổi lên. Một đạo hỏa diệm tử sắc đằng không bay lên, quay tròn xung quanh Ngạo Tuyết.
Nhìn Ngạo Tuyết biểu diễn giữa không trung, tất cả mọi người đều thấy rõ, trừ màu sắc của kiếm khí bất đồng so với lúc Lục Vân thi triển, tất cả động tác, khí thế, biểu hiện... mỗi mỗi đều không sai khác. Huyền Ngọc chân nhân nhìn Liễu Tinh Hồn, lạnh lẽo hỏi: "Liễu đạo hữu đã xem rõ chưa, nếu chưa đủ để ta bảo Ngạo Tuyết thi triển chiêu tiếp theo!" Mọi người đều tiến lại gần, yên lặng theo dõi. Lúc này ai cũng muốn biết Liễu Tinh Hôn phản ứng như thế nào.
Liễu Tinh Hồn xanh mặt lại, lạnh lẽo nói: "Trương Ngạo Tuyết cũng biết, nhưng điều đó cũng không có nghĩa đó là pháp quyết của Dịch Viện. Điều này không thuyết phục". Huyền Ngọc chân nhân thần sắc lạnh lẽo nói: "Ông nói vậy, nếu ông phát hiện ra bất cứ ai không phải Dich Viện môn hạ mà biết pháp quyết này, Dịch Viện của ta tự động rút khỏi cuộc tranh đấu này. Nếu không, ông có thể chỉ ra nguồn gốc của pháp quyết này, Dịch Viên chúng ta quyết không kháng nghị nữa". Lần này, Huyền Ngọc chân nhân đoán rằng kiếm quyết này là do Lục Vân và Ngạo Tuyết tự sáng tạo ra, quyết không thể có ai khác biết được.
Liễu Tinh Hồn nghe thấy thế, khuôn mặt biến sắc, liếc nhìn Lý trường Xuân, rồi quay lại nói: "Cứ coi như kiếm quyết mà không ai biết này là Dịch Viện tuyệt học, nhưng Lục vân cuối cùng thi triển một pháp quyết, không hề giống Dịch Viên pháp quyết? Điều này, tin rằng mọi người ở đây đều hiểu, phải không? Ông nếu không thể giải thích lý do, trận đấu này coi như không hợp lệ và không tính".
Mọi người bên Dịch Viên nghe vậy, tất cả đều biến sắc, câu hỏi này không ai có thể trả lời được. Nhìn lên không trung, Ngạo Tuyết lúc này đã đứng cạnh bên Lục Vân, tựa hồ đang đàm đạo điều gì đó. Nhìn sắc mặt giận dữ của Tử Dương chân nhân và Vân Phong, Huyền Ngọc chân nhân khẽ thở dài, nhưng cũng không biết phải trả lời thế nào.
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về Huyền Ngọc chân nhân chờ câu trả lời. Ai cũng muốn biết, pháp quyết Lục Vân vừa thi triển, rốt cuộc có là Dịch Viên pháp quyết không, tại sao trước đây chưa một ai trông thấy. Liễu Tinh Hồn nhìn Huyền Ngọc chân nhân, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm, hỏi với một giọng mát mẻ: "Thế nào hả Huyền Ngọc trưởng giáo, sao không nói gì, không thể nói à? Hay không có cách gì nói? Hay có điều gì xấu hổ, sợ mọi người biết được?".
Huyền Ngọc chân nhân biến sắc, sự tức giận hiện lên trên khuôn mặt. Nhìn qua Lý Trường Xuân, thấy ông ta không hề có ý muốn nói gì, Huyền Ngọc chân nhân giận đến phát run. Bên cạnh ông, Tử Dương chân nhân, Tịnh Nguyệt đại sư, Lâm Vân Phong, Lý Hoành Phi, ai nấy đều giận dữ, nhìn trừng trừng vào Liễu Tinh Hồn. Mọi người đứng xung quanh cũng đều tỏ vẻ hoài nghi trong ánh mắt, nhìn mọi người bên Dịch Viên.
Đang lúc mọi người tranh cãi, bất chợt từ trên không trung, một cỗ cường đại khí thế từ từ xuất hiện bốn bề, bên trong ẩn chứa nộ khí chấn thiên, tức thì làm chấn động tất cả mọi người. Chợt âm thanh lạnh lẽo của Lục Vân truyền lại, ngữ khí lăng lệ, nhằm Liễu Tinh Hồn bức tới: "Liễu Tinh Hồn, Dịch Viện chúng ta có bao nhiêu tuyệt kỹ, ông có thể biết hết được sao? Nếu ông đã không biết, đừng tự làm xấu mình nữa, hãy tránh qua một bên cho ta! Nếu ông không phục, có thể lên đây thử xem, xem Dich Viện tuyệt kỹ có thể so với Thiên Kiếm Viện không?" Dứt lời, trong lòng bàn tay phải của Lục Vân đã xuất hiện một quả quang cầu, một đạo kình lôi lập tức xuất hiện đánh xuống quang cầu, khí thế kinh nhân. Mọi người nhìn thấy thế đều biến hẳn sắc mặt.
Đang cơn giận dữ, Liễu Tinh Hồn gần như muốn xông lên phân cao thấp với Lục Vân nhưng Lý Trường Xuân đã kịp giữ lại. Lý Trường Xuân nói nhỏ: "Đừng! Nếu đệ bị thua, danh tiếng của Thiên Kiếm Viên chúng ta sẽ tổn hại không nhỏ. Hãy hỏi y vấn đề kia, điều đó mới quan trọng!".
Liễu Tinh Hồn tức thì bình tĩnh lại, nhìn Lục Vân cất giọng lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi đang bị thương, không đánh ta cũng thắng. Ngươi hãy giải thích đi, pháp quyết ngươi vừa thi triển, là tuyệt học từ đâu ra? Ngươi có phải là gian tế của Ma tông phái đến, cố ý phá rối thập niên đại hội của Lục viện?" Dứt lời, ai nấy đều trố mắt ra, Tử Dương chân nhân giận dữ nói: "Liễu Tinh Hồn, ông đánh rắm thối vừa thôi! Thiên Kiếm viện của ông không muốn nhận thua, lại tìm lỗi đổ cho bọn ta, ông thực làm mất mặt cho Thiên Kiếm Viện, và toàn bộ giới tu chân".
Liễu Tinh Hồn lạnh lùng nói: "Ta hồ thuyết bát đạo, vậy ông nói pháp quyết mà y thi triển, là pháp quyết của Dịch Viện à? Dịch Viện có bao nhiêu pháp quyết, mọi người đều biết, bao nhiêu năm qua cũng đều có người thấy qua. Pháp quyết của y, đã có ai thấy chưa? Chưa bao giờ cả! Ông nói điều này có đáng nghi không?".
Dịch Viện môn nhân tức thì nộ khí đằng đằng, nhưng không biết nói gì cả. Trên không, Lục Vân lạnh lùng nói: "Theo ý ông, đối với Dịch Viên tuyệt kỹ, ai nấy đều biết rõ. Nhưng ta lại muốn lắng nghe. Ông hãy nói xem, Dich Viện ta có những tuyệt kỹ nào? Để xem Thiên Kiếm Viện cao thủ có phải là chỉ có hư danh hay không?".
Liễu Tinh Hồn cười nhạo nói: "Những pháp quyết của Dịch Viện, ta biết rất rõ. Nay ta sẽ nói cho ngươi tâm phục khẩu phục, để xem ngươi giải thích thế nào về lai lịch pháp quyết của ngươi. Dịch Viên phân thành bốn viện, lần lượt là Càn, Khôn, Âm, Dương tứ viện. Dịch Viện chủ yếu tu luyện pháp quyết Dịch Thiên Thập Nhị Quyết. Pháp quyết này chia thành Dịch Thiên Lục Pháp và Di Thiên Lục Quyết. Trong đó, Càn Viện lấy Trảm Long Kiếm Quyết làm chủ, Khôn Viện lấy Phượng Vũ Cửu Thiên Kiếm Quyết làm chủ, Âm Viện là Trảm Yêu Diệt Ma Kiếm, Dương viện là Liệt Hỏa Thiên Kiếm Quyết. Ta nói đúng chứ?" Nói xong, y hằm hằm nhìn Lục Vân.
Lục Vân lạnh lùng: "Nói đúng lắm, tiếp tục đi, còn gì nữa?". Liễu Tinh Hồn nói: "Ngoài ra, Càn Viện có Liệt Sơn Quyết, Khôn Viện có Phân Vân Quyết, Âm Viện có Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết".
Lục Vân cười nhạo: "Không sai, còn gì nữa không?" Nói xong nhãn thần lộ vẻ bất tiếu. Liễu Tinh Hồn khinh thị lạnh lùng nói: "Không còn, Dịch Viện chỉ có thế thôi!" Trong giọng điệu lộ rõ ý coi thường.
Lục Vân cười nhạt: "Thật là cô lậu quả văn, ông chỉ biết thế thôi sao? Dịch Viện pháp quyết danh chấn thiên hạ, làm sao ông có thể biết hết được?" Chàng nói xong, chúng nhân lại lần nữa trố mắt ra, không chỉ Liễu Tinh Hồn thần sắc đại biến, Dich Viên môn nhân cũng sửng sốt. Huyền Ngọc chân nhân là Dịch Viện trưởng giáo, Dịch Viện có những loại pháp quyết nào, tự nhiên hiểu rõ hơn ai hết, đối với lời của Liễu Tinh Hồn, tự cảm thấy không thể không thừa nhận ông ta nói đúng. Nhưng bây giờ Lục Vân nói thế, làm cho ông ta cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
Liễu Tinh Hồn nổi giận biến sắc, thét to: "Lục Vân, ngươi xuất khẩu cuồng ngôn, ngươi nói ta cô lậu quả văn, vậy ai ở đây cũng cô lậu quả văn sao? Dich Viện của ngươi có những gì, ta tự biết rõ ràng, ta có nói sai ở chỗ nào?".
Lục Vân lạnh lùng đáp: "Ông nói đúng cả, chỉ chẳng qua là kiến thức thiếu một ít. Ta hỏi ông, ta đến từ viện nào?" Liễu Tinh Hồn trố mắt ra nói: "Ngươi đến từ Dịch Viện, ai cũng biết, hỏi ta làm gì?" - "Viện nào của Dịch Viện?" Lục Vân lạnh lùng hỏi tiếp.
Liễu Tinh Hồn tức giận cười nói:"Người muốn câu giờ không được đâu, toàn hỏi ta việc không liên quan sự tình, ngươi đến từ Dương Viện, chính là đệ tử của Tử Dương chân nhân, ở đây ai cũng biết, ngươi hỏi để làm gì?" Nhãn thần phẫn nộ, ẩn chứa sự âm độc.
Lục Vân giọng lạnh băng: "Vậy ông biết ta đến từ Dương Viện, ông có biết Dương Viện ta có một môn pháp quyết chấn thiên hạ?" Dứt lời, mọi người lần nữa lại trố mắt ra. Nhưng Tử Dương chân nhân sắc mặt đột nhiên biến đổi, tưởng như nhớ ra việc gì, kích động kéo Huyền Ngọc chân nhân, toàn thân hưng phấn rung lên. Huyền Ngọc chân nhân nhìn Tử Dương chân nhân đang kích động, tỏ vẻ khó hiểu, khẽ hỏi: "Sư đệ, ngươi làm sao thế?". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Tử Dương chân nhân kích động đến đỏ cả mặt, giọng hưng phấn: "Đệ đã minh bạch rồi, đệ minh bạch rồi! Ha ha! Đệ minh bạch rồi, đệ minh bạch rồi. Ha ha! Đệ minh bạch rồi!" Câu cuối cùng hét to lên ầm ĩ, nước mắt chảy ra.
Toàn trường, chúng nhân bị thần sắc kích động của Tử Dương chân nhân hấp dẫn. Lục Vân trông thấy, nhãn thần lộ vẻ cao hứng. Chàng hiểu rằng Tử Dương chân nhân đã đoán ra những gì chàng định nói. Nhìn sư phụ kích động cao hứng, Lục Vân cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của người. Nhẹ nhìn phía chân trời, gương mặt Lục Vân hiện lên vẻ kiêu ngạo ngông cuồng. Lúc này, trong lòng Lục Vân khởi sinh một cỗ khí thế cường đại, tĩnh lặng hướng lên cao, như đối kháng lại thượng thiên không một chút nhân nhượng.
Dưới đất, mặt mũi của các Thiên Kiếm Viện cao thủ đều sầm xuống lạnh lùng, tức giận nhìn Lục Vân trên không. Lúc này Kiếm Vô Trần đã được trị thương, nhìn thương thế nặng nề của y, nhãn thần mọi người trong Thiên Kiếm Viện đều tràn đầy nộ khí. Thương Nguyệt ở bên cạnh nhìn Lục Vân, đôi mắt lóe lên một nét cười. Lời chúc phúc và lời của trái tim vô thanh vô tức truyền đi.
Liễu Tinh Hồn nhìn Lục Vân, quát lớn: "Lục Vân, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, Dịch Viện ngươi có pháp quyết gì ta đều biết, chưa từng nghe Dương Viện có pháp quyết nào lợi hại. Người đừng cố ra vẻ bí ẩn".
Lục Vân đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn, cười lạnh nói: "Nói ông cô lậu quả văn, ông còn không thừa nhận, Dương Viện pháp quyết "Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết" thượng danh chấn động tu chân giới". Nói xong, toàn trường bạo xuất tiếng kinh hô. Không ai có thể tin được Lục Vân có thể luyện thành Ngũ Lôi chấn thiên quyết mà chưa một ai tu luyện thành công. Chỉ biết trong truyền thuyết, chí dương chí cương, chí phách chí cường, đúng là vô thượng pháp quyết".
Đến lúc này, sắc mặt của các Thiên Kiếm Viện cao thủ đều ảm đạm khó coi. Nhìn Lục Vân thi triển pháp quyết thần bí đó, điện quang phích lịch, thần lôi chấn thiên, đúng là hiện tượng của Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết trong truyền thuyết. Là tuyệt kỹ hữu danh của Dịch Viện, tuy trước đây chưa ai tu luyện thành công, nhưng rốt cuộc đó cũng là Dịch Viện tuyệt học. Không thể tưởng được điều này, Dich Viện cuối cùng xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài ngàn năm mới thấy, tu luyện thành vô thượng pháp quyết khoáng cổ tuyệt kim này.
Tức thì, bên Dịch Viện âm thanh vui mừng nổi lên như sấm. Huyền Ngọc chân nhân song nhãn lấp loáng nước mắt, giữ chặt tay Tử Dương chân nhân. Hai người lộ vẻ vui mừng khôn cùng trong ánh mắt. Không ngờ được Lục Vân đã luyện thành Dịch Viện tối thượng Lôi Thần quyết, và nhờ vào Ngũ Lôi Thần Quyết đã đánh bại Thiên Kiếm Viện, Thiên Kiếm Cửu Quyết. Từ nay, thời kỳ mới mở ra, Dịch Viện có thể phong vân thiên hạ, thành lục viện chi thủ, bước lên vị trí bảo tọa đệ nhất đại phái của tu chân giới.
Xung quanh, trừ chỗ Dịch Viện hoan hô ầm ĩ, mọi nơi đều tĩnh lặng. Huyền Ngọc chân nhân nhìn Lý Trường Xuân hỏi: "Trường Xuân trưởng giáo, không biết câu trả lời của Lục Vân có làm ông hài lòng không? Lục Viện Hội Võ lần này, trận chiến cuối cùng, có thể quyết định kết quả rồi chứ?".
Lý Trường Xuân thở dài nói: "Không tưởng được Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết nghìn năm không thấy cuối cùng lại xuất hiện ở Dịch Viện. Trận chiến này Dịch Viện thắng, trong mười năm tới đây, Dịch Viện sẽ là Lục Viện Chi Thủ". Nói xong, ông buồn bã quay đi, trông thực cô đơn lạc mạc. Tất cả các cao thủ của Thiên Kiếm Viện thần tình đều bi thương, lặng lẽ rời khỏi.
Vô số tiếng chúc mừng vây quanh mọi người của Dịch Viện. Thương Nguyệt cầm tay Ngạo Tuyết, nói nhẹ: "Chúc mừng muội! Lục Vân đúng là thần bí, đến tận giờ phút cuối cùng này mới cho chúng ta một sự ngạc nhiên tuyệt vời. Lục Vân đúng là còn giấu diếm nhiều bí mật gì đó, chỉ là huynh ấy không chịu nói ra".
Ngạo Tuyết kéo Thương Nguyệt, tiến đến nơi Lục Vân vừa hạ thân xuống. Hai nàng lặng lẽ nhìn chàng. Ba người im lặng trong một khoảng thời gian, không ai biết nói gì. Trước hai mỹ nữ tuyệt sắc, Lục Vân cũng không biết nên bắt đầu nói với ai nên chàng không mở miệng. Nhưng hai nàng cũng có cảm giác tương tự nên đều yên lặng. Tuy nhiên mục quang ba người đều tập trung một chỗ, đều mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Bên cạnh, Lâm Vân Phong cao hứng, nhìn mọi người đang tiến tới chúc mừng Lục Vân, y lập tức chặn mọi người lại. Lâm Vân Phong giữ mọi người ở một bên, không cho đến quấy rầy Lục Vân và hai nàng mỹ nữ. Ngọc Vô Song và Tịnh Nguyệt đại sư đứng cạnh nhau, nhìn nhau cùng thở dài, ánh mắt dừng lại trên người Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết. Tử Dương chân nhân đang kích động vô cùng, khoát tay hảo hữu Đan Thanh kiếm hiệp, cao hứng không nói nên lời, chìm trong niềm hoan lạc vô biên.
Khi mặt trời sắp lặn, mọi người chúc mừng dần tản đi. Lúc này Lục Vân nhìn Long Hồn, hữu thủ nắm lấy Như Ý Tâm Hồn Kiếm, bắt quyết kêu lên: "Long hồn quy nguyên!" Tức thì, trên không Long Hồn không cam chịu, nộ hống liên hồi, nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Vân cưỡng hành thu nhập vào trong thân kiếm.
Khi người của Dịch Viện rời khỏi trường đấu, chỉ có Nho Viện Đan Thanh kiếm hiệp và Phượng Hoàng thư viện Thương Nguyệt tiễn mọi người. Trong đêm, tiếng cười vui mừng cất lên phiêu đãng khắp không gian tĩnh mịch của Thái Huyền Sơn. Trong tiếng cười vui mừng này, những gì thuộc về quá khứ đã thay đổi. Sự lãnh đạo bao lâu nay của Thiên Kiếm Viện đã hoàn toàn chấm dứt bởi thắng lợi của Lục Vân.