Dõi mắt theo bóng hình Thương Nguyệt rời khỏi, Ngạo Tuyết thấp giọng thốt: "Cuối cùng tỷ ấy cũng thủ thắng, chỉ là đã thụ trọng thương. Đối với trường tỷ thí này sẽ có ảnh hưởng rất lớn".
Lục Vân nhìn một thân ảnh rời đi, cười nhạt: "Cũng có thể trận tới, tỷ ấy không phải xuất thủ, hừm...có thể lắm". Ngạo Tuyết liếc nhìn Lục Vân, nhanh chóng minh bạch ý tứ của chàng, nhẹ nhàng nói: "Như thế cũng tốt. Bao nhiêu hảo sự đều rơi cả vào chàng".
Bên ngoài, chúng nhân đều nhìn hai người với ánh mắt kỳ quái, không hiểu được ý tứ của họ. Lúc Vân Phong đang định mở lời hỏi, Lý Trường Xuân đã tuyên bố trường tỷ thí thứ ba bắt đầu. Lục Vân cười mỉm với Ngạo Tuyết, thấp giọng nói: "Chúng ta còn phải lên đài giải quyết công chuyện, đừng để mọi người bảo chúng ta không biết giữ lễ mạo". Dứt lời, thân thể chàng nhẹ nhàng cất lên, vô thanh vô tức hạ xuống trường trung, toàn thân lộ ra vẻ tiêu sái.
Ngạo Tuyết nhìn theo thân ảnh Lục Vân, trong mắt lộ ra một tia sáng dịu dàng, thân thể nàng loáng lên, cũng xuất hiện tại trường trung, lặng lẽ nhìn Lục Vân. Nàng vừa hạ thân xuống trường đấu, bên ngoài vô số tiếng hoan hô ào ào vang lên. Rất nhiều người đến đây để trợ uy cho nàng, giúp nàng tỏa sáng. Ngạo Tuyết không buồn để ý đến đám người này, chỉ dịu dàng nhìn Lục Vân, nhãn thần lấp lánh thần thái mê hoặc người.
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết đứng trước mặt, bạch y như tuyết, thánh khiết như tiên, vẻ mặt mỹ lệ của nàng có mấy phần đạm nhã, giống như một đóa u lan nơi cốc vắng tỏa ra những sợi tơ không linh chí khí, mùi hương dìu dịu đắm đuối, tất cả dáng hình khiến người không thể nào quên. Ánh mắt trong trẻo như nước, lại lấp lánh tia sáng dịu dàng làm say người, thần thái vô cùng quyến rũ nhưng vẫn âm thầm đưa tới một chút nhu tình, một làn tâm hương. Lục Vân không nói lên lời, lẳng lặng ngắm nhìn Ngạo Tuyết, khi ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, những đóa hoa lửa dịu hiền lấp lóe. Không khí trầm tĩnh, một mùi thơm say nồng thoang thoảng giữa hai người. Tâm ý đôi bên không cần phải nói thành lời, chỉ cần ánh mắt tương thông là tự hiểu được.
Từ bốn phía, âm thanh la ó lác đác vang lên, ai cũng cảm thấy giữa Lục Vân và Ngạo Tuyết có chuyện không bình thường. Trong vẻ trầm tĩnh, những đóa hoa lửa ái tình nồng nhiệt của họ âm thầm khiến trong lòng mỗi người thoáng chấn động. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn Tĩnh Nguyệt Đại Sư, ánh mắt hai người lộ ra một tia kỳ dị. Phía xa, Ngọc Vô Song liếc nhìn Lục Vân, lòng thầm thở dài, tựa như cảm thán chuyện gì đó. Lâm Vân Phong cũng nhìn Lục Vân, trong tâm ngầm cổ vũ cho chàng. Tử Dương Chân Nhân thì nhìn Liễu Hoành Phi, lòng cũng buông tiếng thở dài, biết rằng nếu có Lục Vân thì y không còn hi vọng gì với Ngạo Tuyết. Ông nhè nhẹ lắc đầu, mục quang rời về chốn xa xăm, lặng lẽ trầm tư.
Vẫn giữ nụ cười thản nhiên, trong chớp nhắt vẻ mặt mỹ lệ của Ngạo Tuyết bộc phát ra thần thái kinh nhân, khiến bốn bề kêu lên kinh hãi. Mục quang nhu hòa ngắm Lục Vân, Ngạo Tuyết khai khẩu: "Trận chiến này, ta tự động rút lui, Lục Vân thủ thắng!". Lời vừa dứt, bốn bên lập tức vang lên tiếng cười châm chích, không ít người gào lên thất vọng, không muốn chấp nhận sự việc trước mắt.
Lúc đó, cao thủ tứ viện ở bên ngoài còn đang đoán già đoán non xem giữa hai người, ai có cơ hội trực tiếp tấn cấp. Nếu phải giao thủ, thắng lợi dễ dàng kiểu này là không thể. Huyền Ngọc Chân Nhân không phải xuẩn ngốc, những chuyện tự làm tổn thực lực cũng không muốn. Giờ đây, Ngạo Tuyết đột nhiên mở miệng xin tự rút lui khiến mọi người đều kinh ngạc. Theo lẽ thường, Ngạo Tuyết có Tử Ảnh Thần Kiếm trong tay, lại thêm trong trận chiến tranh đoạt Ngũ Thái Tiên Lan, thụ đắc phần lớn linh khí của Tiên Lan khiến cho tu vi đại tăng nên trong trận chiến này nàng tuyệt đối chiếm ưu thế. Vì sao Dịch Viện lại bỏ qua cơ hội khó gặp này, đem cơ hội có thể thắng lợi nhường lại cho Lục Vân? Dù Lục Vân từng thắng cả Tất Thiên của Nho Viện nhưng như thế không có nghĩa là chàng mạnh hơn Ngạo Tuyết.
Lý Trường Xuân thấy sự tình diễn ra như vậy, đành tuyên bố trận tỷ thí thứ 3, phần thắng thuộc về Lục Vân của Dịch Viện. Thành ra, chưa đến nửa ngày, những trận tỷ thí mà ban đầu mọi người đều cho là rất ngoạn mục đã kết thúc. Trừ Thương Nguyệt và Vô Vong phải dốc sức toàn lực chiến đấu, hai trận còn lại người thắng đều trực tiếp tấn cấp nên một chút sướng mắt cũng không được chứng kiến khiến cho những người đến xem thi đấu đều thở dài tiếc nuối. Tỷ thí kết thúc, Lý Trường Xuân cùng lục viện chưởng giáo toàn bộ tập trung tại một nơi thương nghị những chuyện liên quan đến vòng sau.
Lý Trường Xuân nhìn năm vị chưởng giáo, hỏi: "Hiện tại vòng tỷ thí thứ nhất đã kết thúc, chúng ta cứ chiếu theo lệ cũ, trước hết tiến hành tỷ thí phân chia ba vị trí dẫn đầu, các vị nghĩ thế nào?". Nho Viện Hạo Vân Cư Sỹ không dị nghị gì, gật đầu đồng ý. Pháp Quả Đại Sư của Bồ Đề Học Viện cùng Ngọc Vô Song của Phụng Hoàng Thư Viện cũng đồng ý, duy có Đạo Viện Thất Huyền Chân Nhân không mãn ý, hiển nhiên vì hiện giờ Vô Vong trọng thương, nếu có tỷ thí cũng thua trận. Lúc này thấy mọi người đều đồng ý, Thất Huyền Chân Nhân nhè nhẹ thở dài, khẽ gật đầu biểu thị đồng ý.
Sự tình được quyết định xong, vòng tỷ thí thứ hai được tiến hành lập tức. Rất nhanh, Lý Trường Xuân ngay trước mặt mọi người tuyên bố bắt đầu vòng hai. Đồng thời gọi Ngạo Tuyết, Vô Vong, Bản Nhất xuống trường, để họ tự chọn đối tượng tỷ thí. Vì chỉ có hai người để chọn nên không ai vội vàng.
Ba người đứng trong trường, hơi bối rối mất một lúc. Thất Huyền Chân Nhân thấy vậy, bước vào trong trường, liếc nhìn ba người: "Lần thi đấu này, Vô Vong thoái xuất, hai người cứ đấu đi". Nói xong dẫn theo Vô Vong, thần sắc ủ rũ rời khỏi. Ngạo Tuyết nhìn Bản Nhất, bình tĩnh hỏi: "Chúng ta có nhất thiết phải tỷ thí không?". Bản Nhất nhè nhẹ lắc đầu, trong lòng lại thở dài. Trận đấu giữa y và Ngạo Tuyết lần này, dù kết quả thế nào cũng hoàn toàn không có một chút ý nghĩa. Y mà thắng, Dịch Viện vẫn còn Lục Vân, y chỉ có thể bài danh đệ tứ. Vô Vong cũng đã rút lui nên y mà thua thì vị trí thứ tư vẫn thuộc về y, do vậy tỷ thí lại càng không có ý nghĩa.
Buông một tiếng thở dài, Bản Nhất trầm giọng: "Tôi không đấu nữa, chúng ta mà có tỷ thí thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, dù thế nào cũng chỉ đứng thứ tư. Chúng ta hà tất phải động thủ?". Bản Nhất thản nhiên quay người, chầm chậm lui gót. Chỉ mất một chút thời gian, vòng tỷ thí thứ hai đã kết thúc, thật vượt ngoài ý liệu của mọi người.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư khẽ than: "Nhiều năm rồi, tình huống như thế này mới xuất hiện lần đầu. Nhớ lại vòng đầu, xưa nay chưa từng có chuyện ba tổ dự thí thì hai tổ tự rút lui, vòng hai thì toàn bộ tự bỏ cuộc cũng là chuyện chưa từng xuất hiện. Hy vọng rằng trận thi đấu tối hậu sẽ hấp dẫn chứ không tái diễn tình huống này".
Tử Dương Chân Nhân lên tiếng: "Phải tin là không, chí ít thì Lục Vân sẽ không bỏ cuộc. Trận chiến cuối cùng này, Thương Nguyệt đã thụ thương, trọng điểm của chúng ta là Kiếm Vô Trần. Lục Vân có thể thắng hay thua Kiếm Vô Trần quan hệ đến việc bản môn có trở thành đệ nhất trong Lục Viện hay không. Cơ hội như vầy, hình như chúng ta chưa từng gặp qua?", nói đoạn, mục quang lướt qua Huyền Ngọc Chân Nhân cùng Tĩnh Nguyệt Đại Sư.
Huyền Ngọc Chân Nhân không đáp, chỉ nhìn Vô Trần rồi nhìn Lục Vân bên mình, trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Theo đánh giá của ông, từ vẻ bề ngoài có thể thấy Kiếm Vô Trần mạnh hơn nhiều, Lục Vân có muốn thủ thắng, chỉ e cơ hội không nhiều, dù trong lòng mình, ông vẫn hi vọng là Lục Vân sẽ thắng. Có nhiều yếu tố khách quan nên không có chỗ cho những sơ hốt. Nhưng những yếu tố này lại không khiến ông hy vọng nhiều vào kết quả, ai sẽ có cơ hội thắng ông hoàn toàn không thể biết trước.
Lục Vân nhìn Kiếm Vô Trần, khí cơ toàn thân thu lại, dường như hoàn toàn ẩn tàng đi, không cho đối phương một cơ hội thăm dò nào. Trên chiến chường, có rất nhiều việc tuy nhỏ nhưng cực kỳ quan trọng, nếu một kẻ nào không lưu tâm ắt lâm vào cảnh nguy khốn. Vì vậy, ở trước mặt Kiếm Vô Trần, Lục Vân tỏ ra khá cẩn thận.
Lý Trường Xuân nhìn sắc trời, thấy không còn sớm nữa, bèn tuyên bố vòng tỷ thí thứ ba sẽ cử hành vào buổi chiều. Liền đó, chưởng giáo các viện đem môn hạ về liệu thương và nghỉ ngơi. Thoáng chốc, trên trường tỷ thí chỉ còn người của Dịch Viện đứng lại.
Đưa mắt nhìn mọi người, Huyền Ngọc Chân Nhân khai khẩu: "Về thôi, có vài chuyện nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta về rồi nói tiếp tránh những hiểu lầm không đáng". Ánh mắt ông lướt qua Lục Vân, trong đó lộ ra một tia kỳ vọng. Rồi ông lập tức khởi thân, ngự phong phi vũ, thong dong nhắm hướng Thiên Hỏa Động lướt tới. Ông vừa rời khỏi, toàn thể đều khởi thân lướt theo.
Bên trong Thiên Hỏa Động, tất cả người của Dịch Viện đều tề tựu, lặng lẽ chờ Huyền Ngọc Chân Nhân lên tiếng. Từ khi đến Thái Huyền Sơn đến nay, Lục Viện Luận Võ đã tiến đến những giây phút cuối cùng, trong suốt chặng đường này, Dịch Viện đã trải qua không ít sự tình. Có được thành tích như hôm nay, đã vượt quá tưởng tượng của Huyền Ngọc Chân Nhân. Thành quả này khiến tất thảy người Dịch Viện đều thập phần cao hứng.
Đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người, Huyền Ngọc Chân Nhân có phần kích động lên tiếng: "Trận chiến cuối cùng sắp diễn ra, bất kể kết quả thế nào, ít ra chúng ta cũng đứng vị trí thứ 3. Nói thật là kết quả này đã vượt xa dự tính của bản môn. Lần Lục Viện Hội Võ này, trong tình huống cao thủ như mây, chúng ta đã bằng vào nghị lực kiên cường, tiến thẳng vào lục cường cũng đã vượt rất xa tưởng tượng của ta. Không cần biết kết quả vòng cuối thế nào, Dịch Viện chúng ta đều có thể ngẩng mặt ngẩng mày trong giới tu chân, rũ đi 50 năm dài phải giữ danh hiệu hạng bét trong lục viện. Trong trận chiến với Kiếm Vô Trần chiều nay, Lục Vân phải luôn kiên trì, giành thắng lợi không chỉ quan hệ đến Dịch Viện chúng ta mà liên quan đến của giới tu chân. Nếu Lục Vân thắng, từ nay thì Dịch Viện chúng ta trong mắt người tu chân sẽ khác đi, hoàn toàn mang một diện mạo mới. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, nếu có thất bại cũng là chuyện hết sức bình thường nên Lục Vân con không chịu áp lực nào cả, cứ bình tâm ứng chiến, toàn lực thể hiện mình". Dứt lời, mục quang nhìn lên mình Lục Vân, trong ánh mắt tràn ngập niềm cổ vũ.
Lục Vân thấy ánh mắt mọi người đều nhìn vào mình, tâm lý chàng cũng ít nhiều có áp lực. Chàng tất nhiên biết rõ sức mạnh của Kiếm Vô Trần, chàng cũng biết muốn thắng được y không hề dễ dàng, đặc biệt lại không được để lộ bí mật trước kia của bản thân, cho nên muốn thắng lại càng khó. Bằng vào Dịch Viện pháp quyết mà muốn thắng Kiếm Vô Trần, cơ hồ là một việc không thể.
Cảm thụ được trong ánh mắt mọi người chứa chan kỳ vọng và lời chúc phúc chân thành vô vàn, tâm ý Lục Vân trào dâng một luồng nhiệt lãng, chớp mắt toàn thân phát xuất một cỗ khí thế cường đại, âm thầm chấn động mọi ngóc ngách của sơn động. Nhìn sư phụ, nhìn chưởng giáo, Ngạo Tuyết, Vân Phong, Tĩnh Nguyệt Đại Sư, Lý Hoành Phi, Lục Vân hoàn toàn tự tin nói: "Mọi người yên tâm, con không để các người phải thất vọng đâu, con đã đáp ứng với Vân Phong vì đệ ấy mà lấy được túi Càn Khôn, con nhất định sẽ cố gắng".
Tĩnh Nguyệt Đại Sư nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân, mục quang lộ xuất một tiếng thở dài, lòng tin tuy rất quan trọng nhưng Lục Vân sẽ thắng Kiếm Vô Trần bằng cách nào đây? Huyền Ngọc Chân Nhân nh? hiểu được ngầm ý trong ánh mắt bà, khe khẽ lắc đầu, tựa như muốn nói bất kể kết cục thế nào cũng không nên đả kích khí thế của Lục Vân. Trước khi thi đấu, chuyện thắng thua thuộc về ai còn chưa thể đoán được, ai dám nói lần này Lục Vân lại không lập tạo thêm kỳ tích?
Sau đó, mọi người bắt đầu đàm luận về trận chiến với Kiếm Vô Trần vào buổi chiều có thể xảy ra những tình huống gì, phân tích kĩ càng từng tình huống để giúp Lục Vân nếu gặp phải sẽ không đến nỗi chân tay luống cuống, rơi vào hạ phong. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua theo từng lời đàm luận. Sau khi dùng cơm, mọi người đều kéo đến trước Thiên Huyền Động quan sát trận chiến cuối cùng. Thật ra, danh hiệu đệ nhất lần này sẽ rơi vào bên nào, phải đợi đến khi trận chiến chiều nay kết thúc.
Trước Thiên Huyền động, ngoài Phụng Hoàng Thư viện chưa đến thì người của ngũ viện còn lại đều đã có mặt. Ai cũng hiểu rằng Ngọc Vô Song đang tranh thủ thời gian để giúp Thương Nguyệt hồi phục công lực. Như vậy thì trận chiến chiều nay sẽ có nhiều cơ hội hơn. Dù sao thì đây cũng là trận chiến cuối cùng, ai mà không để tâm cho được.
Hạo Vân cư sĩ cùng Đan Thanh kiếm hiệp của Nho Viên lúc này đang cùng nhóm người của Huyền Ngọc chân nhân nhỏ tiếng bàn luận về trận đấu. Chỉ nghe Đan Thanh kiếm hiệp nhìn Tử Dương chân nhân nói "Lão hữu, thế nào? Trước đây ta nói có sai đâu. Môn hạ đệ tử của lão tài đức vẹn toàn, sau này chắc chắn vì Dịch Viên mà tranh quang. Bây giờ thì đã thấy ta nói trúng rồi đó. Trận chiến chiều nay nếu đệ tử của lão đánh thắng thì xem như Dịch Viên từ đây đứng đầu Lục Viện, lẫy lừng thiên hạ rồi".
Tử Dương chân nhân nghe thế, trong lòng vui mừng khôn xiết. Nhìn về phía Lục Vân, người bất giác cảm động nói "Tài năng của vị đệ tử này quả thật vượt khỏi sự tưởng tượng của tất cả chúng ta. Dương Viện chưa bao giờ xuất hiện kiệt xuất nhân tài, không ngờ lần này bất ngờ có được một đệ tử tuyệt vời như vậy. Ta thật vui mừng không biết nói sao. Bất luận trận đấu trưa này là thắng hay bại thì ta cũng đủ cảm thấy hãnh diện rồi".
Lục Vân quay đầu nhìn Tử Dương chân nhân, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của người, trong lòng cũng tràn trề một niềm vui khôn tả. Nhìn quanh một lượt, người của Phụng Hoàng Thư viện cuối cùng cũng đã đến. Chỉ thấy Thương Nguyệt vẻ mặt điềm tĩnh đi cùng với Ngọc Vô Song, trông không có vẻ gì là bị đả thương. Ngược lại vẻ mặt của Ngọc Vô Song lại có đôi nét thất sắc, ánh mắt vô thần. Rõ ràng, Ngọc Vô Song đã vì vị trí đệ nhất này mà toàn lực truyền công cho Thương Nguyệt.
Lục Viện đã tề tụ, cuộc tỷ võ bắt đầu. Lý Trường Xuân khẽ nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân, Lục Vân và Ngọc Vô Song, Thương Nguyệt, khẽ nói "Bây giờ mọi người đã đến rồi, chúng ta tiếp tục trận tỷ võ cuối cùng. Vì lần này là 3 người cùng tranh ngôi vị đệ nhất nên sẽ chiếu theo lệ cũ, bốc thăm xem đôi nào sẽ đấu trước để tiến hành trận đấu một chọi một, tất cả sẽ có 3 trận. Để công bằng, sau mỗi trận, mỗi người sẽ có thời gian nghỉ ngơi là 1 ngày. Tức là, sau trận đấu trưa nay, trận thứ 2 sẽ bắt đầu vào chiều mai. Bây giờ mời 3 vị đệ tử hãy đến ngay giữa sân để quyết định một lần nữa là có tham gia trận đấu tranh ngôi vị đệ nhất không hay chỉ tranh ngôi vị thứ 2.
Huyền Ngọc chân nhân cùng mọi người của Dịch Viên đều đưa ánh mắt khích lệ đến Lục Vân, âm thầm chúc may mắn cho chàng. Lục Vân nhìn mọi người khẽ cười, tỏ ra rất tự nhiên rồi quay lưng đi vào giữa sân đấu. Khi Lục Vân đến nơi, Thương Nguyệt và Kiếm Vô Trần cũng vừa đi đến. Lần đầu tiên, cả 3 người đối mặt nhau như thế này, không khỏi cảm thấy thú vị.
Kiếm Vô Trần thần sắc thản nhiên, đôi mày hơi cong, đầy ngạo khí, toàn thân ẩn hiện ngũ sắc hào quang không ngừng lưu chuyển, vô cùng thần bí. Y nhìn Lục Vân với cặp mắt sắc lạnh, ra vẻ ngạo mạn. Sau đó nhìn sang gương mặt tuyệt mỹ của Thương Nguyệt. Một chút xúc cảm ái mộ khẽ thoáng qua nhưng vẫn giữ phong độ tự tin và lãnh ngạo, im lặng quan sát Thương Nguyệt.
Lục Vân vẫn bình thản, đối với thái độ ngạo ngược của Kiếm Vô Trần, chàng xem như không có. Ánh mắt chỉ nhìn về phía Thương Nguyệt, khẽ mỉm cười, như tán thưởng, như khích lệ. Để đáp lại, đôi mắt của Thương Nguyệt cũng nhẹ nhàng hé mở một nụ cười thân thiện.
Thương Nguyệt lúc này, tuy phải đối mặt với 2 ánh nhìn không dời của 2 đối thủ trước mắt, nhưng thần thái tỏ ra vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, không hề nao núng. Nàng khẽ nhìn Kiếm Vô Trần, ánh mắt bình dị, chỉ nhìn thoáng rồi quay đi ngay, dừng lại trên gương mặt của Lục Vân. Khuôn mặt anh tuấn, hiền dịu, nụ cười khe khẽ cùng với ánh mắt rực sáng mê người làm tâm khảm vốn tĩnh lặng của Thương Nguyệt bất giác lay động. Hoặc giả như kỉ niệm trước đây đã để lại trong trái tim của nàng những kí ức sâu đậm, khiến cho nàng lúc này, bất giác vừa nhìn Lục Vân vừa khẽ mỉm cười, ánh mắt lung linh như sao trên trời.
Kiếm Vô Trần thấy thế càng tỏ ra lạnh lùng, liếc nhìn Lục Vân đầy vẻ căm hận. Trận ái tình chiến này tuy Lục Vân có vẻ đang chiếm ưu thế nhưng kết quả của trận đấu that sự sẽ thế nào không ai ro được.
Lý Trường Xuân đi về phía 3 vị đệ tử cuối cùng, lên tiếng "Bây giờ 3 người hãy chủ động lên tiếng quyết định, có rút khỏi danh sách tranh ngôi vị đệ nhất không hay ta phải hỏi từng người một? Nếu không muốn tự lên tiếng thì ta sẽ bắt đầu hỏi". Dứt lời, ánh mắt lướt qua cả 3 người, muốn tìm thấy câu trả lời từ ánh mắt của họ.
Quan sát 1 lúc, thấy cả 3 đều không lên tiếng, Lý Trường Xuân bèn nói "Nếu vậy thì ta sẽ hỏi từng người. Vô Trần, ngươi trả lời trước, nếu người đấu với Lục Vân, ngươi có rút lui hay không?".
Kiếm Vô Trần lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân, trầm giọng nói "Không, đã đứng ở đây thì đệ tử sẽ không rút lui". Lý Trường Xuân tỏ ra rất hài lòng, tiếp tục hỏi "Vậy nếu đấu với Thương Nguyệt thì ngươi có rút lui không?" Y nhìn sang Thương Nguyệt, trầm tư một lúc rồi cương quyết "Cũng sẽ không, bất luận phải đấu với ai, trận này đệ tử nhất định không từ bỏ".
Lý Trường Xuân gật đầu, tán thưởng, sau đó di chuyển ánh mắt đến Lục Vân, hỏi "Lục Vân, nếu ngươi phải đấu với Vô Trần thì ngươi có quyết định bỏ cuộc?" Lục Vân bình tĩnh nhìn Lý Trường Xuan và Kíêm Vô Trần, ánh mắt khẽ cười nói "Cũng như những gì Vô Trần đã nói, nếu đã đứng đây thì đệ tử muốn trở thành đệ nhất Lục Cường, nên sẽ không bỏ cuộc".
Lý Trường Xuân khẽ nhìn sang Vô Trần, âm thầm trao đổi ánh nhìn đầy ngụ ý. Sau đó lão nhìn sang Thương Nguyệt rồi tiếp tục hỏi "Lục Vân nếu đấu với Thương Nguyệt thì sẽ thế nào? Có bỏ cuộc không?" Lục Vân cũng quay nhìn Thương Nguyệt, ánh nhìn nhẹ nhàng, khẽ nói "Cũng như thế, đệ tử và sư tỷ ấy cũng sẽ có một người thắng mà thôi".
"Thương Nguyệt, còn ngươi thì sao? Nếu đấu với Kiếm Vô Trần, ngươi sẽ nghênh chiến hay từ bỏ?"
Bây giờ cả 2 người kia đều quyết đấu đến cùng, giờ chỉ còn xem Thương Nguyệt quyết định ra sao.
Thương Nguyệt nhìn 1 lượt cả 3 người, rồi dừng ánh mắt trên gương mặt của sư phụ. Ánh mắt khẽ thở dài của Ngọc Vô Song đã đủ để Thương Nguyệt hiểu ra nỗi lo của người. Thật ra lúc đến đây, Ngọc Vô Song đã có dặn dò nàng, nếu phải đấu với Kiếm Vô Trần thì hãy tự động rút lui. Hy vọng duy nhất là đánh trận tranh đoạt ngôi vị hạng 2 với Lục Vân, bởi vì như vậy mới giữ được tia hy vọng cuối cùng. Khẽ nhìn sang Lý Trường Xuân, Thương Nguyệt nói "Đệ tử muốn hỏi Lục Vân một chuyện này trước rồi mới trả lời câu hỏi của sư bá, có được không?" Nàng khẽ sang Lý Trường Xuân rồi quay nhìn Lục Vân, ánh mắt như ẩn chứa điều gì khó nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Lý Trường Xuân và Kiếm Vô Trần đều cảm thấy khó hiểu. Nhìn sang Lục Vân, Lý Trường Xuân khẽ nói "Được, ngươi cứ hỏi. Sau khi hỏi xong thì hãy trả lời câu hỏi của ta".
Thương Nguyệt khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn cả 4 người rồi khẽ nhìn Ngạo Tuyết, cuối cùng là Lục Vân. 2 ánh mắt bắt gặp nhau, phút chốc, cả 2 đều im lặng. Xung quanh, ai nấy đều hồi hộp quan sát 2 người và đoán xem Thương Nguyệt sẽ hỏi điều gì. Ngọc Vô Song bất chợt thể hiện nét mặt kỳ dị, đột nhiên thở dài một tiến. Còn Ngạo Tuyết nhìn 2 người, trong lòng cũng đoán biết được Thương Nguyệt muốn hỏi gì.
Bốn bề tĩnh lặng, tất cả ánh nhìn đều tập trung về Lục Vân và Thương Nguyệt, lặng lẽ chờ đợi. Thương Nguyệt khẽ mấp máy môi, bình tĩnh hỏi "Nếu như ta bỏ cuộc, đệ lấy gì thắng Vô Trần?" Ánh mắt vừa hỏi vừa lo lắng, nhìn thẳng vào Lục Vân. Nàng muốn biết Lục Vân có thể nắm trong tay xác suất đánh thắng Vô Trần là bao nhiêu.
Ngoài sân đấu, mọi người đều quá đỗi bất ngờ, không ngờ Thương Nguyệt lại hỏi câu này. Nếu như nàng rút khỏi trận tranh ngôi vị đệ nhất thì sẽ chỉ còn Lục Vân và Kiếm Vô Trần. Vậy thì trận đấu của họ, Lục Vân sẽ đánh thế nào? Dịch Viên còn tuyệt học gì lợi hại có thể đánh thắng Thiên Kiếm Cửu Quyết của Thiên Kiếm Viện? Vấn đề này ai cũng muốn biết, bao gồm cả nhóm người của Dịch Viên và hai sư đồ Lý Trường Xuân, Kiếm Vô Trần.
Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, khẽ cười một cách rất tự tin. Sắc mặt nghi trọng, Lục Vân đột nhiên tỏ ra nghiêm túc, trịnh trọng nói "Ta sẽ thắng bằng quyết tâm sắt đá!" chỉ một câu ngắn gọn, không kiêu ngoa nhưng lọt vào tai của Thương Nguyệt lại là một lời khẳng định chắc chắn, mạnh mẽ. Nàng khẽ nói "Hy vọng đệ nói được làm được, chúc may mắn!" Dứt lời, nàng đi về phía Ngọc Vô Song.
Mọi người nhìn tình thế cũng tự hiểu, Thương Nguyệt đã quyết định bỏ cuộc. Ngọc Vô Song khẽ thở dài hỏi "Tại sao lại bỏ cả giải tranh ngôi vị thứ 2, ngươi và hắn đáng lẽ còn có cơ hội phân cao thấp mà". Ánh mắt đầy vẻ nuối tiếc...
Thương Nguyệt thản nhiên đáp "Lục Vân có nhiều điều mà sư phụ không thể biết được. Luận tu vi, Lục Vân thâm hậu hơn. Trong Lục Viện, đệ ấy là người duy nhất có cơ hội đánh thắng Kiếm Vô Trần. Nếu không Ngạo Tuyết cũng sẽ không tự động bỏ cuộc". Ngọc Vô Song đành thở dài "Hy vọng quyết định này là đúng, nếu không thì uổng công nỗ lực của tất cả chúng ta".
Trong đấu trường, Lý Trường Xuân nhìn Lục Vân, khẽ nói "Bây giờ chỉ còn lại 2 người trong trận tranh ngôi vị đệ nhất, cả 2 hãy cùng cố gắng! Bây giờ lui về chuẩn bị, trận đấu sẽ tiến hành ngay bây giờ" Dứt lời, lão ra hiệu cho Vô Trần rồi cả 2 rời khỏi.
Lục Vân lặng lẽ đứng đó, khẽ ngẩng nhìn trời. Cuối cùng cũng đã đến giây phút trọng đại. Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng? Lục Vân không dám chắc hoàn toàn, nhưng chàng có đủ quyết tâm. Giờ phút này, Lục Vân như đang hiên ngang cười với trời cao, để xem chàng đi lên vị trí Lục Viện đệ nhất, uy chấn chân tu giới như thế nào. Khí thế hừng hực bất ngờ bùng phát từ cơ thể của Lục Vân.