Giữa tiếng sấm nén chặt, hoa băng bắt đầu nở ra, ngàn vạn băng tuyết va chạm với yêu khí dập dềnh như sóng biển dâng cao, biến thành muôn hình vạn trạng. Đang lúc tấn công, đám yêu vật gầm rú, số đông yêu thú có tính sợ lạnh rống lên giận dữ rồi bỏ chạy. Lũ yêu thú né tránh khí cực lạnh đang đuổi theo đã mở ra một khe hở cho Bạch Như Sương. Nàng nắm lấy cơ hội, thân hình chớp động, liền dời đi trăm trượng, thoát khỏi vòng vây của lũ yêu vật.
Ra khỏi đám hỗn loạn, Bạch Như Sương dùng thuật vật chất hóa thành khí, thân thể biến thành một luồng ánh sáng trắng chạy cực nhanh về hướng Thủy Tinh Thiên Địa. Đúng lúc đó, bầu trời đang quang đãng bỗng xuất hiện ba quang ảnh phát ra hào quang không giống nhau, tạo thành một kết giới phong bế Bạch Như Sương vào chính giữa.
Trong không trung, luồng sáng trắng dừng lại, bóng ảnh hiện ta. Bạch Như Sương gương mặt trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, lộ rõ mấy phần đau thương.
Quanh thân, ba đạo nhân ảnh phát ra khí thế mạnh mẽ, lại có yêu khí dày đặc lần lượt dung hợp với nhau, bề mặt kết giới lấp lánh quang ảnh của các loại yêu thú. Người đứng chính giữa có khuôn mặt hẹp và dài, tuổi khoảng ngoài năm mươi, hai tay lông dựng đứng, ngón tay dài ngoằng, móng tay thỉnh thoảng hiện sắc xanh mờ. Bên trái là một người to lớn, vạm vỡ như núi, sắc mặt đen sạm như than. Bên phải là một người dáng vóc gầy nhỏ, ánh mắt chuyển biến từng hồi, mặt đầy vẻ thông minh tinh quái.
Bạch Như Sương vừa cố phục hồi chân nguyên, vừa mở miệng hỏi:
- Ba vị tu vi thật cao cường, đã hóa được thành hình ngưòi, sao còn muốn làm khó ta?
Người đứng ở giữa bật cười âm hiểm, đáp lại:
- Nơi đây là Mê Thất Sâm Lâm(rừng rậm mê hoặc) cổ xưa nhất của Yêu vực. Những loài khác nếu đến đây, trừ phi có thực lực thật mạnh mẽ mới có khả năng tự mình thoát ra, còn không thì phải chết. Hiện tại, nếu nói làm khó căn bản là không phải, vì đó là quy tắc ở đây của bọn ta. Bây giờ đừng phí lời vô ích, ngươi chỉ còn cách giở hết thủ đoạn ra, xem vận khí của ngươi thế nào.
- Khoan đã.
Bạch Như Sương đưa tay ngăn lại rồi trầm giọng nói:
- Nếu đã như thế, ba vị đã không nói rõ lai lịch, ta cũng đành liều một phen. Không biết ba vị có dám…
Người ở giữa cười hắc hắc, mỉa mai nói:
- Không dám? Thật là nực cười. Ngươi chết tới nơi rồi còn không biết, để ta nói cho ngươi hay. Ta là Bích Nhãn Ma Lang (Sói ma mắt xanh), đã tu luyện ở đây hơn một ngàn sáu trăm năm rồi. Hai vị này một người là Xích Linh Viên Hầu (Vượn Lông Đỏ), tu luyện cũng đã hơn một ngàn năm trăm năm, còn người kia là Hôi Sơn Hắc Hùng (Gấu Đen Núi Xám), tu luyện đã gần hai ngàn năm. Nhân loại, giờ ngươi đã biết lai lịch của bọn ta rồi, chuẩn bị chết đi.
Lời vừa dứt, Bích Nhãn Ma Lang ngửa mặt lên trời hú một tiếng, thân thể biến hóa ngàn vạn, dùng đủ mọi tư thế và vị trí khác nhau, chặn ngay trước mặt Bạch Như Sương.
Bên trái, Hôi Sơn Hắc Hùng rống lên một tiếng điên cuồng, âm thanh tựa như sấm động, tạo nên gió bão dữ dội kéo tới, làm cho khí lưu trong kết giới rung động mãnh liệt. Nhìn xa xa tựa như một mũi tên gió bắn đến, nhốt chặt Bạch Như Sương vào giữa. Phía đối diện, Xích Linh Viên Hầu cũng không chịu kém, từ trong miệng bất ngờ bắn ra những ngọn lửa, song thủ múa lên tạo thành ánh đỏ như điện, phối hợp với thế tiến công của Ma Lang và Hắc Hùng, gây nên làn sóng kinh khủng hãi hùng bên trong kết giới. Âm thanh trầm trầm phát ra làm lòng người rét run.
Thấy nguy hiểm đến gần, Bạch Như Sương biến hẳn sắc mặt, trong tiếng kêu yêu kiều hào quang toàn thân lóe sáng, tầng tầng sương tuyết bắn ra tung tóe, phút chốc đã đụng độ với thế công của địch nhân. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu lớn, thân thể Bạch Như Sương rung lên, mặt không còn chút máu, khí sắc ảm đạm, trong lòng lại nổi lên vài ý nghĩ tiêu cực.
Gần như trong chớp mắt, Bạch Như Sương vận hết sức, đã chế ngự được rung động do lần va chạm thứ nhất tạo ra. Nàng giận dữ quát lên một tiếng, thân thể bị trọng thương đảo ngược, hai tay thay nhau xoay chuyển phát tán huyền băng (khối băng đen). Khí cực lạnh như rồng giận chống trời chuyển động thành từng vòng từng vòng bên ngoài thân thể nàng, hết lần này đến lần khác chống lại tiến công của địch nhân.
Giữa không trung, tiến công và phản kích xảy ra đồng thời. Trong kết giới âm u, gió mây biến hóa trăm lần. Công kích của ba đại cao thủ cùng lúc đến gần, kịch liệt giao chiến với phòng ngự của Bạch Như Sương, dễ dàng đột phá qua tuyến phòng ngự rồi hóa thành ba cơn cuồng phong đáng sợ nuốt chửng lấy nàng.
Đến lúc này, khí tức của nàng đã mất hết, phảng phất như bông hoa tàn tạ phiêu diêu trong cơn cuồng phong. Đợi mây yên gió lặng, ba đại cao thủ Yêu vực ngạo nghễ giữa không gian, ánh mắt truy tìm tung tích của Bạch Như Sương. Cuối cùng cũng phát hiện ra nàng nằm thoi thóp trên mặt đất.
Khuôn mặt đầy bụi đất, dung nhan đẹp đẽ tiều tụy dị thường, lại thêm đôi mắt vô hồn, mái tóc óng ả rối bời, phảng phất như xung quanh có vô số âm khí bao phủ.
Yên lặng nhìn lên trời cao, cả bầu trời một màu xám trắng, không ánh mặt trời, không cả cầu vồng, chỉ có mây mù xám trắng, cũng giống như sinh mệnh sắp mất của nàng, màu sắc dần dần tối đi.
Khẽ cử động cánh tay, Bạch Như Sương dùng hết sức như muốn nắm lấy một vật gì đó. Đáng tiếc, cánh tay chỉ giơ lên được giữa chừng thì lại rũ xuống, tiếc nuối sâu thẳm âm thầm trào dâng trong mắt nàng.
Khóe miệng khẽ mở, vẻ khổ sở vô tận nói lên nỗi đau thương trong lòng. Khi sinh mệnh này chỉ còn lưu lại giây lát, trong lòng nàng còn lưu luyến gì đây?
Trên mặt đất, cơn gió nhẹ yếu ớt thổi qua, những hạt bụi lất phất làm mờ đôi mắt nàng.
Nước mắt chợt chảy ra. Là nước mắt do bụi đất bay vào mắt hay là nỗi cảm thán do đau thương trong lòng.
Bạch Như Sương quay đầu thoáng nhìn con đương đi đến, có lẽ trong lòng tự nhủ mình không nên đến, nhưng bây giờ mới biết thì còn có thể làm gì đây?
Tiếng thở dài phát ra từ trong lòng, sư tổ người ở nơi xa có biết, người đệ tử không chút giá trị này đã đến bước không quay lại được.
Hơn nữa, người mới gặp mặt lần đầu a, lời hắn là thật hay giả lúc này cũng đã không còn quan trọng nữa. Không cần biết kiếp trước thế nào, hôm nay ta cũng đã nếm trải rồi, hãy để chúng ta cất lên câu tạm biệt giữa mênh mang. Nếu như còn có duyên, kiếp sau gặp lại sẽ tiếp tục duyên tình kiếp trước.
Nước mắt, lăn dài trong màn sương bụi, có chút bi ai nhè nhẹ, phảng phất như một bài ca, nhẹ nhàng hát lên âm thanh của tương lai.
Trái tim, như một bông hoa nở rộ trong hơi thở của bóng đêm, chỉ là người thưởng hoa giờ đang ở chốn nào?
Tình, như một bức tranh màu sắc tươi sáng rực rỡ, cảnh sắc trang nhã. Chỉ có điều ẩn sau quang cảnh tuyệt đẹp lại có vài phần tiếc nuối.
Duyên, vì sao mà có? Duyên lành, duyên ác, tình duyên, vô duyên, mà cả tình yêu?
Trong rừng, gió lại nổi lên.
Trên mặt đất, khí tức lúc ẩn lúc hiện mỏng manh như nhưng sợi tơ đứt đoạn, lặng lẽ như hi vọng của ai.
Tại không trung, Bích Nhãn Ma Lang liếc nhìn Bạch Như Sương, cười âm trầm nói:
- Con người này tu luyện như thế cũng không tệ. Đáng tiếc là cũng không chịu nổi, mới vài ba chiêu mà lại sắp toi rồi.
Hôi Sơn Hắc Hùng nghe thấy, giọng thô lỗ cất tiếng:
- Hình dáng nó như vậy, xem qua là biết không có bản lĩnh gì, sớm biết vậy ta đã không ra tay để tránh lãng phí tinh lực.
Xích Linh Viên Hầu cưòi nói:
- Thật ra thì cũng cô đơn quá lâu rồi. Cả ngày cứ đánh lẫn nhau cũng không còn hứng thú, cứ coi như để giết thời gian thôi.
Lời vừa dứt thì Ma Lang âm trầm cười, Hắc Hùng thì hừ một tiếng, từ giữa trời hạ xuống mặt đất.
Nhìn Bạch Như Sương hơi thở thoi thóp, Hắc Hùng quát lên:
- Nhìn bộ dạng ngươi như thế này, thôi ta đành tiễn ngươi lên đường sớm, đỡ phí công động tay động chân.
Lời còn chưa dứt, tay phải của hắn đã đánh xuống một chưởng mãnh liệt, sức mạnh xẻ núi dời non ào ào đánh tới như muốn chôn lấp nàng.
Mắt thấy Bạch Như Sương sắp sửa bị tiêu thần diệt xác, đột nhiên, một luồng huyết quang chợt hiện, một con quái điểu (chim lạ) toàn thân đen tuyền phát sáng, chỉ có túm lông đuôi đỏ như máu bỗng nhiên xuất hiện, không biết vô tình hay hữu ý đậu đúng ngay vai của Bạch Như Sương. Hai mắt xanh thẫm của nó lạnh lùng nhìn Hắc Hùng, miệng phát ra những âm thanh ồm ồm khó nghe.
Kể cũng lạ, quái điểu vừa xuất hiện, chưởng lực của Hắc Hùng khai sơn phá thạch là vậy chớp mắt đã không còn thấy gì, ai cũng không rõ thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Kinh ngạc lùi lại cả trượng, Hôi Sơn Hắc Hùng định thần nhìn kỹ, giọng kinh sợ điên cuồng hô hoán:
- Không, không thể nào, không…
Tiếng rống kinh hãi khiến Bích Nhãn Ma Lang và Xích Linh Viên Hầu giật mình chú ý. Khi cả hai đã nhìn rõ hình dạng của quái điểu, sắc mặt ai cũng xám ngoét, mắt ánh lên vẻ kinh sợ.
- Là nó, sao lại như vậy, sao lại như vậy được… Không!
Quái điểu mở miệng phát ra những âm thanh quái lạ:
- Sổ thế chi hậu, luân hồi trọng hiện. Thị nghiệt thị duyên, chích vấn nghịch thiên! (Đã sau nhiều kiếp, qua luân hồi quay trở lại. Là nghiệp chướng hay là duyên, chỉ biết hỏi người nghịch thiên thôi!)
- Không hay rồi, nó đã cất tiếng, nó đã cất tiếng rồi. Chạy mau!
Giữa những tiếng hoảng loạn, ba cao thủ mới đây còn khí thế hừng hực vậy mà bây giờ chạy bán sống bán chết mỗi người mỗi hướng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Tuy nhiên, ngay lúc ấy, hào quang bảy sắc đột nhiên hiện ra, một luồng khí thế uy chấn thiên hạ xuất hiện, mọi thứ trước mắt ngưng đọng hoàn toàn, phảng phất như thuật định thân vậy.
Quái điểu bay lên, chăm chú nhìn Liệt Thiên đang từ trời hạ xuống, ánh mắt lóe lên kỳ quang, ẩn chứa vẻ chờ đợi nào đó.
Lúc này, khi trông thấy quái điểu, thần sắc Liệt Thiên đầy phức tạp. Đôi lông mày kiếm rậm khẽ nhíu lại, dường như ý thức được điều gì. Lúc ánh mắt hạ xuống đến trên người của Bạch Như Sương, liền trở nên phẫn nộ rồi kinh hãi, toàn thân chớp mắt đã kích động trở lại.
Một tay ôm Bạch Như Sương vào lòng, toàn thân Liệt Thiên hào quang bảy sắc lóe lên, chân nguyên thâm hậu vô cùng như ngàn vạn cánh tay nhanh chóng phủ kín thân thể nàng, không ngừng cải tạo, cấu trúc lại cơ thể nàng, cố gắng hết sức đưa nàng từ cõi chết trở về.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Liệt Thiên nóng nảy bất an đến mồ hôi tuôn trào như suối. Hắn không chỉ sử dụng đến tám phần chân nguyên mà còn thi triển cả pháp quyết thần bí nhất của mình "Thái Ất Bất Diệt", cuối cùng cũng cứu tỉnh được Bạch Như Sương.
Thở hắt một hơi, Liệt Thiên thu hồi phần lớn chân nguyên, chỉ để lại một phần nhỏ tiếp tục cứu chữa thân thể nàng cho đến khi nàng hồi phục hoàn toàn.
Quay đầu, Liệt Thiên liếc qua ba tên yêu vật Ma Lang đang bị đông cứng giữa không trung, ánh mắt băng lạnh, giọng vô cùng tàn khốc nói:
- Lá gan các ngươi quả không nhỏ, ngay cả nư nhân bên cạnh ta mà các ngươi cũng dám tổn thương, ta quyết khiến cho bọn ngươi phải hối tiếc muôn đời.
Lời vừa dứt, thân thể ba đại cao thủ ở giữa không trung đột nhiên phát nổ, cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt thành tro.
Trầm mặc nhìn Liệt Thiên, Bạch Như Sương nhẹ giọng hỏi:
- Sao nóng nảy quá như vậy? Vì ta phải không?
Liệt Thiên quay đầu lại, nhìn nàng với thần sắc phức tạp, khẽ trả lời:
- Trong thâm tâm, nàng mong chờ câu trả lời thế nào?
Bạch Như Sương ánh mắt biến đổi, lẳng lặng không nói.
Trong không khí trầm mặc, quái điểu mới bay lên vai của Bạch Như Sương, phá tan ngượng ngùng giữa hai người.
Bạch Như Sương kinh ngạc nhìn con chim, cất tiếng hỏi:
- Quái điểu này từ đâu đến vậy, hay là ngươi đã mang nó tới?
Liệt Thiên khẽ gật đầu, giọng khác thường trả lời:
- Sau này nàng sẽ biết. Một khi nó đã chọn nàng, ắt hẳn phải có nguyên do. Ta nghĩ đến thời điểm thích hợp, tất cả sẽ có kết quả rõ ràng.