Ngay từ sáng sớm, Lâm Vân Phong đã đi tìm Lục Vân, phát giác hắn thất tung. Mọi người vội chia nhau đi tìm. Sau một hồi hỏi han cẩn thận, kiếm trước tìm sau nhưng không thấy được bóng dáng Lục Vân, ba người đệ tử của Dịch Viện quay về Thiên Hỏa Động.
Tử Dương Chân Nhân thấy thần sắc ba người, biết rằng không tìm được Lục Vân, tâm lý vô cùng bất an. Ông khẽ thở dài, mở miệng nói: "Kể như xong, tạm thời không cần tìm nữa, có khả năng cá nhân hắn ra ngoài cho khuyây khỏa, tin rằng rốt cục cũng về. Mọi người chuẩn bị sẳn, chờ chưởng giáo ra đến là đi ngay Thiên Huyền Động dự trận đấu tranh Như ý kính". Nói xong, ánh mặt lại nhìn xa xa như chờ đợi ai đó.
Ngạo Tuyết mơ màng nhìn về phía chân trời, đâu đó vằng vẳng tiếng hô hoán nhẹ lan tới theo làn gió phiêu phất. Mục quang nàng quét nhẹ qua Vân Phong và Hoành Phi, Ngạo Tuyệt điềm nhiên chuyển thân, quay về động khẩu. Nhìn theo thân ảnh của Ngạo Tuyết, Lý Hoành Phi trong mắt lộ vẻ quan hoài, nhẹ nhẹ lắc đầu, những lời chưa kịp nói nuốt vội vào lòng. Lâm Vân Phong lúc này đang trầm tư, tịnh không lưu ý việc hai người rời khỏi, khi nhìn lại thì không còn thấy ai nữa.
Ngồi phệch xuống mặt đất, Lâm Vân Phong vẽ một vòng tròn, hai tay vẽ ra tư thế thập phần cổ quái, không ngừng huy động. Đồng thời, trong miệng lầm rầm những từ ngữ gì đó. Do thanh âm quá nhỏ, không thể nghe được hắn đọc cái gì. Cứ như thế, một lúc lâu sau, đột nhiên Vân Phong la lên một tiếng, làm cho Tử Dương Chân Nhân cách đó một khoảng chợt giật mình. Tử Dương Chân Nhân nhìn hắn, nhãn thần lộ vẻ ngạc nhiên, cất giọng nói: "Vân Phong, ngươi đang làm gì thế, tại sao tự nhiên lại la lên?".
Vân Phong thần sắc đầy vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tử Dương nói: "Sư bá, con vừa gặp một sự tình kỳ quái, nguyên là con sử dụng Âm Dương Thần Thuật tính xem Lục Vân hiện tại hạ lạc nơi nào, lúc việc tìm kiếm đến lúc tối hậu, sắp sửa có kết quả thì đột nhiên tất cả đều biến mất. Những thông tin tìm được đều vô dụng. Sự tình quả là kỳ lạ, tuy con ít khi thi triển Âm Dương Thần Thuật, nhưng mà Âm Dương Thần Thuật trăm lần gieo không lần nào trật, tuyệt không có sai sót. Không biết tại sao lần này thi triển trên người Lục Vân, lại không có kết quả gì, thực là kỳ quái".
Tử Dương chân nhân nghe nói thế, thần sắc khẽ biến đổi, nhìn xuống đất một cái, trầm giọng nói: "Xem như đã xong, không cần phải bói toán gì nữa, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi. Khi chưởng giáo sư huynh tới, ngươi trình bày lại vấn đề này lần nữa. Ngươi cũng nên chuẩn bị, chúng ta cứ chờ chuyện gì tới sẽ tới?" Nói rồi quay người đi không nhìn vào hắn nữa. Lâm Phong nhìn Tử Dương chân nhân, đột nhiên minh bạch, trong tâm hắn đột nhiên phảng phất lo sợ, dù không biết là sợ chuyện gì?
Khi Huyền Ngọc Chân Nhân ra đến nơi, ông nhìn tất cả mọi người, ngoại trừ Lục Vân không có mặt ở đó, đều tựu tại cửa động chờ đợi. Huyền Ngọc Chân Nhân không hỏi một lời thêm, chỉ nhẹ giọng nói: "Sư đệ ở lại sau, để chờ đi cùng Lục Vân, những người khác đi trước với ta". Thân hình ông chợt động, từ từ cất người lên, rồi nhắm hướng Thiên Huyền động mà bay đến. Ngay sau đó, Tĩnh Nguyệt đại sự cùng ba môn hạ cũng nhanh chóng theo sát, chỉ một cái chớp mắt là họ đã biến mất.
Tử Dương chân nhân nhìn mọi người li khai, không nhịn được nhẹ giọng than thầm: "Lục Vân à, thật sự là con đang ở đâu, con có biết là ta đang rất lo lắng cho con không? Nếu nghe được, con hãy lập tức quay về". Nói rồi đứng yên tại động khẩu, mục quang chú thị nhìn mãi về phương xa.
Trước Thiên Huyền Động, người của Lục viện đã hội tụ. Sự tình liên quan quan đến Quan Thiên Như Ý Kính mọi người đều biết, sỡ dĩ họ có mặt ở đây là để mục kích sự tình, để xem coi bảo kính rút cục là thứ gì, và sẽ rơi vào nhà nào. Khi Dịch viện Huyền Ngọc Chân Nhân cùng bốn người đến nơi thì đã thấy mọi người chờ sẳn ở đó. Chưởng giáo của năm viện khác cùng tĩnh lặng nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân.
Thiên Kiếm Viện chưởng giáo Lý Trường Xuân nhìn người của Dịch viện, hỏi: "Chuyện gì thế? Tại sao hai người còn lại không tới, có sự tình gì phát sinh sao, họ không tham gia à?".
Huyền Ngọc chân nhân mỉm cười điềm nhiên đáp: "Họ bận một chút nên đến trễ. Để tránh cho mọi người phải đợi lậu, chúng tôi đến trước. Mọi người không cần phải chú ý đến họ làm gì, chúng ta mau vào vấn đề chính đi thôi". Nói đoạn, mục quang liếc nhìn Như Ý Kính đặt trên thạch bàn. Mọi người nghe nói thế, không tiện hỏi thêm, bèn chuyển mục quang nhìn Lý Trường Xuân chờ ông ta mở lời khai cuộc.
Lý Trường Xuân nhìn mọi người một lượt rồi mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi. Lần này, bảo kính do sáu người đạt được, ngoài trừ vị đệ tử thứ tư của Dịch viện ra, còn có Phượng hoàng thư viện Thương Nguyệt và Hứa Khiết. Hiện tại thỉnh hai vị lên đây, để tham gia vào việc tranh đoạt kỳ duyên này". Nói xong, mục quang nhìn về phía hai nữ nhân.
Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết nhìn Ngọc Vô Song một cái, thấy sư phụ nhẹ nhẹ gật đầu, liền từ từ bước về phía trước, đứng cùng một chỗ với Ngạo Tuyết. Sau khi hai nữ nhân đứng yên, Lý Trường Xuân lại tiếp tục nói: "Xuất phát từ nguyên lý cạnh tranh công bình, bản môn Thiên Kiếm Viện cũng phái xuất sáu người tham dự cuộc tranh đoạt dựa vào kỳ duyên này. Kế đến do tính chất đặc thù của sự tình, chúng ta cũng nên có hạn mức phân định. Đã rõ đây là kỳ duyên, mỗi cá nhân có ba cơ hội, mỗi người một lần, xếp thứ tự từ trên xuống dưới. Sự tình này, ngoại trừ cơ may, đôi khi còn có những điểm thuộc về tâm cơ, vì vậy mọi người nên thử nhiều phương cách khác nhau, cơ hội đạt thành sẽ lớn hơn. Hiên tại, ta xin gọi những người tham gia của Thiên Kiếm Viện lên, những người tại đương trường hãy chú ý" Nói xong, phất tay một cái, sáu người từ phía bên kia liền bước ra.
Huyền Ngọc Chân Nhân chú mục nhìn sáu người đó, nhãn thần khẽ chấn động. Trong số sáu người họ, có Kiếm Vô Trần, Vô Tâm, Triển Ngọc, Lãnh Gia Hào, cộng thêm hai người nữa đều là môn hạ đệ tử kiệt xuất của Thiên Kiếm Viện. Đến lúc này, ngoại trừ Lục Vân, kỳ dư mọi người đều đã tề tựu đầy đủ.
Lý Trường Xuân nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân hỏi: "Huyền Ngọc đạo hữu, chúng ta hiện tại đã chuẩn bị bắt đầu, không biết Lục Vân của quý môn đâu?" Huyền Ngọc Chân Nhân điềm nhiên nói: "Xin cứ bắt đầu, khi hắn đến sẽ cho hắn thử một lần, thế là xong".
Lý Trường Xuân gật đầu nói: "Thế cũng tốt, dù sao thì lần lượt từng người từng người thử, lại cách khoảng thay phiên tiến hành. Trận đầu tiên xin mời quý Dịch Viện khai mạc" Huyền Ngọc Chân Nhân đáp: "Qúy môn là địa chủ, hơn nữa chúng tôi ở đây chỉ có một ít người, xin thỉnh quý môn bắt đầu trước".
Lý Trường Xuân không tiện từ chối, liền cử Triển Ngọc ra thử lượt tranh đoạt dựa vào kỳ duyên đầu tiên này. Triển Ngọc cầm lấy bảo kính, sau khi nhận định cẩn thận, tay phải từ từ hội tụ một cổ tử sắc quang hoa, bao phủ bảo kính vào giữa. Hai mắt Triển Ngọc thần quang đại thịnh, hiển nhiên đã toàn lực thi triển pháp quyết, tưởng có thể phá giải cấm chế thần bí ở giá kính. Tuy nhiên, sau khi tàn khoản thời gian một chung trà, bảo kính không có một điểm phản ứng nào. Khắp chung quanh, chúng nhân nhè nhẹ lắc đầu, hiển nhiên nhìn thấy hắn không có thu hoạch gì.
Vậy là, trận đầu tiên Triển Ngọc thất bại, kết thúc cơ hội thứ nhất. Thứ đến tới phiên của Dịch viện Lý Hoành Phi. Chứng kiến Lý Hoành Phi cũng vận dụng toàn lực thi triển pháp quyết, tưởng có thể dùng tu vi cường hành đôt phá cấm chế trên bảo kính. Tuy nhiên, phương pháp này xem ra cũng không xong, sau khi toàn lực thi triển, Lý Hoành Phi cuối cùng cũng thất bại xuống đài.
Tiếp theo sau đó, dù cho Thiên kiếm viện xuất ra đệ tử nào thì kết thúc cũng là thất bại. Khi Phương Hoàng thư viện Hứa Khiết lên thử, kết quả cũng đồng dạng. Liên tục bốn người, không người nào có một chút ảnh hưởng gì với bảo kính. Cứ thế, từng người từng người một lần lượt thử thời vận, lượt đấu thứ nhất kết thúc nhanh chóng. Trong lượt đấu này, thậm chí những người thực sự mạnh như Kiếm Vô Trần và Vô Tâm, cũng không có chút ảnh hưởng gì lên bảo kính. Lần thử thứ nhất của tập thể thất bại, mọi người tham gia của cả hai bên tâm tình đều trầm trọng, trong tâm tự hỏi nếu kết quả không có gì thì làm sao phân xử vật này.
Hiệp hai sau đó liền bắt đầu, khi Kiếm Vô Trần xuất thủ thỉ chỉ thấy hắn không trực tiếp dùng tay, thay vào đó Thiên Linh Thần Kiếm trên vai được khởi động. Thần kiếm tại bán không xoay tròn, càng lúc càng nhanh, cuốn theo bảo kính. Theo sau vòng xoáy của thần kiếm, bảo kính từ chuyện không có động tĩnh gì, từ từ phát ra hào quang ngũ sắc, gia tăng tốc độ dần, càng lúc càng mạnh. Điều này xảy ra làm mọi người trong Thiên Kiếm Viện hết thảy đều vui mừng, bốn phương vang lừng tiếng hoan hô của chúng đệ tử, hiển đắc thập phần cao hứng.
Kiếm Vô Trần toàn thân có hào quang ngũ sắc lưu động, cho người ta cảm giác hắn giống như nhất tôn thiên thần, từ từ bay lên trên không trung. Tình hình này khiến mọi người thập phần phấn chấn, vừa nhìn vừa hy vọng. Tuy nhiên, thời gian dần trôi, bảo kính ngoại trừ phát ra luồng ngũ sắc quang mang, còn thì không có bất cứ động tĩnh gì. Khi Kiếm Vô Trần thu hồi thân thủ, bảo kính khôi phục nguyên trạng, không để lại dấu vết gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhờ có Kiếm Vô Trần mở đường nên theo đó Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người cũng dựa vào hai thanh thần kiếm, khiến cho bảo kính hiển lộ ngũ sắc quang mang. Tới phiên Vô Tâm, không biết sử dụng pương pháp nào đã làm cho bảo kính có được chút động tĩnh. Cho tới giờ phút này, trong mười một người đã có bốn người khả dĩ có thể làm bảo kính phát sinh biến hóa. Vòng hai kết thúc, song phương cân bằng với tỷ số 2:2.
Tại cửa Thiên Hỏa động, Tử Dương Chân Nhân sắc mặt tĩnh lặng chờ đợi. Tuy nhiên, khi thời gian dần trôi qua, biểu hiện của ông ta cũng có phần cấp bách hơn. Ngay khi ông ta không còn chờ đợi được nữa, thì đột nhiên hào quang nhoáng hiện, thân ảnh Lục Vân xuất hhiện từ thinh không. Tử Dương Chân nhân nhìn thấy, tức thời sắc mặt vui mừng, tuy nhiên vẫn nghiêm mặt giận dữ nói: "Ngươi đi chỗ quái nào thế, không biết hôm nay là ngày tranh đoạt Quan Thiên Như Ý Kính sao? Bây giờ mới quay về, ngươi có biết là ta đợi ngươi ở đây lâu lắm không?".
Lục Vân cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đệ tử biết lỗi rồi, hiện giờ thời gian còn ngắn quá, trước hết chúng ta đi đoạt bảo kính, khi quay về xin sự phụ trách phạt cũng không muộn". Hắn đáp lời nhưng không dám nhìn vào mắt của sư phụ. Tử Dương Chân chân nghe nói thế, hừ lạnh một tiếng nói: "Biết lỗi là tốt đó, lần này ta không tính toán với ngươi nữa. Chúng ta mau đi thôi, đến trễ sợ không có cơ hội". Nói rồi xoay người tất tả bước đi.
Lục Vân nhẹ giọng nói: "Đa tạ sư phụ quan tâm, kỳ thật không cần phải lo lắng cấp bách làm gì. Cứ để cho họ trước hết tốn chút công sức, chúng ta không thể trễ được đâu. Trong trường hợp sự tình không thuận lợi, thì sư phụ cứ trông đợi vào cây kiếm của con, hãy nhìn xem nó đấu lại hay không lại Thiên Linh Thần Kiếm của Kiếm Vô Trần. Nói xong, liền đưa thần kiếm trình Tử dương chân nhân.
Tử Dương Chân Nhân không hiểu gì nhìn hắn một cái, rồi quay qua nhìn Như Ý Kiếm, nhưng cũng chưa tìm được manh mối gì. Tuy nhiên, khi nhìn vào nhãn thần của Lục Vân, trong đó có nét gì đó vừa thần bí vừa vui mừng, tâm lí tựa hồ rất xúc động, liền cẩn thân xem xét thần kiếm trong tay. Cái nhìn đầu tiên thấy nó rất quen thuộc, không có điểm thay đổi nào. Lần nhìn thứ hai, vẫn không phát hiện có chỗ nào khác biệt. Đến lần thứ ba, hai mắt Tử Dương Chân Nhân tự nhiên lộ xuất một tia biểu tình kỳ lạ.
Sau khi nhìn ngắm thật lâu, Tử Dương Chân Nhân kêu lên ngạc nhiên hỏi: "Kỳ thật tại làm sao mà kiếm của con phát sinh đại biến hóa kỳ dị thế này? Ta nhớ hôm qua nó hầu như không có hình dạng như thế này, tại sao hôm này lại có biến hóa to lớn như vậy?
Lục Vân điềm nhiên mĩm cười nói: "Kiếm này thập phần thần dị, giữa thân kiếm có luồng ý thức, có thể hợp nhất với các kỳ vật thần kỳ vào một chỗ. Sáng nay, con đi xem xét ở hậu sơn, vô ý phát hiện một tảng đá có màu ngũ sắc rất kỳ lạ, liền phát sinh cảm hứng muốn tìm hiểu. Không ngờ sau khi vô ý dọ xét xung quanh, thần kiếm này đã dung hợp ngũ sắc thạch vào thân kiếm, thành ra hình dạng như thế nào. Sau đó con tiếp tục thám xét toàn bộ hậu sơn, rút cục cũng không tìm thấy khối đá ngũ sắc thứ hai nào nữa, vì thế nên về đây muộn. Sự tình mong sự phụ tạm thời bảo mật, nơi đây là Thái Huyền Sơn đất của Thiên Kiếm Viện, chỉ sợ khi họ biết ra, sẽ hỏi đông hỏi tây rất phiền. Phải không sư phụ?".
Tử Dương Chân Nhân tự nhiên không biết bản chất câu chuyện của Lục Vân là ứng khẩu biện thuyết, vì thế liền tin ngay là thật. Đối với sự đề tỉnh của Lục Vân, ông ta cũng tự nhiên biết rõ mười mươi, bèn cười nhẹ nói: "Sư phụ không giúp con thì giúp ai? Việc này ta không nói cho ai khác đâu. Lần này hy vọng con nỗ lực thật nhiều, làm cho mọi người biết Dịch viện chúng ta danh vọng như thế nào là đều nhờ vào Lục Vân ngươi đó. Biểu hiện của con, sư phụ thập phần vừa ý. Con có thể trong tình huống có nhiều cường địch xung quanh, tiến nhập vào lục cường, làm cho sư phụ thực sự cao hứng, con có biết không. Lần này trở về, Dương Viện của chúng ta sẽ không còn đứng ở vị trí thứ tư nữa, nhiều năm rồi, thoáng chốc đã hết". Nói xong, cảm khái dâng lên trong lòng
Lục Vân nhìn sư phụ, trong tâm không kềm được một tiếng thở dài, nhẹ giọng nói: "Sư phụ yên tâm đi, một ngày nào đó người sẽ hãnh diện vì con. Nhưng lần này thời gian sắp hết rồi, chắc thầy cũng biết. Hãy đi thôi, có lẽ mọi người đang chờ chúng ta?" Nói rồi thân thế lập tức gia tốc, chẳng mấy chốc đã đến Thiên Huyền động.
Khi Lục Vân đến, vòng đấu thứ ba đã tiến hành được một nửa. Huyền Ngọc Chân Nhân vừa thấy Lục Vân đến, trong mắt thoáng lộ vẻ vui mừng, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng thì cũng đến rồi, hiện tại đang diễn ra vòng đấu tối hậu, mọi người ở trong đó bao gồm Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Kiếm Vô Trần, Vô Tâm bốn người đã có thể khiến bảo kính sản sinh động tĩnh, ngoài ra những người còn lại không có cách nào. Còn con, có tự tin không?
Mục quang Lục Vân dừng lại tại thân hình Kiếm Vô Trần, nhãn thần hiển hiện sự chấn kinh. Kiếm Vô Trần tu vi tự nhiên gia tăng mãnh liệt, sự tình này Lục Vân có nghe, nhưng không tưởng lần này Kiếm Vô Trần sau một khoảng thời gian không gặp đã vượt qua bất diệt chi giới, bước vào cấp độ quy tiên tối thần bí. Đối với tu vi bản thân mà nói, cũng đã tiến nhân cảnh giới quy tiên, tuy nhiên không phải mỗi người đều có cơ hội trở thành tiên, nhưng nếu muốn trở thành tán tiên, thì đó là điều quá dễ dàng.
Có câu nói tiên đạo vô bằng, không có đường hướng dựa dẫm, lại nói không nên kỳ vọng gì, tức một khi đã tiến nhập vào chân tu giới, trong một trăm người tu luyện, chỉ một hai người thành tiên, tỷ lệ cực kỳ nhỏ. Cửu thiên lôi kiếp đối với người tu đến mức độ như thế nào, đều cũng khó tránh khỏi. Tu vi càng cao thâm chừng nào, thì càng dễ gặp cửu thiên lôi kiếp chừng ấy. Từ cổ chí kim, có rất nhiều người tu chân, nhưng tới lúc tối hậu quan đầu, chết dưới cửu thiên lôi kiếp, hình tích và nguyên thần đều bị diệt. Vì thế trải qua nhiều năm, chân chánh trở thành tiên không có mấy người.
Nhìn Huyền Ngọc Chân Nhân một cái, Lục Vân điềm nhiên nói: "ngũ tằng nhi kỷ, con không dám chắc nhất định đoạt được vật đó, nhưng con tin tưởng so với họ thì cơ hội của con không thấp hơn". Nói xong, vừa lúc người cuối cùng thử ở vòng thứ ba đã kết thúc. Thân thể Lục Vân khẻ chuyển động, xuất hiện tại thạch bàn, nhẹ giọng hỏi: "Tôi cũng muốn ứng thí, không biết có được không" mục quang quét nhìn chúng nhân, tối hậu dừng lại trên người Lý Trường Xuân.
Lý Trường Xuân nhìn thấy Lục Vân, nhãn thần nhẹ thoáng vẻ chấn kinh, bởi vì chỉ trong một khắc, tựa hồ đã biết trên người Lục Vân có một thứ biến hóa gì đó rất kỳ quái, nhưng ông ta dường như không khẳng định được là cái gì. Nhè nhẹ gật đấu, Lý Trường Xuân cười hàm tiếu nói: "Tự nhiên là được, ngươi có ba cơ hội, hãy tận dụng lấy chúng".
Lục Vân cúi đầu đáp tạ, mục quang chú thị Quan Thiên Như Ý Kính. Phong ấn phía trên chính là ấn Trấn Hồn Phù của hắn, vì thế tự nhiên hắn dễ dàng giải khai. Nhưng sau khi giải khai nó rồi, có tiếp tục phá giải được cấm chế thần bí của Quan Thiên Như Ý Kính, thu liễm được bí ẩn bên trong hay không, thì lại là vấn đề quan trọng. Thời điểm này không cho phép suy nghĩ nhiều, tả thủ của Lục vân nắm lấy Như ý kính, giữa chưởng tâm Trấn Hồn Phù nhè nhẹ phát động. Ngay lập tức, bảo kính phát ra một cổ ngũ sắc quang hoa cường đại, toàn bộ giá kính chấn động kịch liệt.
Khắp xung quang, mọi người không tin vào mắt mình, lần đầu tiên nhìn thấy giá kính sản sinh biến hóa kịch liệt như vậy, trong tâm hình như phát giác sự tình gì đó. Lý Trường Xuân cùng người của Thiên Kiếm Viện sắc mặt âm trầm, hiển nhiên thập phần không thoải mái. Tương phản, người của Dịch viện cực kỳ cao hứng. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người nhìn trạng thái đó, trong tâm dường như minh bạch điều gì, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau. Hai người trao đổi nhãn thần thông tuệ, sau đó là nụ cười vui, nhưng không thốt ra lời nào.
Lục Vân lúc này đang cẩn thận dùng Trấn Hồn Phù dò xét kính tử ảo bí đó, vận dụng Trấn Hồn Phù vận chuyển với tần suất khác nhau, khống chế ý niệm thần ba thành một dạng, không ngừng thám xét, không ngừng cải biến tần suất giải phá. Chàng khống chế ý niệm thần ba, kết hợp vận hành Trấn Hồn Phù, nhanh chóng khám xét động tĩnh của Quan Thiên Như Ý Kính. Ngay sau đó, nhãn thần Lục Vân lóe tia thần quang, toàn thân đột nhiên phát ra một vầng ánh sáng màu ngọc bích vô cùng đẹp mắt.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều hướng mục quang chăm chú nhìn Lục Vân, kiên nhẫn chờ đợi sự tình phát triển. Kiếm Vô Trần trong mắt thần quang chớp lóe, chằm chằm nhìn Lục Vân, phát ra một cổ khí tức thẩm tra với tầng xuất cực kỳ yếu ớt, bí mật từ từ thám xét thân thể Lục Vân. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn Lục Vân, ánh mắt lộ xuất vẽ trầm tư, tựa hồ như đang xét đoán điều gì đó. Còn Tử Dương Chân Nhân và Vân Phong hai người thì biểu tình thật sự kích động, hận không thể lớn tiếng reo hò cổ vũ cho Lục Vân.
Nói về Lục Vân lúc này đang giữ chặt thần kính trong tay phải, chưởng tâm phát sinh biến hóa lớn, rất tiếc là người ngoài không nhìn thấy một điểm nào. Chưởng tâm nơi tả thủ của Lục Vân từ từ thu hồi Trấn hồn phù đã phát xuất, ngay lập tức trên Như Ý Kính phát sinh luồng ngũ sắc quang mang vô cùng mạnh bạo, toàn bộ giá kính không ngừng chấn động và ngày càng kịch liệt. Nhãn thần Lục Vân lãnh tĩnh, tay trái đột nhiên buông lỏng, chưởng tâm tay phải phát ra một luồng hồng sắc quang hoa, nhanh chóng bao phủ giá kính vừa thoát ra vào giữa.
Lục Vân trong tâm minh bạch, bảo kính này không thể dùng cường lực mà hàn phục được, tất phải dựa vào yếu điểm của nó để phá giải. Trước đây, chàng đã thử thám xuất quy luật vận chuyển của tầng kết giới bên trên bề mặt kính. Hôm qua chàng cũng thử thêm, nhưng ngay khi Ý Niệm Thần Ba vừa tiếp cận thì bị bắn ngược trở ra. Nhưng hôm nay, bởi vì có Trấn Hồn Phù khả dĩ khắc chế, nên mọi việc có vẻ dễ dàng hơn, chàng cuối cùng cũng tra xuất ra quy luật vận hành nó. Lần này chưởng tâm nơi hữu thủ của Lục Vân chính là hấp tự quyết, thi triển liệt hỏa chân nguyên với tần suất tương đồng với kết giới trên mặt kính, toàn lực công nhập vào vòng phòng ngự của nó.
Do tần suất tương đồng, sự phản kháng của kính tử rỏ ràng là thập phần vô lực, Lục Vân cuối cùng cũng đã nhẹ nhàng công phá được tầng kết giới, tiến nhập vào tầng sâu nhất trong nó. Chân nguyên khi nhập vào tầng sâu nhất của kính tử, tức thì hữu thủ của Lục Vân hồng quang đại thịnh, luồng quang mang lớn mạnh hơn trước gấp mười lần có dư. Nhãn thần Lục Vân kinh động, nhưng ngay lập tức hiểu rõ nguyên nhân bên trong. Khóe miệng chàng khẽ nhếch lên một nụ cười, trong mắt hiển lộ một chút hàm ý gì đó rất thần bí, tay phải hồng quang chợt lóe, nhanh chóng giao giá kính chuyển qua tay trái.
Trong mắt quan sát của mọi người, Quan Thiên Như Ý Kính trong tay Lục Vân đột nhiên bạo phát luồng ngũ sắc quang hoa rực rỡ. Trên bề mặt kính có hiện những hoa văn cổ quái, lúc này tự động phân khai, lộ suất bề mặt kính có năm màu, phát ra một đạo ngũ sắc quang trụ chiếu lên tận trời cao. Lục Vân nhìn bảo kính thần kỳ, tâm lý vui mừng, tự nhủ thầm ý niệm thần ba quả thật thần kỳ, nếu không có thiên hạ đệ nhất vô song ý niệm thần ba này tương trợ, dù cho có bỏ ra hàng chục năm chưa chắc đã thu được kết quả gì.
Trấn Hồn Phù nơi tay trái biến mất, ngay lập tức trên mặt kính những điều thần kỳ đó cũng biến mất. Lục Vân sau khi phong ấn Trấn Hồn Phù lên như ý kính, cười mỉm nhìn mọi người, đặt nhẹ giá kính xuống, lui ra sau ba bước. Bên kia, Vân Phong la lớn, chồm tới ôm chầm lấy Lục Vân, cao hứng vô cùng nói: "Lục Vân quá tuyệt, quá tốt, ha ha, quá cao hứng, quá cao hứng a" Nói xong ôm chặt lấy hắn.
Lục Vân vỗ nhẹ Vân Phong một cái, cười nói: "Vận khí thôi mà, không cần phải kích động làm gì, còn có nhiều người ở đây đó. Tất cả mọi người đã thử xong, giờ đến lượt biết kết quả rồi". Nói rồi hắn đột nhiên cảm thấy có hai đạo mục quang chuyển nhanh đến, không nhịn được liếc nhìn, nhãn thần liền dừng lại ở Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt. Sáu mắt nhìn nhau, ngôn ngữ trong tim được dịp tuôn trào, không một lời nói, không một cử chỉ, chỉ cái liếc nhìn, thế mà đối với mỗi người bọn họ cũng là quá đủ.
Không cần phải nói người của Dịch Viện cao hứng như thế nào, chỉ biết Huyền Ngọc Chân Nhân lúc này mở miện gnói: "Trường xuân đạo hữu, hiện tại ba vòng thi đã kết thúc, không biết đạo hữu phán định kết quả như thế nào? Hay để 5 người họ thử một lần nữa, rồi quyết định thắng bại?
Lý Trường Xuân nhẹ thở dài, bình tĩnh nói: "Không cần nữa, kết quả tại tràng mọi người đều đã nhìn thấy, Quan Thiên Như Ý Kính này, sẽ do Lục vân của Dịch viện sở hữu. Trong năm người, chỉ có hắn là có thể điều khiển thần kính, còn lại những người khác đều không cách khiển dụng. Trận kỳ duyên tỷ thí này, kết thúc ở đây". Nói xong, chuyển thân rời khỏi.
Chung quanh, Ngọc Vô Song cùng bốn vị chưởng giáo đều đến chúc mừng, rồi sau đó li khai. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn Tử Dương Chân Nhân, trong mắt hai người cực kỳ cao hứng. Lần đầu tiên lục viện hội võ, Lục Vân tuyệt đã mang đến rất nhiều đìêu bất ngờ thú vị, tự bản thân đã hai lần mang đến cho Dich Viện chuyện mừng không gì so sánh được. Sau hết mọi chuyện, hiện tại Lục Vân đã trở thành người trong tâm của mọi người. Những biến đổi to lớn, huyền bí khó ngờ trên người chàng, rút cục sẽ dẫn đến những sự tình chấn động gì, không ai biết được.