Trong sơn cốc, cuồng phong bỗng dưng kéo đến, khói bụi mù trời nhanh chóng bị cuốn bay ra xa theo làn gió, đột nhiên một tiếng cười ha hả vang lên.
Dưới mặt đất, nhãn thần phụ thân Hoàng Thiên đờ đẫn, nhìn về phía phát ra tiếng cười, đôi môi khẽ run, tựa hồ rất muốn nói nhưng chẳng thể phát ra bất kì một thanh âm nào, chỉ thấy hai dòng lệ lẳng lặng chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy, rơi xuống mặt đất.
Hy vọng tưởng chừng đã tàn lụi, chỉ còn lại nỗi bi thống vạn phần, ngoài nuối tiếc ra còn có thể làm được gì? Có lẽ những việc đau lòng đã trở thành dĩ vãng, chỉ còn những hồi ức vĩnh hằng mãi mãi không thể tẩy xoá, nhìn thấy đích đến cuối cùng rồi, lại biết rằng chưa thể ly khai.
Thiên Tàn lão tổ ngạc nhiên nhìn sâu xuống bùn đất, chẳng hề thấy thân ảnh của Hoàng Thiên, hắn ta có thể ẩn tàng nơi nào? Trong lúc lão đang suy nghĩ, cuồng phong trong sơn cốc bỗng nổi lên, một cỗ khí tức khác thường bắt đầu tràn ngập khắp vùng, khiến cả sơn cốc như bị bao trùm bởi tiếng rú kì dị, ẩn chứa trong đó là tiếng gầm của hổ, tiếng tru của sói và hàng trăm loại thú khác.
Kinh ngạc theo dõi biến hoá xung quanh, Thiên Tàn lão phát hiện, trong thời khắc này, bách thú bất ngờ hội tụ khắp tứ phía của sơn cốc, giận dữ gầm rống vang dội chấn động thiên không, mang theo uy thế hãi nhân.
Sau một lúc kinh dị, khuôn mặt Thiên Tàn lão tổ lộ ra nụ cười lạnh lẽo, vừa định lên tiếng mỉa mai chợt thấy trước mắt một quầng sáng ngũ sắc loé sáng, toàn thân Hoàng Thiên như bao bọc trong vầng quang hoa ngũ sắc, thân thể đã hoàn toàn biến đổi khác đi, trở thành một quái thú đầu người thân hồ ly.
Nhìn vào song thủ tựa như trảo nhưng không phải trảo của Hoàng Thiên, Thiên Tàn lão tổ diễu cợt:
- Biến thân thành quái thú, ngươi nghĩ có thể chống lại lão phu sao? Đúng là một ý tưởng ngu đần không thể tưởng được. Để ta thử xem sức mạnh của ngươi gia tăng được bao nhiêu sau khi biến hình.
Lời vừa dứt, Thiên Tàn lão tổ đã xuất hiện trước mặt, cách Hoàng Thiên ba xích, song thủ luân phiên xoay chuyển tạo nên hai cỗ chân nguyên đáng sợ một xám một đen xen lẫn vào nhau trông như một sợi đai, trong chớp mắt cuộn lại thành một quầng xoáy sáng hôi – hắc nhị sắc(hai màu xám - đen), điên cuồng nuốt trọn Hoàng Thiên.
Tru lên một tiếng kì quái, Hoàng Thiên phát ra thanh âm tuyệt không phải của con người, trong miệng lấp lánh sắc đen, nhanh chóng phun ra một đạo quang diễm huyền hắc. Sau lưng, chín cái đuôi đột nhiên biến to ra, hoá thành chín đạo quang ảnh chớp nhoáng lao về phía Thiên Tàn lão tổ.
Thiên Tàn lão tổ kinh hãi hét lên một tiếng, tức thì thân ảnh từ một hoá thành ngàn vạn, trong sát na tránh khỏi một kích của Hoàng Thiên. Sau đó, thân ảnh lão tổ trùng điệp đan xen lẫn nhau, nhanh chóng tạo thành một kết giới, hoàn toàn phong bế Hoàng Thiên bên trong rồi phát động đợt công kích cường liệt.
Cảm thấy áp lực tứ phía đột nhiên tăng lên, Hoàng Thiên điên cuồng rống lên cố gắng đột phá kết giới, tránh bị hãm nhập vào khốn cảnh lần nữa. Tuy nhiên, Thiên Tàn lão tổ đâu phải hạng thiện nam tín nữ gì, một khi lão ta đã cố ý vây khốn Hoàng Thiên, tự nhiên hắn khó mà chạy thoát như ý nguyện.
Trong lúc nguy hiểm, toàn thân Hoàng Thiên bỗng nhiên đứng thẳng dậy, ngẩng mặt lên trời gầm rống, tiếng hống ác liệt tựa thanh âm của hàng ngàn oán linh than trách thiên địa. Thời khắc này, một lần nữa đối mặt với khó khăn, thanh âm Hoàng Thiên phát ra như mang theo nỗi đau đến tê tâm liệt phế, nỗi niềm giận dữ pha lẫn thảm liệt vang vọng khắp đồi núi đồng bằng, khuấy động tiếng gầm rú của bách thú xung quanh.
Giữa không trung, một cỗ lực lượng hung dũng dần tụ lại, bách thú khắp tứ phía trong sơn cốc liên tục gầm rú giận dữ, liên kết thành một tràng thanh âm chấn nhĩ, hình thành một đạo sức mạnh kì dị khôn tả bổ sung vào cơ thể Hoàng Thiên, khiến sức mạnh của hắn bạo trướng lên hàng trăm lần. Toàn thân Hoàng Thiên lóe sáng ngũ sắc quang hoa, song thủ huy động phát xuất một kích với toàn bộ sức mạnh.
Dị biến đột phát khiến Thiên Tàn lão tổ vô cùng kinh hãi. Lão hoàn toàn không hề nghĩ đến việc Hoàng Thiên có thể mượn sức mạnh của bách thú trên Mang sơn để xuất ra một kích mang theo uy lực chấn thiên động địa.
Dù đề thăng chân nguyên đến cực hạn, Thiên Tàn lão tổ vẫn vô pháp thoát ly khỏi tình huống này, miệng thét lên một câu:
- Thiên tàn địa khuyết, duy ngã bất bại!
Song thủ chính phản luân chuyển, toàn thân cùng lúc hiện lên đen vàng xám nâu tứ sắc quang hoa, với tốc độ nhanh nhất hình thành nên một trận cuồng phong diệt thế, hiểm độc nghênh đón một kích nộ thiên của Hoàng Thiên!
Trên không trung, một trận chiến kinh thế lập tức được triển khai, tứ sắc bạo phong cùng ngũ sắc quang trụ tương ngộ, song phương toàn lực đối kháng lẫn nhau, trong chớp mắt liên tục sản sinh ra vô số tiếng nổ dồn dập. Không gian nhỏ hẹp không ngừng phát sinh dị biến, cuối cùng hình thành một quả hồng sắc quang cầu với đường kính vượt quá trăm trượng, phát ra một âm thanh tựa sấm sét chấn động thiên không.
Ngay lúc đó, thân thể Hoàng Thiên cấp tốc rơi xuống, toàn thân tạo ra một quầng sáng phòng hộ bảo vệ vững chắc phụ thân đang ở dưới mặt đất. Phía trên, Thiên Tàn lão tổ thét lên như quỷ kêu, dưới sức mạnh huỷ diệt đáng sợ trước mặt, y phục toàn thân lão nhanh chóng bị rã đi, trong tình thế khó khăn vạn phần, bay ra xa cách chỗ cũ vài trăm trượng. Quan cảnh sơn cốc hoàn toàn biến đổi đến không thể nhận ra, vô số con thú lúc nãy còn gầm rống thê thiết, giờ đã nhanh chóng hoá thành tro tàn trong tiếng nổ kinh thiên.
Khi cuồng phong ngừng lại, mục quang Hoàng Thiên bắt đầu truy tìm khắp thiên không, nhanh chóng phát hiện thân ảnh Thiên Tàn lão tổ. Tâm tình chấn động lẫn tiếc nuối, nhãn thần của Hoàng Thiên lộ ra một tia phiền muộn, bản thân hắn đã mượn lấy sức mạnh của bách thú để phát động một kích chí cường, nhưng vẫn không thể hạ sát cừu nhân, sao không khiến hắn chán nản cho được.
Nhìn lại bách thú đã chết xung quanh, Hoàng Thiên cảm thấy xấu hổ, thì thầm:
- Xin lỗi những người bạn thân thiết của ta, ta thật vô dụng khiến cho các ngươi phải hy sinh vô ích.
Âm lạnh nhìn vào Hoàng Thiên, Thiên Tàn lão tổ hét lớn giận dữ:
- Xú tiểu tử, cũng có chút thực lực đấy, nhiều năm rồi chưa ai có thể khiến cho ta lâm vào cảnh túng quẫn như vậy, ngươi là người đầu tiên. Hôm nay lão phu sẽ dạy cho ngươi một bài học, xem thử bản lĩnh ngươi như thế nào.
Dứt lời, Thiên Tàn lão tổ hạ thủ tuyệt không chút lưu tình, song thủ lập tức bắt pháp quyết, một vòng sáng tròn hắc sắc từ sau lưng lão ta xuất hiện, trong chớp mắt bao vây bên ngoài thân thể của Hoàng Thiên, bắt đầu co rút không ngừng.
Cảm thấy nguy hiểm cận kề, Hoàng Thiên giận dữ rống lên một tiếng bất cam, song thủ hợp lại theo hình chữ thập trước ngực, toàn thân kim quang đại thịnh, vô thượng phật quang của Phật môn bắt đầu đối kháng với vòng sáng hắc sắc, song phương lúc mạnh lúc yếu, tiếp tục duy trì tình thế giằng co.
Phát giác thấy sức phản kháng của Hoàng Thiên thập phần kiên định, Thiên Tàn lão tổ tức thì chuyển đổi pháp quyết, một đạo quang diễm hắc sắc từ hai lòng bàn tay bay ra liên kết với vòng sáng hắc sắc. Khi hai đạo khí hợp nhất, thế công lập tức tăng lên gấp bội, khiến Hoàng Thiên chuyển động một cách khó khăn.
Mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt, Hoàng Thiên điên cuồng rống lên, toàn thân cực lực vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Thiên Tàn lão tổ. Nhưng lúc này, thực lực hai người chênh lệch mạnh yếu đã rõ, Hoàng Thiên cố chống cự thế nào chăng nữa cũng trở nên vô ích.
Điều khiển vòng sáng hắc sắc chế trụ bên ngoài cơ thể Hoàng Thiên, Thiên tàn lão tổ chầm chậm hạ thân trước mặt hắn. Nhìn hắn với nhãn thần âm lạnh, từ miệng lão tổ phát xuất tiếng cười tàn khốc:
- Hiện tại ta sẽ cho ngươi nếm trải đau khổ, nếu không ngươi sẽ nghĩ lão tổ ta đây đùa bỡn.
Lời vừa dứt, vòng sáng hắc sắc lập tức co lại, sự kiềm hãm đáng sợ của nó khiến Hoàng Thiên liên tục điên cuồng thét lên thảm thiết, thần tình chẳng khác gì lệ quỷ.
Âm u quan sát khuôn mặt thống khổ của Hoàng Thiên, Thiên Tàn lão tổ tỏ vẻ hứng thú, miệng phát ra những lời trêu chọc:
- Thế nào? Chỉ cần ngươi mở miệng nói một câu là đã khuất phục, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, điều kiện giản đơn vậy thôi.
Sắc mặt Hoàng Thiên trở nên giận dữ, đôi mắt bỗng trừng to ra, nhãn thần trở nên cực kì ngoan độc, hận không thể ăn thịt uống máu lão ta, đáng tiếc chỉ có thể nhìn trừng trừng vào lão mà thôi.
Nhận ra sự phẫn hận của Hoàng Thiên, Thiên Tàn lão tổ hét lên với ngữ khí hung ác:
- Không thừa nhận sao, hôm nay dù lão phu không định giết ngươi, cũng sẽ khiến ngươi bất thành nhân dạng, nếu biết van xin thì ta sẵn sàng thả ngươi ra. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dứt lời, hạt sắc quang hoa(quầng sáng nâu rực rỡ) tái hiện toàn thân Hoàng Thiên rồi chuyển hoá thành một hạt sắc quang hoàn(vòng sáng nâu) bao bọc trên trán hắn, bắt đầu điên cuồng co rút lại, sức mạnh huỷ diệt của nó tức thì khiến toàn thân Hoàng Thiên run lên, mọi thanh âm la hét đều bị ngăn lại.
Cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần dần mất đi, ngay thời khắc này, ý niệm bất cam từ sâu trong thâm tâm lại hiển hiện trong trí óc Hoàng Thiên. Chỉ khi mọi thứ trở nên trống rỗng, hắn ta mới minh bạch rằng: cuộc đời của hắn vẫn có điều hối tiếc, nhưng hối tiếc thì có thể làm gì? Cho tới thời khắc này, hắn đã tận tâm tận lực, tận dụng hết tất cả các biện pháp, nhưng vẫn chẳng thể thay đổi hoàn cảnh mà chỉ thêm nhiều mất mát đau thương.
Trong u tối, một điểm tinh quang loé lên. Vầng tinh quang đó lúc đầu vô cùng ảm đạm, Hoàng Thiên nhận thấy khi hắn tập trung ý thức lại thì vầng tinh quang ngày càng bừng sáng hơn, để rồi cuối cùng hoá thành một đoá tinh vân bừng sáng lên một cách kì dị, chiếu tỏa đến những nơi bóng tối đang chiếm lĩnh.
Giây khắc sau, một cỗ lực lượng kì diệu bắt đầu vận chuyển trong nội thể hắn ta một cách thập phần kỳ quái chưa từng thấy bao giờ, du tẩu khắp các kinh mạch toàn thân. Khi toàn bộ thân thể bắt đầu phát sáng, ý thức của Hoàng Thiên đột nhiên quay trở lại. Lúc này hắn phát hiện ra khuôn mặt kinh hãi của Thiên Tàn lão tổ, thần sắc lão trông chẳng khác gì thường nhân khi gặp ma quỷ.
Hoàng Thiên một lần nữa nhìn vào bản thân mình, lưỡng đạo quang hoa bên ngoài thân thể hắn đang chầm chậm mở ra, cảm giác khó chịu khi nãy cũng dần tiêu tán. Nhận thấy có điểm dị thường, Hoàng Thiên không kìm được bỗng hét lớn một tiếng, sức mạnh mãnh liệt toàn thân dồn vào hai cánh tay, song thủ tuỳ ý hướng lên trên, nhất cử chấn tan lực kiềm tỏa của Thiên Tàn lão tổ rồi chuyển thân xuất hiện cách đó ba trượng trong sự kinh hãi của lão ta.
Đối mặt lần thứ ba, song phương đều cảm giác tình hình không giống trước đó. Hoàng Thiên hiện tại đã khác trước, trong lúc sinh tử, sáu cỗ lực lượng nhân - quỷ - ma - yêu - phật - đạo đã dung hợp hoàn toàn trong nội thể hắn, khiến tu vi hắn trong chớp mắt đề thăng lên gấp mười lần. Giờ đây, hắn tuy không cường đại như Thiên Tàn lão tổ nhưng sự chênh lệch của đôi bên thực sự không còn nhiều. Đối với điểm này, tâm lý của Hoàng Thiên và Thiên Tàn lão tổ đều minh bạch, vì thế mỗi bên càng thận trọng hơn, không thể khinh suất như lúc đầu.
Trong lúc đối mặt, Hoàng Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần tình thương tang nhưng kiên định, tĩnh lặng giữa thiên địa. Lúc này, việc báo cừu đối với Hoàng Thiên không mấy hy vọng, nhưng có cừu phải báo, nếu không, việc bản thân trở lại hình dạng của yêu thú có ý nghĩa gì? Suy nghĩ về điều này, trong đầu Hoàng Thiên đột nhiên nảy ra ý định ly khai, chỉ là phụ thân của hắn hiện đang ở đây, liệu bọn họ có thể rời đi?
Cười lên thảm não, Hoàng Thiên thu hồi tạp niệm, không thành công liệu có thành nhân? Cuộc đời này mà không thể báo cừu được, thử hỏi sống để làm gì?
Nghĩ đến đó, toàn thân của Hoàng Thiên không gió mà lay động, sáu cỗ lực lượng trong nội thể đã dung hợp sinh ra một sức mạnh thần bí, bắt đầu bạo phát lên gấp mười lần, một cỗ tinh vân sắc huyết hồng xuất hiện dưới chân hắn ta rồi nhanh chóng mở rộng ra bên ngoài. Chỉ một lúc sau, khắp sơn cốc đều bị huyết hải bao bọc. Phía trên cỗ huyết vân, Hoàng Thiên toàn thân rực lửa bay vút lên, trông chẳng khác gì một vị hoả thần. Phía sau lưng, chín chiếc đuôi dựng thẳng đứng, hình thành một đạo phòng thủ ngũ sắc phát tán ra kỳ cảnh làm chấn động nhân tâm.
Cảm thấy Hoàng Thiên quyết tâm liều mạng, sắc mặt Thiên Tàn lão tổ trở nên nghiêm túc, vừa thôi động chân nguyên trong nội thể để tạo ra một tấm chắn, vừa bức xuất một giọt tiên huyết từ mỗi ngón giữa trên song thủ. Dưới sự khống chế của pháp lực, hai đạo tiên huyết đồng thời rơi trên tấm chắn, hình thành nên một phiến hắc bạch bát quái.