Trên mặt hồ, Trần Ngọc Loan ngọt ngào cười nói:
Thực sự việc lúc nãy chính ta cũng không thể nói rõ được, bởi vì bên trong ẩn chứa quá nhiều sự huyền bí, ta cũng chỉ hiểu qua mà thôi. Thực ra việc ta thổi sáo chỉ là ý nghĩ bột phát nhất thời chứ không phải là có ý tưởng gì đặc biệt cả. Nhưng về sau cá ở xung quanh mỗi lúc một nhiều, dần dần hội tụ lại thành một số hình ảnh kỳ quái, lúc đó ta cũng chưa có suy nghĩ gì khác mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên về tất cả những việc đó nên muốn tận lực giữ nó lại. Mãi đến một hồi lâu sau ta cảm nhận được có một sức mạnh huyền bí đang vẫy gọi mình, từ lúc đó ta mới bắt đầu thực sự lưu tâm quan sát bốn phía cuối cùng ngộ ra một vài thứ. Còn như những thứ đó thực ra cũng chẳng có gì, bản thân ta cảm thấy hình như đó là một loại pháp quyết rất kỳ quái, ta không thể nói ra rõ ràng được nhưng nó thực sự đang tồn tại trong tâm ta và vận hành trong cơ thể ta.
Tư Mã Thần Phong lướt nhìn nụ cười ngọt ngào ấy, ánh mắt lập tức tránh đi, hỏi:
- Vậy về sau, dải ánh sáng xanh thần kỳ ấy là cái gì, Thúy Ngọc tiêu trong tay cô tại sao lại phát ra những hoa văn kỳ lạ ấy?
Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của hắn ta, đôi mày đang nhíu lại của Trần Ngọc Loan lập tức giãn ra, nụ cười pha chút thần bí trả lời:
- Ánh sáng ấy thực ra chỉ là một số bùa chú cổ trên chiếc tiêu của ta, dưới thúc động của loại pháp quyết thần kỳ đã hình thành một hình ý thức. Ta đặt tên cho loại quyết pháp đó là Bích Ba Yên Hà, còn Thúy Ngọc tiêu trong tay ta là do sư phụ ban tặng, cho nên nó có điểm gì thần kỳ bây giờ ta cũng không rõ. Xong, ta đã nói xong rồi, đến lượt huynh đài - Tư Mã Thần Phong.
Quay đầu lại nhìn khuôn mặt mê hồn, Tư Mã Thần Phong đưa mắt về phía xa, khe khẽ nói:
- Năm thanh kiếm sau lưng ta phân thuộc ngũ hành, tên cổ của nó gọi là Ngũ hành kỳ kiếm. Màu xanh tượng trưng cho mộc, đỏ tượng trưng cho hoả, hoàng kim tượng trưng cho kim, vàng tượng trưng cho thổ, trắng tượng trưng cho thuỷ, ngũ hành kiêm bị hoàn hoàn tương khắc. Đông phương Ất Mộc kiếm tên Thanh Long, nam phương Ly Hỏa kiếm tên Xích Long, bắc phương Thủy kiếm tên Bạch Long, tây phương Kim Thiết là Kim Long, ở giữa tượng trưng cho đất gọi là Hoàng Long. Cho nên năm thanh kiếm này của ta còn gọi là Ngũ Long kiếm đã có từ ngàn năm.
Nhìn những thanh kiếm trên lưng hắn ta, Trần Ngọc Loan cười nói:
- Thật là thần kỳ, nói như vậy năm thanh thần kiếm này có kiếm quyết và những cách luyện khác nhau? Nếu quả thật như vậy thì huynh làm thế nào khi đối địch, chọn tất cả hay chỉ một trong số đó?
Khẽ nhíu mày, Tư Mã Thần Phong không trả lời mà cẩn thận quan sát nàng rồi mới nói:
- Tùy vào tình huống mà quyết định, thường thì chỉ chọn một mà thôi, bởi vì từ trước tới nay chưa có cao thủ nào khiến ta phải sử dụng cả năm thanh.
'Ồ' lên một tiếng, Trần Ngọc Loan nói:
- Lợi hại quá, nếu như có một ngày ngũ kiếm tề xuất thì lúc đó nhất định sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc, chỉ là không biết cảnh tượng đó sẽ thế nào?
Không trả lời, Tư Mã Thần Phong lạnh lùng nói:
- Trời tối rồi, cô quay về đi thôi. Trần Ngọc Loan nghe vậy ngẩn người, nhìn xung quanh trời thực sự đã tối rồi.
Quay đầu liếc nhìn Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng, Trần Ngọc Loan lập tức ngoảnh đầu về phía Tư Mã Thần Phong. Trong bóng đêm đôi mắt đẹp của nàng toát lên thần thái làm say đắm lòng người, như sương như ảo như thực như mơ, một nét bình thản không thể hiểu được và dịu dàng không thể nhìn thấu.
Miệng khẽ cử động, Trần Ngọc Loan cười: - Hy vọng lần sau gặp mặt chúng ta vẫn không có gì thay đổi. Tiếng cười trong như ngọc bay trong không trung, khi Tư Mã Thần Phong định thần nhìn theo, thân ảnh lục sắc ấy đã bay xuống cách đó trăm trượng. Khe khẽ, Tư Mã Thần Phong chỉ nói một câu:
- Hy vọng là như vậy, hãy bảo trọng. Trong gió đêm thổi nhẹ hắn khẽ cất bước đi, cũng không biết người ở phía xa liệu có biết hay không?
Lúc ẩn lúc hiện dưới bầu trời sao có một đôi thu thuỷ liên tục quay đầu ôn nhu không nói một lời.
Màn đêm buông xuống mọi thứ đều mờ ảo, tất cả mọi việc đều bị che đậy trong bóng đêm. Ngày mai cái mới bắt đầu rồi lại kết thúc, trong một ngày mới có bao nhiêu niềm vui, có bao nhiêu nỗi buồn? Sao không nói mà trăng cũng không cuời, chỉ có làn gió đêm lặng lẽ thổi qua gợn sóng khẽ lay động. Xuyên qua Hắc Ma lĩnh, Lục Vân và Thương Nguyệt tiến vào địa phận của Hắc Ám giới, nơi này không giống với Ma Thiên giới, trên bầu trời xanh thẫm bồng bềnh trôi những đám mây đen, cả bầu trời âm u nặng nề, nơi này có gì đó giống như Quỷ vực. Tiếp theo, từng đám sương đen giăng kín bốn phía bao phủ ngọn núi trọc, thoắt ẩn thoắt hiện lấp loé ánh sáng mờ ảo quỷ dị.
Dừng lại ở giữa không trung, Lục Vân nhìn về phía trước ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ, thần sắc nghiêm túc trầm giọng nói:
- Nơi này có lẽ là Hắc Ám giới, chỉ là những đám sương đen ở xung quanh có chút cổ quái, dường như không phải ngay từ đầu đã có mà hình như là do trận pháp tạo thành trông âm u toát ra vẻ quỷ dị.
Cùng nhìn về phía trước, Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Điều này muội nhìn không ra, muội ẩn ước thấy có cảm giác bất ổn, không biết điều đó biểu thị cái gì.
Nhìn sang đôi mày thanh tú của nàng đang nhíu lại, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ hơi lo lắng giống như hạt ngọc sương long lanh trên cành lá vào sớm ban mai toát ra thần thái khiến người khác phải say đắm. Nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà, Lục Vân an ủi nói:
- Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì cả. Chỉ cần chúng ta kề vai sát cánh bên nhau, bao nhiêu khó khăn trở ngại cũng có thể vượt qua, huống hồ còn có Tiểu Linh nhi, cho dù tất cả cao thủ của Hắc Ám giới ở đây ta cũng không thể thua. Được rồi, chúng ta mau đi thôi.
Ý niệm vừa xuất, Như Ý Tâm Hồn kiếm đã tự động bay ra kéo theo hai người biến thành đám mây đỏ lướt trên bầu trời u ám.
Trên đường, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân vận chuyển nhanh chóng phân tích mọi thứ ở bốn phía, đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Sau khoảng nửa giờ hai nguời đang bay thẳng bỗng đột ngột dừng lại, Lục Vân thấp giọng nói:
- Cẩn thận, có một luồng khí ma quái cực mạnh đang tiến đến rất nhanh, tu vi cao cường như vậy phải tương đương với cấp độ ma thần.
Thương Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Còn cách bao xa, hay chúng ta tạm thời trốn đi đợi hắn đi qua rồi đi tiếp, cố gắng tránh mọi phiền phức?
- Không cần, bây giờ tuy chúng ta ở trong Hắc Ám giới nhưng vẫn chưa biết vị trí cụ thể của nơi cần tìm, hãy để tên cao thủ Ma vực này giúp chúng ta giải quyết khó khăn. Chú ý, hắn đã cảm thấy được sự có mặt của chúng ta ở đây, đang ở chính diện rồi.
Lục Vân vừa nói dứt lời, một đám mây đen đã xuất hiện cách hai người ba trượng, nhẹ nhàng xoáy tròn phát ra ánh sáng kỳ dị ma quái.
- Nhân loại! Các ngươi từ Nhân gian đến phải không? Là hạng người nào mà dám bước vào Ma vực Hắc Ám giới của ta, lẽ nào không muốn sống nữa?
Ánh mắt lạnh lùng nhìn ma vân hắc sắc trước mặt, Lục Vân nghiêm nghị nói:
- Chúng ta đúng là đến từ tu chân giới của Nhân gian, ta là Lục Vân, còn đây là Thương Nguyệt. Nhìn tu vi của ngươi, hẳn là có thân phận không thấp tại Hắc Ám giới, có lẽ là cao thủ cấp ma thần, chẳng hay ngươi là ai?
Kêu lên một tiếng ngạc nhiên, cao thủ Hắc Ám giới đó kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là Lục Vân? Thật không ngờ ngươi lại tới nhanh như vậy. Xem ra ngươi thực sự không sợ chết, lại dám đuổi đến Hắc Ám giới, ngươi nghĩ rằng ở đây không có ai hả? Bổn tọa Hắc Ám ma thần Dạ Mị, hôm nay hai ngươi sẽ phải táng thân tại đây.
Cảnh giác nhìn ma thần, Lục Vân trầm giọng nói:
- Hoá ra là Hắc Ám ma thần, không biết so với Trảm Ngọc thì thế nào? Xin thỉnh giáo một chút, Hắc Ám giới của ngươi có mấy ma thần?
Trong đám mây đen, ma thần Dạ Mị lạnh lùng, kiêu ngạo nói:
- Bổn tọa chính là đệ nhật ma thần của Hắc Ám giới, Trảm Ngọc đứng thứ hai. Còn câu hỏi của ngươi trả lời cũng không có gì khó, cả Ma vực có tất cả chín ma thần, trừ ba ma thần trong Ma Thiên giới ra, mỗi giới còn lại đều có hai ma thần, đây cũng là lý vì sao thực lực của Ma Thiên giới lại mạnh nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hiểu ra, Lục Vân gật đầu nói:
- Hoá ra là đệ nhất ma thần của Hắc Ám giới, thật là thất kính. Mục đích chúng ta tới đây lần này có lẽ ngươi cũng đã rõ, không biết người mà chúng ta muốn tìm ở đâu, ma thần đại nhân có dám nói không?
Cười nhạt một tiếng, ma thần nói:
- Đã đến đây có nghĩa là không muốn sống nữa, các ngươi hỏi nhiều như thế để làm gì? Nếu ngươi thực sự lợi hại như ma tôn nói thì cứ đánh bại ta, ta tất nhiên sẽ nói cho ngươi tất cả những điều ngươi muốn. Bây giờ, ngươi hãy chịu chết đi, Huyễn Mộng Lưu Quang!
Lục Vân sắc mặt trầm xuống, nói nhỏ với Thương Nguyệt:
- Muội hãy lui về phía sau, nhớ giữ cho tâm trí ổn định là được, để ta đối phó với hắn.
Nói rồi người lao vút đi, Như Ý Tâm Hồn kiếm dưới chân lập tức hóa thành Hỏa long phun lửa cuồn cuộn về phía ma vân hắc sắc.
Chỉ thấy đã sắp kích trúng ma thần Dạ Mị, nhưng một tiếng cười âm trầm vọng tới, toàn bộ đám ma vân hắc sắc hoàn toàn biến mất. Trong không trung rộng lớn, những trận cười thâm độc vọng tới từ bốn phương tám hướng, âm thanh đắc ý đáng sợ giống như tiếng cười của ác ma trong mộng. Lục Vân dừng lại giữa không trung, toàn thân vận khởi kim quang hộ thể vô thượng của Phật môn, lớp lớp phật chú tán phát ra từ người chàng nhanh chóng lan ra ngoài dần dần hình thành Kim Cương Hàng Ma trận, ba mươi sáu tòa phật đà kim sắc giăng khắp bốn phía lấp lánh khí thế uy nghiêm, cả bầu trời u ám hiện lên tầng tầng kim quang. Bốn phía hắc vụ ùn ùn kéo tới, đầu tiên xuất hiện một số đầu lâu kích thước nhỏ bé, hình dạng đáng sợ của ác ma, há chiếc miệng đỏ lòm như muốn thị uy bay lượn vòng xung quanh Lục Vân. Khi Kim Cương Hàng Ma trận vừa xuất hiện ngoài thân Lục Vân, những ác ma đó cũng từ từ biến mất, trong tiếng hú độc ác ma thần Dạ Mị biến thành chín bóng ma lớn, mười tám con mắt lấp lóe ánh sáng đáng sợ một đen một đỏ phát ra tiếng rít đinh tai nhức óc.
Lúc này bầu trời u ám lấp lánh ánh sáng đen sẫm, đỏ sẫm cùng kim sắc kỳ dị, từng trận gió lớn gào rít, ma khí vô tận xé trời rạch đất, kim quang bùng phát xộc thẳng lên tận tầng mây. Ba ánh sáng kỳ lạ đan vào nhau như thoi, tiếng nổ vang liên hồi như sấm dậy kinh động bốn phía, cả Hắc Ám giới rung chuyển, ánh sáng chói mắt đó lay động cuối cùng hoá thành đám mây bay đi rồi từ từ tan biến. Bay lên không mười trượng, Lục Vân tránh ma khí đang bao phủ ở bốn phía, dung hội kình lực cho thông suốt, mắt không ngừng quét mọi góc tìm nơi ẩn nấp của ma thần Dạ Mị. Tất cả bốn phía đều trống trơn không hề để lại chút đấu vết nào, điều này cho thấy ma thần Dạ Mị thật không đơn giản, hắn đã sử dụng pháp quyết hắc ám để ẩn thân phục kích.
Cười lạnh một tiếng Lục Vân vẫy tay phải, Như Ý Tâm Hồn kiếm ở ngoài vài trượng lập tức bay tới xuất hiện cách chàng một trượng tự động xoay tròn. Hai tay bắt quyết, thanh quang lưu động khắp thân Lục Vân cấp tốc hội tụ lên đầu, từ trên cơ thể chàng trong phút chốc phát ra ánh sáng xanh chói mắt. Thét khẽ một tiếng, toàn thân Lục Vân hào quang bạo trướng, những tia sáng xanh loang loáng giữa hai mắt, một con mắt thẳng đứng bỗng xuất hiện, thần tốc xạ ra một đạo thanh quang, vừa vặn chiếu đúng vào Như Ý Tâm Hồn kiếm, ngay lập tức ánh sáng xanh lan toả, cả bầu trời tràn ngập ánh hào quang xanh nhạt, tất cả vạn vật ẩn nấp trong bóng đêm đều xuất hiện sáng rõ ở bốn phía.