Nhẹ nhàng cười, Kiếm Vô Trần tự tin nói :
- Muội đừng lo, ta không để muội thua kém Bách Linh cũng như không thua Lục Vân. Kiếp này chúng ta chơi với chúng một canh bạc xem ai giành thắng lợi cuối cùng.
Lặng lẽ nhìn hắn, một lúc sau Diệp Tâm Nghi nhoẻn miệng mỉm cười, giọng nói yêu kiều thốt lên:
- Hiện tại, ánh mắt và gương mặt tươi cười của huynh đã cho muội biết, chọn huynh muội nhất định chiến thắng Bách Linh. Vì tương lai chúng ta cùng nỗ lực, có một ngày chúng ta sẽ tiêu diệt Lục Vân đánh đổ Bách Linh. Khi đó chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Nở nụ cười nhạt, Kiếm Vô Trần vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Song thủ dụng lực đang muốn ôm chặt để cảm thụ thân thể đẹp mê người của nàng, nhưng một cổ khí tức kỳ dị truyền đến làm hai người chấn động đột nhiên bừng tỉnh.
Đẩy Kiếm Vô Trần ra, Diệp Tâm Nghi nhìn dòng Hoàng Hà khẽ nói :
- Mục tiêu bắt đầu xuất hiện, chúng ta phải luôn chú ý, phát tín hiệu kịp thời, phát động công kích.
Kiếm Vô Trần trầm trọng gật đầu, mục quang cẩn thận nhìn phía xa xa. Bên bờ Hoàng Hà bắt đầu xuất hiện bảy tám chục quái nhân quần áo kỳ dị. Người nào cũng cao to, có bộ mặt quái dị có phần giống thú vật. Người thủ lĩnh hổ mục sinh uy thể hình uy mãnh, đôi mắt sâu lập lòe hàn quang lăng lệ vô cùng không ngừng chú tâm quan sát xung quanh. Theo bên mình hắn có mười hai đại hán bộ dạng hung mãnh hình thù quái dị, thần sắc người nào cũng trầm tĩnh toàn thân tán phát khí thế lạnh lẽo, nhìn qua cũng biết là nhân vật khó chơi.
Tên thủ lĩnh đột nhiên dừng bước ánh mắt cổ quái nhìn xung quanh, hữu thủ vung lên những người phía sau lập tức lùi lại ba trượng đứng yên bất động. Bên cạnh một trung niên văn sĩ gầy gò bước tới nói nhỏ:
- Đại vương, người phát giác khí tức người lạ phải không?
- Không sai, phụ cận có cao thủ ẩn tàng, ta thấy chúng đang xông đến. Hơn nữa có vài cổ khí tức rất quen thuộc nhất định là cao thủ lục viện liên minh và tam phái đồng minh.
Văn sĩ nhíu mày suy nghĩ một lúc nói : Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Chúng đã cố ý đến đây thì ta cho chúng một cơ hội, ở nơi Hoàng Hà này khiến chúng nếm một chút khổ đầu, người thấy sao, đại vương?
Nói xong, kề tai tên thủ lĩnh nói nhỏ vài câu. Tên đại vương nghe xong ánh mắt chợt lạnh cười nói:
- Được, làm như lời ngươi nói, bây giờ phái người đi trước dò đường.
Văn sĩ cười âm sâm, lập tức phân phối một tên thủ hạ đi thăm dò. Những người còn lại giảm dần tốc độ đi theo xa xa.
Đỉnh núi, Kiếm Vô Trần nhìn lũ yêu vật không dằn được khẽ cười chế nhạo:
- Yêu vật xảo trá, đáng tiếc lần này các ngươi có đi mà không có về. Truyền lệnh xuống, không được đả thảo kinh xà đợi toàn bộ tiến vào vòng bao vây mới phát động tập kích đột ngột, ắt sẽ gây tổn thất cho bọn chúng.
Diệp Tâm Nghi hài lòng nhìn lướt qua hắn, miệng phát một tiếng chim kêu lảnh lót truyền đạt mệnh lệnh.
Bên bờ Hoàng Hà, Hắc Sát Hổ Vương thống lĩnh các cao thủ vượt qua yên ổn một đoạn đường rất hiểm trở, đi đến một vùng nước đọng. Thấy xung quanh không có động tĩnh, Hắc Sát Hổ Vương hơi nghi ngờ nói:
- Có thể ta cảm giác sai tất cả nghỉ ngơi một chút, địa hình nơi đây bằng phẳng nên không thể có mai phục.
Dứt lời, các cao thủ hoặc đứng hoặc ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, hiển nhiên có vài phần mỏi mệt.
Tuy nhiên, trong lúc cao thủ Yêu vực lơ là cảnh giác đột nhiên tứ phía kiếm quang chói mắt, nhân ảnh thiểm động. Vô số kiếm khí lăng lệ với uy lực liệt vân phá không chém ngang xả dọc, hình thành một kiếm võng bao trùm xung quanh cao thủ Yêu vực thu hẹp dần với tốc độ kinh khủng.
Gầm lên giận dữ, Hắc Sát Hổ Vương ngẩng mặt hú dài cao thủ bên mình lập tức phản kích, quyền kình trảo ảnh đủ loại tràn ngập không trung giao kích với kiếm ảnh phát ra quang mang rực rỡ. Khi toàn bộ yêu vật tập trung chú ý lên không trung, dưới đất nơi chúng nghỉ ngơi đột nhiên vọt lên mười mấy nhân ảnh, với công thế hết sức lăng lệ uy mãnh hoành tảo thiên quân làm trọng thương một loạt gần mười cao thủ Yêu vực. Tiếng rú giận dữ phát ra từ miệng Hổ Vương, chỉ thấy thân ảnh hắn lắc lư chín đạo hổ ảnh phân ra chín nơi chớp mắt chấn bay ba cao thủ Lục viện, sau đó bổ nhào đến những cao thủ thừa cơ đánh lén còn lại. Nhìn thấy hắn lao tới, Lý Trường Xuân dẫn đầu mười hai cao thủ Lục viện tận lực né tránh, không ngạnh tiếp mà mỗi người tự tìm đối thủ thích hợp. Khi Hổ Vương đến gần Lục viện cao thủ, đột nhiên trên không trung một đạo kim quang thoáng qua, cao thủ Vạn Phật tông Kim Cương thánh phật hạ xuống, một đạo Phật môn Ban nhược chân lực thần thánh thế như lốc xoáy xuất hiện trên đỉnh đầu Hổ Vương. Hắc Sát Hổ Vương ngẩng mặt rống lên, tiếng hổ gầm mang theo sức mạnh khai sơn liệt nhạc, dễ dàng chấn tan kim sắc toàn phong. Sau đó, thân ảnh Hổ Vương lay động mười tám đạo hổ ảnh cấu thành Thiên hổ trận thức xuất hiện trên không, cùng lúc đẩy lùi Kim Cương thánh phật và Chiến Tâm tôn giả, Thiên Thương đạo trưởng hai người vừa tới trợ chiến. Sắc mặt chợt biến, Kim Cương thánh phật quát khẽ ra hiệu hai người còn lại, ba người vừa lui lập tức tiến lên tạo thành một tam giác trận bền vững cầm chân Hắc Sát Hổ Vương. Cứ như thế song phương rơi vào tình thế giằng co. Mặt đất, cao thủ Lục viện đang toàn lực tấn công, trừ Liễu Trường Xuân cùng mười sáu cao thủ kiềm chế cao thủ lợi hại nhất của Yêu vực, mấy chục đệ tử Lục viện khác dùng kiếm trận làm cơ sở phong trụ toàn bộ chiến trường, đề phòng có người đào thoát. Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi trên đỉnh núi đã đến nơi vừa phát động công kích mãnh liệt vừa chỉ huy cao thủ Lục viện thực thi từng kế sách phá địch, dự tính trước tiên làm yếu đi lực lượng Yêu vực. Do hai bên nhân số tương đương, cục diện hiện thời cân bằng không bên nào chiếm thượng phong. Luận về thực lực, cao thủ chính đạo tề tựu thực lực tự nhiên không thể xem thường. Song cao thủ Yêu vực thiên sanh cường hãn, trừ pháp quyết độc môn cổ quái khó ứng phó của mỗi tên, thân thể mạnh mẽ cũng hết sức kinh nhân. Theo thời gian trôi qua, số người thương vong của cao thủ chính đạo bắt đầu tăng lên rất nhiều, thương vong của Yêu vực vẫn duy trì bình ổn, chỗ thua kém giữa hai bên dần dần thể hiện.
Không bàn đến cuộc chiến của Hổ Vương và cao thủ tam phái, tạm thời nói về Kiếm Vô Trần soái lĩnh cao thủ chính đạo vây tròn yêu vật vào trong, vốn dĩ tình thế rất thuận lợi nhưng khi chân chính đối mặt mới phát giác những yêu vật tuyệt không hoảng loạn, tiến thoái công thủ kiêm toàn, thần sắc mỗi tên thản nhiên bình tĩnh khiến Kiếm Vô Trần có phần kinh ngạc. Chẳng lẽ chúng đã phát giác trước? Nhưng không thể nào, nếu chúng biết trước sẽ không tiếp tục tiến lên, biết rõ có bẫy vẫn chui vào à.
Trong lúc suy nhĩ, yêu vật trung niên văn sĩ ăn mặc như con người đột nhiên cười âm trầm ánh mắt chế giễu nhìn Kiếm Vô Trần cùng các cao thủ, khóe miệng ẩn hiện nụ cười khẩy thần bí khó lường. Hữu thủ phất dài, một con thủy long đột nhiên xuất hiện thân thể cực lớn nhào lộn giữa không trung, thủy trụ cuồn cuộn không chút dấu hiệu từ trên cao đổ ập xuống kiếm trận cao thủ Lục viện. Đồng thời trong Hoàng Hà bách thú tề minh, trong làn nước vô số yêu vật như vạn mã bôn đằng, tiếng gào rú kinh khiếp làm cao thủ chính đạo hoảng sợ kêu la thất thanh, người nào người nấy vội vã né tránh.
Sắc mặt vụt biến, Kiếm Vô Trần vừa kinh vừa nộ, quát lớn :
- Đừng hoang mang, bất quá chỉ là một vài tên tiểu yêu không đủ gây tai họa. Ổn định, ổn định kiếm trận cho ta, việc này giao cho ta xử lý.
Thiên Linh thần kiếm tung hoành bay lượn, kiếm khí bá đạo với ngũ sắc quang hoa rực rỡ phát ra mãnh liệt lập tức tiêu diệt gần trăm tên yêu vật. Theo đó Kiếm Vô Trần phóng người lên toàn thân quang mang lấp lánh, thần kiếm dựng đứng trên đỉnh đầu xoay ngang quay xung quanh, khí thế cường đại dưới sự thôi động của hắn hóa thành một đạo ngũ thải vân đóa bao trùm phía trên chúng nhân, ngăn cản công kích của rất nhiều yêu vật.
Diệp Tâm Nghi đang giao chiến nhìn lướt qua Kiếm Vô Trần, thấy khí thế hắn tuy cường đại nhưng khó mà nhất nhân địch vạn, căn bản vô pháp chống lại yêu vật bất tận. Để bảo trụ kiếm trận hoàn chỉnh, Diệp Tâm Nghi hét một tiếng yêu kiều, thân ảnh như thiểm điện lưu quang bay như thoi đưa quanh Kiếm Vô Trần, bổ túc những điểm sơ hở của hắn kết thành một lưới phòng ngự hoàn chỉnh. Yêu vật văn sĩ thấy vậy nở nụ cười, biết hai người vừa đến tức là đại thế đã định, liền bắt đầu tổ chức cao thủ bên mình tiến hành phản kích mãnh liệt, chuẩn bị dạy cho chính đạo một bài học nhớ đời. Như thế, cao thủ Yêu vực gầm lên cùng tiến ra, thân thể cao to cường tráng đứng thành hình vuông, lập nên Tứ Linh Quần Yêu trận. Trận này do ba mươi ba cao thủ tổ thành, mỗi góc tám người chính giữa một người, khí mạch tương thông công lực tương liên, trận pháp vửa thành tứ phía cuồng phong nổi lên, yêu khí đầy trời như sóng dữ cuồn cuộn bành trướng mãnh liệt, bách thú tề minh như quần sơn khiếu nguyệt, xông thẳng lên trời.
Văn sĩ quát một tiếng, hơn hai mươi cao thủ bên mình đồng loạt bay lên lao tới Lý Trường Xuân cùng các cao thủ. Còn Tứ Linh Quần Yêu trận đối đầu với kiếm trận chính đạo, song phương bắt đầu giao phong khốc liệt lấy cứng chọi cứng.
Nhất thời bên bờ Hoàng Hà tiếng chém giết vang dội như sấm, yêu khí ngất trời. Chính và tà ai thắng ai thua dựa vào lợi kiếm trong tay mỗi người, mạnh và yếu là sống hay chết chỉ trông vào duyên số mỗi người. Trong lúc giao chiến, Lý Trường Xuân nhìn bao quát toàn cục, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi bị vô số yêu vật cầm chân, còn cao thủ tam phái đang giao phong với Hắc Sát Hổ Vương. Như vậy, hầu hết những người còn lại đều là đệ tử Lục viện. Lần này tuy tập trung hơn phân nửa cao thủ Lục viện, nhưng chân chính được xem là cao thủ chỉ có Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp, Thất Huyền chân nhân, Thất Diệp chân nhân, Pháp Quả đại sư, Ngọc Vô Song, Càn Nguyên chân nhân, những nhân vật hàng trưởng bối tu vi tinh thâm. Còn những người khác như Tất Thiên, Phong Phi Dương, tuy tu vi bất phàm nhưng đối mặt với cao thủ hàng đầu của Yêu vực hiển nhiên còn kém một chút.
Thấy Yêu vực toàn lực phản kích, Lý Trường Xuân thần sắc trầm trọng hét lớn:
- Mọi người cẩn thận chút, lần này tuyệt đối không để chúng tẩu thoát. Pháp Quả đại sư, Thất Huyền đạo hữu, Ngọc chưởng môn, Hạo Vân cư sĩ, chúng ta cần phải chặn đứng đợt mãnh công đầu tiên của chúng. Đây gọi là một cơn tức giận, lập lại suy, lần thứ ba kiệt, chỉ cần trụ được lần thứ nhất sau đó sẽ dễ dàng thôi.
Nói xong trường kiếm vung lên, kiếm khí mạnh mẽ với tử sắc quang hoa chém ra, giữa không trung hình thành một màn ánh sáng ngăn chặn đường tiến của cao thủ Yêu vực. Bên cạnh, cao thủ Lục viện phi thân tạo thành một phòng tuyến bên ngoài, vô số kiếm quang tràn ngập trong chu vi mười trượng.
Kiếm ảnh quyền kình va chạm kịch liệt, pháp quyết yêu thuật hiển thần thông. Lần công thủ thứ nhất, cao thủ Lục viện tịnh không chống đỡ được toàn bộ, có bảy đại cao thủ bên mình văn sĩ xông tới bức ép chấn lui Đan Thanh kiếm hiệp và Tất Thiên đang chặn đường. Lý Trường Xuân, Ngọc Vô Song, Pháp Quả đại sư, Hạo Vân cư sĩ ngăn chặn hết sức thành công, hơn phân nửa cao thủ buộc phải lui về.
Nhìn sắc mặt hơi thay đổi của cao thủ Lục viện, văn sĩ cười âm trầm:
- Ba lần giao phong, chưa có lần nào thành công, chính đạo các ngươi đúng thật có chút ngu xuẩn. Cứ tự cho là đúng, miệng toàn nhân nghĩa đạo đức nhưng thực tế đều bất tài đúng là mất mặt a. Lần này các ngươi mai phục trước đúng không nhưng tại sao không thuận lợi như các ngươi tưởng tượng. Hắc hắc... động não nhiều một chút, đồ ngốc.
- Im miệng, yêu vật đừng ngông cuồng. Ngươi rốt cuộc là loại nào, dám khẩu xuất cuồng ngôn ở đây.
Giận dữ nhìn hắn, Lý Trường Xuân chất vấn. Cười hắc hắc, văn sĩ nói:
- Ta à? Hô hố... chẳng là gì cả, ta bất quá là tham mưu bên mình Hổ Vương tên là Hàn Ưng. Sao, muốn giết ta? Khà khà dựa vào ngươi có lẽ còn kém một chút. Đừng tức giận, ta biết ngươi là chưởng môn Thiên Kiếm viện, nhưng trong tam gian thất giới ngươi vẫn chưa là gì.
Hừ lạnh, Lý Trường Xuân không chút động tĩnh, chém ngược một kiếm bức lui yêu vật đang bao vây, thân thể mượn lực xoay tròn đột nhiên bắn thẳng đến Hàn Ưng. Nhìn lão công đến, Hàn Ưng không chút bất ngờ chỉ cười âm trầm vẫy vẫy hữu thủ. Tức khắc, một đạo hắc ảnh như u linh xuất hiện trước mặt Hàn Ưng im lìm chờ đợi đòn tấn công của Lý Trường Xuân.
Tử quang lướt qua, hắc ảnh bể nát đồng thời toàn bộ quang cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, huyền ảo. Lý Trường Xuân nhất kiếm xuyên không gian lọt vào một thế giới sương khói mông lung, hoàn toàn nhìn không rõ cảnh sắc xung quanh. Vận công tra xét bên ngoài thân, không có khí tức cũng không có động tĩnh gì. Tuy hiểu rõ đây chỉ là ảo giác, nhưng trong lòng lão kinh hãi, biết có điều gì dị thường mãnh liệt.
Với thân phận chưởng giáo Thiên Kiếm viện, bỗng nhiên bị yêu vật mê hoặc trong lòng sao không kinh hãi? Dẹp bỏ tư tưởng bất an, Lý Trường Xuân vừa cẩn thận đề phòng có người ám toán vừa dò xét hư thật bên mình, suy nghĩ biện pháp hóa giải huyễn thuật cổ quái này.