Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1071: Hủy diệt chi đồ



Thêm vào đó, Lục Vân lại nghĩ ra một phương pháp, đó chính là thi triển thuật "Trọng Sinh Hoàn Nguyên" để khôi phục chân nguyên tiêu hao.

Phép này chàng học từ Hải vực, vài lần khi đến lúc quan trọng đã cứu chàng thoát khỏi sự khó khăn. Hiện nay, đang lâm vào đất chết, đây vẫn có thể xem là một phương pháp tốt.

Nghĩ đến làm liền, Lục Vân không hề trễ nãi. Nhưng có điều khiến Lục Vân không ngờ được, đó chính là quyết định xem ra sáng suốt, lại đẩy chàng nhanh hơn đến cái chết, trực tiếp nhấn chàng xuống vực sâu hủy diệt.

Thời khắc đó, khi Lục Vân thi triển thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, một luồng sáng xanh lam nhàn nhạt vây bọc quanh người chàng, khiến khí thế toàn thân chàng gia tăng, một luồng sinh khí bừng bừng khuếch tán bốn bề.

Kết quả này khiến chàng lòng tràn đầy vui vẻ, chân nguyên nhanh chóng khôi phục, hy vọng sống sót tỏ rõ tăng mạnh. Nhưng chàng quên mất một điểm, biến thành hối tiếc trí mạng của chàng.

Vạn Diệt Cổ Động, mọi thứ đều quy về nguyên gốc. Bất cứ một dao động sinh mạng nào đều là kình địch của hủy diệt. Ở đây căn bản không cho phép tồn tại.

Lục Vân từ lúc bắt đầu tiến vào, do bởi dao động sinh mạng mà chịu công kích liên tục, mãi đến khi khí tức của chàng yếu đi, sinh mạng dần dần tàn phai.

Hiện nay, chàng đột nhiên thi triển thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, khiến cho sức sống thân thể tăng mạnh, sinh khí bùng phát. Điều này không khác gì gây hấn với Vạn Diệt Cổ Động, tự nhiên không thể buông cho chàng ung dung tự tại được.

Lúc này, khi chân nguyên Lục Vân ở vào tốc độ khôi phục cao, sức mạnh hủy diệt chung quanh chàng chịu sự ảnh hưởng này, lập tức gia tăng gấp trăm lần, cùng với ý niệm cố chấp không gì ngăn nổi, hung hăng va chạm vào thân thể Lục Vân.

Thời khắc đó, Lục Vân chân nguyên vừa mới khôi phục, căn bản không cách nào chống cự lại luồng sức mạnh đó, vừa tiếp xúc chàng liền đột nhiên run lên, sau đó phòng ngự vỡ nát, thân thể bị cuốn vào cơn gió lốc hủy diệt.

Lúc này, Lục Vân bật kêu thảm, trong lòng đột nhiên hiểu được, đáng tiếc đã quá trễ rồi, toàn thân bị cơn lốc hủy diệt xé nát, lập tức bị phân năm xẻ bảy, giây lát đã hóa thành bụi đất.

Cơ thể huyết nhục bị hủy diệt hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự tồn tại của Lục Vân, nhưng chỉ với nguyên thần lúc này cũng vô cùng gian khổ.

Không có cơ thể huyết nhục, Hư Vô Không Ngân liền không còn tồn tại, nguyên thần Lục Vân lại quay về không gian tối đen.

Bốn bề, làn sáng màu đen cảm nhận được sự tồn tại của chàng, lập tức tuôn trào đến, hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng ăn lấy nguyên thần của chàng.

Đau khổ in sâu rõ ràng vào não Lục Vân, trong ý thức của chàng, nguyên thần của chàng vốn là bất diệt, ngoại trừ có thần khí chí cường bá tuyệt thiên hạ, nếu không sẽ không cách gì hư hao được.

Nhưng hiện nay, những làn sáng nhỏ bé đó lại đáng sợ vô cùng, dễ dàng cắn nuốt nguyên thần chàng, khiến chàng trở nên yếu ớt không chịu nỗi.

Cái chết đến đột nhiên như vậy, ngay cả thời gian để hối hạn cũng không hề có. Chàng trở nên đầy hận thù, lưu lại vĩnh viễn trong không gian hủy diệt này.

Chàng vốn một mình đến đây, để kế thừa sức mạnh hủy diệt, dùng đối phó với Địa Âm, Thiên Sát, ai ngờ kết quả lại trở thành như vậy đây?

Nhớ lại trước kia, hình bóng Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh hiện lên trong não, đó chính là những gì thân yêu nhất cả đời của chàng, lúc này chỉ còn có thể âm thầm thốt lên câu hẹn gặp lại. Còn về cha mẹ, trong lòng chàng hơi áy náy, nhưng lại không hối tiếc, ít ra ba cô sẽ hiếu kính cha mẹ. Hải Nữ cũng có ba cô chiếu cố, không cần phải lo lắng, trong não lóe lên thêm những bằng hữu khác, đáng tiếc lại đã …

Một tiếng kêu thảm vang lên từ miệng Lục Vân, nhưng không hề tan ra trong không gian. Ở đây vạn vật đều bị tiêu diệt, cho dù âm thanh cũng không tồn tại.

Giữa không trung, nguyên thần Lục Vân lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, nhìn từ xa hệt như một người nhỏ bé, chỉ chừng ba thước. Bốn bề, làn sáng màu đen càng tô rõ sự tồn tại của Lục Vân, chỉ thấy tứ chi của chàng dần dần tàn khuyết đi, toàn thân không ngừng run rẩy, vẻ mặt đau khổ vô cùng.

Cảnh tượng này kéo dài giây lát, sau đó tứ chi Lục Vân biến mất, tiếp đó là đầu cũng bị phá vỡ, nguyên thần dần dần tan nát.

Ở tại chỗ đó, một phù chú ánh sáng màu bạc lúc này xuất hiện, tiếp theo đó chính là một phù chú ánh sáng màu đỏ, sau đó là một tấm ngọc bích xanh đỏ đan xen, một đóa hoa sen màu đỏ sẫm, cùng với một thanh đao nhỏ đen ngòm và một thanh kiếm nhỏ bảy màu, khoảng cách giữa chúng vài thước, đứng yên tại chỗ.

Lục Vân biến mất rồi, cho dù cơ thể huyết nhục hay nguyên thần lúc này đều không hề tồn tại, gần như chỉ lưu lại sáu thứ lấp lánh ánh sáng nơi này.

Đây là những di vật của chàng, đều là những thứ gì đây? Chàng trước đây một lúc đã trải qua chuyện gì, bị hủy diệt như thế nào đây?

Về điểm này thật ra rất phức tạp. Trước hết hãy bàn từ phòng ngự của Lục Vân.

Lúc đó, chàng dùng Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù, dựa vào sức mạnh của Càn Khôn Ngọc Bích tạm thời duy trì được trận cước. Nhưng sau đó sức mạnh hủy diệt từ bên ngoài chuyển đổi phương thức, khiến chàng không còn cách nào khác phải thi triển Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm, ổn định tình hình.

Theo lý thuyết, Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm là thần binh cực mạnh, sức phòng ngự của nó thiên hạ khó thấy, sức mạnh hủy diệt bên ngoài không có khả năng công phá được. Nhưng Lục Vân quên mất một điểm, đao và kiếm này đều xuất thân từ Vạn Diệt Cổ Động, đặc tính của bọn chúng những làn sáng hủy diệt ở đây làm sao không hiểu rõ, lại không có cách đối phó được chăng?

Thêm nữa, Lục Vân trước đây để ngăn cản sự khuếch tán của sức mạnh hủy diệt trong não, dùng thần kiếm gác cửa khẩu, sau đó đột nhiên điều Diệt Thần kiếm đi, sức mạnh hủy diệt trong não lập tức trở thành uy hiếp trí mạng. Điều này cũng giải thích vì sao sau khi tứ chi của nguyên thần chàng bị thôn tính thì đầu bị nổ tung trước hết.

Còn việc sau khi Lục Vân chết đi lưu lại sáu di vật, thứ nhất chính là Trấn Hồn phù màu bạc. Thứ hai chính là Hóa Hồn phù màu đỏ. Thứ ba chính là Càn Khôn Ngọc Bích hai màu xanh đỏ đan xen. Thứ tư chính là Vong Linh trớ chú màu đỏ. Còn lại chính là Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm.

Trong đó, đáng để kể đến chính là Vong Linh trớ chú, đó chính là lời nguyền tà ác ngày đó Vong Linh tôn chủ trước khi chết đã gieo vào, dùng hình dạng hoa sen màu đỏ để tồn tại, được xưng tụng là một trong ba đại trớ chú trong thiên hạ, cùng dương danh với Thiên Thế huyết chú năm xưa của Dương Thiên, nhưng ác độc hơn.

Lời nguyền này trước giờ vẫn chiếm cứ bên trong cơ thể Lục Vân, hệt như một bóng hình của chàng, nơi nào có ánh sáng liền tồn tại vĩnh viễn.

Hiện nay, Lục Vân bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, đóa hoa sen máu tà ác này không nơi tồn tại, liền dùng hình dạng nguyên gốc của nó xuất hiện trong không gian hủy diệt này.

Một đời Lục Vân gặp kỳ ngộ liên miên, nhưng cuối cùng không thoát khỏi cái chết. Đây có thể tính là bất ngờ? Hay có lẽ đây là một loại nguyền rủa của ông trời với chàng chăng?

Sáu di vật, Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù thuộc về hai dạng năng lượng đặc biệt, không hề có dao động sinh mạng, không hề có hình dạng cố định, cần phải sống kí sinh trên người hoặc bên trong một linh thể nào khác mới có thể phát huy công hiệu.

Càn Khôn Ngọc Bích chính là báu vật vô cùng của trời đất, thừa hưởng tinh hoa của trời đất mà sinh ra, không trải qua luân hồi, không bị sống chết, vì thế không chịu giới hạn của sức mạnh hủy diệt. Còn lại Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm vốn xuất thân từ đây, đương nhiên càng không sợ gì cả.

Như vậy, năm loại vật đó có đặc điểm riêng, trước sau biến mất trong không gian đen tối, chỉ còn lại hoa sen đỏ máu lấp lánh ánh sáng.

Vong Linh trớ chú chính là một loại tà ác có ý niệm, liên tục cố ý chiếm lấy não của Lục Vân, để khống chế chàng. Vì vậy có thể thấy, đây là một loại năng lượng có dao động sinh mạng, biết được suy xét và phân tích, hệt như một dạng nguyên thần.

Loại vật thể này tồn tại trong Vạn Diệt Cổ Động chính là sự tuyệt đối không được phép, vì thế làn sáng màu đen trong không gian nhanh chóng vây phủ lấy nó, bắt đầu tấn công nó.

Phát hiện được nguy hiểm, hoa sen máu tự nhiên cực lực phản kháng, điều này sao với sự chống đối ép buộc của Lục Vân cũng hệt như nhau. Nhưng điều nó không ngờ được, sức mạnh hủy diệt nơi này so với sự ép buộc của Lục Vân lúc trước còn mạnh mẽ hơn ngàn hơn trăm lần, lại không nơi ẩn núp, chỉ còn cách chống lại mà thôi.

Như vậy, đó hoa sen máu liều mạng tranh đấu, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ được bao lâu, dần dần đi vào con đường hủy diệt.

Trong không gian đen ngòm vĩnh viễn không thay đổi.

Khi đóa sen máu đã tan biến, dòng xoáy bốn bề bắt đầu mất đi, mọi thứ hệt như chưa từng phát sinh, chỉ ai lại biết được, Lục Vân, người được xưng tụng là kỳ tại đệ nhất thiên hạ, là kẻ nghịch thiên lại chết ở nơi đây?

Vạn Diệt Cổ Động, ngàn đời vẫn vậy, sinh khí bị diệt tuyệt, vì sao lại như vậy?

Ngày đó, tiên tổ Lục Vân, ông phải làm thế nào mới có thể thoát được kiếp nạn hủy diệt đây?...

Rời khỏi sơn cốc có Nạp Tuyết Thiên Hoa, Liệt Thiên trên đường đi vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng hơi rầu rĩ không vui.

Bạch Như Sương không nói gì cả, trong lòng nàng biết rõ, lúc này đây, yên lặng mới là sự cần thiết đối với Liệt Thiên.

Đối với Bạch Như Sương, khó khăn của Liệt Thiên có liên quan đến bản thân nàng, tuy nàng hy vọng Liệt Thiên vui vẻ, nhưng tình thế hiện nay nàng làm sao có thể nói những chuyện như vậy đây?

Phát hiện được sự yên lặng của nàng, Liệt Thiên đang tiến lên đột nhiên quay đầu hỏi:

- Nghĩ gì vậy, vì sao nàng không nói lời nào?

Bạch Như Sương thấy Liệt Thiên cất tiếng, điềm nhiên cười nói:

- Không có gì, thiếp chỉ đang nghĩ, thiên hạ hiện nay chàng phải làm thế nào mới có thể đoạt lấy được.

Liệt Thiên ánh mắt hơi thay đổi, hỏi lại:

- Nàng thật sự hy vọng ta thống nhất được thiên hạ? Nguồn: http://thegioitruyen.com

Bạch Như Sương cười đáp:

- Đây là tâm nguyện cả đời của chàng, không phải vậy chăng?

Liệt Thiên hơi cảm xúc, nhẹ giọng nói:

- Tâm nguyện của ta có hai điều, nhưng có thể thực hiện cùng lúc được chăng?

Bạch Như Sương né ánh mắt của Liệt Thiên, vuốt ve bờ vai đỏ hồng của Liệt Thiên, nhỏ giọng nói:

- Tâm nguyện phải được hoàn thành từng thứ từng thứ, có thể đồng thời thực hiện cả hai được chăng?

Liệt Thiên không hiểu ý nàng, theo lời nàng nói:

- Đúng thế, tâm nguyện cần phải hoàn thành từng thứ một, hay có lẽ ta đã quá nóng nảy rồi.

Quay đầu lại, Bạch Như Sương vẻ mặt hơi cười nhẹ, dấu đi tia nhìn thương cảm, cười nhẹ nói:

- Biết được là tốt rồi, chúng ta đi từng bước, không cần phải gấp rút để đi lầm đường.

Thấy nàng cười nhẹ, Liệt Thiên lập tức hết đi phiền não, gật đầu nói:

- Muốn đạt được thiên hạ, cẩn thận là quan trọng, quả thật không thể hoảng hốt được.

Nép vào người Liệt Thiên, Bạch Như Sương lẩm bẩm nho nhỏ:

- Thiên, tình thế lần này không so được với ngày trước, trong lòng chàng suy nghĩ như thế nào đây?

Liệt Thiên trầm giọng nói:

- Nhân gian hiện nay có thêm Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Lục Vân bốn đại cường địch, so với ngày trước có phần nguy hiểm hơn nhiều. Muốn đánh bại bọn họ thống nhất thiên hạ, chỉ bằng một mình ta thì không đủ sức.

Bạch Như Sương nói:

- Chàng dự tính khơi mào nội chiến trong bọn họ, sau đó mới chọn lựa thời cơ thích hợp để ra tay?

Liệt Thiên đáp:

- Tình thế hiện nay chỉ có thể như vậy, nếu không ai cũng khó mà đạt được thiên hạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv