Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 106



Mạnh mẽ, khẩn trương, vội vàng, kèm theo sự trừng phạt và khao khát, giằng co và sâu sắc, gần như áp đảo cô. Một lúc lâu sau, anh mới bất đắc dĩ buông cô ra, áp nhẹ trán mình vào trán cô, hai người cùng thở, sắc mặt đỏ bừng say đắm của cô lập tức khiến anh mất tập trung. “Còn kiếm chuyện nữa không?”

Ngón tay của người đàn ông tham lam chạm vào làn da mềm mại của cô, liên tục nhéo nhéo mặt cô, giọng nói vô thức nhuốm một chút dịu dàng và chiều chuộng.

Ngôn Lạc Hi trừng mắt nhìn. Không nghĩ rằng, người đàn ông cứng nhắc bất lực với cô hai ngày nay đột nhiên kìm chế không được, cưỡng hôn cô, như thể biến thành một người khác, tức thời cũng dần thoải mái hơn.

Cô dùng sức lau môi, muốn lau đi hơi thở nóng hổi của người đàn ông trên đó, cô thấy anh ta khó chịu, liền đẩy anh ta ra, "Anh kêu tôi tới đây làm gì?"

Lệ Dạ Kỳ thuận thế lui hai bước, dựa vào vách kim loại của thang máy, anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh thâm thúy mang theo nụ cười xấu xa liếc cô.

Cô mặc chiếc áo không tay sọc xanh trắng khoe ra cánh tay thon dài trắng nõn, phối hợp cùng chiếc quần chín phân màu trắng, giày cao gót bảy tấc màu nude, vừa vặn lộ ra mắt cá chân xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù trang phục đơn giản, cũng lộ ra cả người duyên dáng động lòng người.

Anh lưu manh mở miệng:"Để hôn!"

Anh lại quên bản tính thiếu hôn của cô, chiến tranh lạnh hai ngày vô ích, sớm biết hôn một trận sớm hơn là tốt rồi.

“……”

Cửa thang máy mở ra, Ngôn Lạc Hi bực bội bước ra ngoài, Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đi theo sau cô vào văn phòng, anh dựa vào bàn làm việc, ung dung nhìn cô gái bưng ly của anh lên uống một ngụm, sau đó thần sắc cổ quái phun ra.

Lệ Dạ Kỳ khẽ nhíu mày, rút khăn giấy lau miệng cho cô.

Ngôn Lạc Hi vẻ mặt đau khổ, nhìn vết nước nâu trên sàn nhà, cô nhíu mày nói: "Cái gì mà đắng như vậy?"

Lệ Dạ Kỳ lau khô miệng cho cô, ấn nội tuyến dặn trợ lý mang tới một ly nước ấm.

Trợ lý bưng nước vào, nhìn thấy cô gái tháo kính râm và khẩu trang xuống lộ ra bộ mặt thật sự, toàn thân chấn động thiếu chút nữa làm đổ cả cốc nước.

Lệ Dạ Kỳ nhận lấy cốc nước, nhàn nhạt liếc một cái, ánh mắt đó bao hàm cảnh cáo, trợ lý vội vàng cúi đầu, hoảng hốt lui ra ngoài.

Tổng giám đốc trẻ tuổi mới nhậm chức của tập đoàn Lệ thị, từ trước đến nay làm cho người ta có một loại cảm giác nghiêm cẩn, cứng nhắc, cấm dục. Nhậm chức hơn hai tháng, lần đầu tiên mang phụ nữ tới công ty lại là một nữ nghệ sĩ, còn là người gần đây trên weibo hot đến rối tinh rối mù.

Nhưng đoạn video trước đó không lâu, không phải nói cô ấy đồng tính sao?

Lệ Dạ Kỳ đứng bên cạnh bưng cốc nước cho cô uống, thuận tiện giải đáp thắc mắc của cô:"Đây là cà phê đen, đắng nhất trong tất cả các loại cà phê"



Nước ấm làm tan bớt vị đắng trong miệng, đầu lưỡi dịu lại, còn có một mùi khét tràn ngập ở giữa răng môi, cô chép chép miệng, bộ dáng ngây ngô linh động, bất mãn liếc anh một cái.

"Khi không đi uống cái thứ này thích tự hành hạ mình hả?"

"Tỉnh táo tinh thần"

Lại đút cho cô uống nửa ly nước, anh nhìn đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cô, "Còn muốn uống nữa không?

Ngôn Lạc Hi lắc đầu, đi lòng vòng trong phòng làm việc của anh, ánh mắt bị khung ảnh đặt trên bàn hấp dẫn, cô cầm lấy tựa vào bên cạnh bàn quan sát.

Trong ảnh, hai người đàn ông mặc quân phục rằn ri tựa vào hàng rào, tư thái thoải mái tùy ý, giữa hai lông mày tung bay kiêu ngạo cùng tự tin, cả người tản ra khí chất độc thuộc về quân nhân.

Đó là Lệ Dạ Kỳ trẻ tuổi, mà một người đàn ông xa lạ khác chiến hữu Tịch Uyên đỡ đạn cho anh mà chết.

Gương mặt trẻ tuổi tuy không sáng sủa bằng Lệ Dạ Kỳ ngược lại trông ôn nhu, mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng và tinh tế.

Cô ngước mắt lên, nhìn Lệ Dạ Kỳ, hỏi: “Anh ấy là Tịch Uyên à?”

Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ nhìn vào bức ảnh có chút kiềm chế và hoài niệm, “Ừ.”

"Là một anh chàng đẹp trai"

Ngôn Lạc Tịch Tịch đặt khung ảnh về chỗ cũ, cô đứng dậy, đi đến ghế sofa ngồi xuống, theo thói quen lấy điện thoại di động ra kiểm tra weibo, thản nhiên hỏi anh: “Khi nào chúng ta đi?”

Lệ Dạ Kỳ đang sốt ruột câu "Là một anh chàng đẹp trai" thình lình nghe câu hỏi của cô, ánh mắt nhìn sang cô đang chăm chú chơi điện thoại, anh không khỏi nhíu mày đẹp mắt.

Đây là điều diễn ra trong suốt hai ngày qua. Chỉ cần cô muốn bỏ qua anh sẽ lấy điện thoại ra chơi, xem tin tức, weibo và một số trang web, mua một đống thứ vô nghĩa, dù sao cũng không thích nói chuyện với anh.

Anh bước tới, cúi người lấy điện thoại đi, Ngôn Lạc Hi thủ thế giật lấy.

“Trả điện thoại lại cho em.”

“Từ nay trở đi anh sẽ giữ điện thoại, em đi thay quần áo, rồi chúng ta đi.”



Lệ Dạ Kỳ thuận thế nhét điện thoại vào túi quần tây, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt nhìn anh, "Trả điện thoại cho em trước"

"Đi thay quần áo trước" Lệ Dạ Kỳ nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Cô trừng mắt nhìn anh hồi lâu, cuối cùng bại trận, không cam lòng nói: "Quần áo ở đâu?"

"Trong phòng nghỉ"

Ngôn Lạc Hi đứng dậy đi vào phòng nghỉ, Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng dáng của cô biến mất sau cửa, đưa tay xoa xoa thái dương, cô nhóc này thật sự bướng bỉnh đủ để anh đau đầu.

Người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu ngẩng đầu lên, vô tình nhìn sang, trong đôi mắt đen láy hiện lên tia kinh ngạc, cô mặc một chiếc váy dài màu nâu sẫm, tươi sáng xinh đẹp động lòng người.

Ngôn Lạc Hi bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn có chút không được tự nhiên, cô kéo kéo váy, "Sao vậy, váy trông rất khó coi sao?"

Lệ Dạ Kỳ đứng lên, thuận tay cầm lấy chiếc hộp màu lam đặt trên bàn mở ra, lấy ra một sợi dây chuyền lóe sáng, chậm rãi đi về phía cô, trong mắt mang theo lời khen ngợi không chút che giấu, "Rất đẹp"

Hai má Ngôn Lạc Hi hơi nóng lên, bĩu môi gắt gỏng: "Là người đẹp hay váy đẹp?"

Người đàn ông trong mắt cười thật sâu, đưa tay nhéo nhéo đôi má phồng lên của cô, trong lòng nhất thời mềm nhũn, nói: “Cả hai đều đẹp"

Ngôn Lạc Hi trong lòng thập phần hưởng thụ, cười đến mặt mày cong cong, nhất thời quên mất còn đang chiến tranh lạnh với anh, ngây thơ nói: "Coi như anh biết nói"

Lệ Dạ Kỳ cầm lấy dây chuyền đeo lên cho cô, dây chuyền bạch kim hình quạt. Mặt dây chuyền màu hồng, khảm mười tám viên kim cương nhỏ màu hồng, ngụ ý sự vĩnh cửu. Đây là phiên bản giới hạn được thiết kế đặc biệt bởi một thương hiệu trang sức cao cấp dành cho ngày lễ tình nhân.

Tư thế của hai người đến gần, vô hình tăng thêm một chút mập mờ. Người đàn ông vẻ mặt tập trung, đầu ngón tay ấm áp vô tình lướt qua gáy cô, mặt dây chuyền lạnh lẽo dán chặt vào da khiến cô không khỏi rùng mình. Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai cô, “Lạnh không?”

Ngôn Lạc Hi vuốt mặt dây chuyền hình quạt, bên tai hơi ửng đỏ, cô không được tự nhiên nhìn nơi khác.

"Không lạnh, chúng ta có thể đi chưa?"

Lệ Dạ Kỳ lùi lại một bước, lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó xoay người cầm lấy áo khoác đặt trên cổ tay, "Đi thôi"

Ngôn Lạc nhìn theo bóng lưng của anh, luôn cảm thấy hình như anh lại mất hứng, cô sờ sờ mũi, vừa rồi cô có nói gì sai không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv