14. Sân bay Thủ đô Bắc Kinh.
Khi tôi uống xong tách cà phê thứ hai, có người bước tới chỗ tôi, một giọng nam lạnh lùng vang lên: "Cô Di?"
Tôi đứng dậy, nhìn người đó. Tôi biết anh là ai chỉ với một cái nhìn.
Lục Niên.
Lục Niên trong câu chuyện của Châu Tuế Tuế.
Đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng. Có lẽ là do chuyến bay đêm dài ngày nên trông anh có vẻ mệt mỏi, mắt hơn thâm.
Tôi gật đầu: "Vâng, tôi là Di Gia Nan."
Anh ngồi xuống đối diện với tôi và hỏi: "Cô nói rằng cô có tin tức về Tuế Tuế? Cô ấy đang ở đâu?"
Vẻ mặt của anh ấy vẫn bình tĩnh, nhưng tôi có thể nghe thấy sự háo hức trong giọng điệu của anh.
Tôi cúi đầu, từ trong túi lớn lấy ra hai cái túi vải, một lớn một nhỏ, đặt lên bàn.
Tôi nói nhỏ: "Ở đây."
Anh cau mày: "Cái gì?"
"Tôi nói, Tuế Tuế ở đây..." Tôi mở túi vải to ra và để lộ một hộp trầm hương hình vuông.
"Cái gì..." Anh nhìn tôi khó hiểu, cuối cùng anh ta cũng nhận ra điều gì đó, mặt biến sắc.
Tôi không biết diễn tả vẻ mặt của hắn lúc đó như thế nào, có lẽ chỉ có câu "mặt như tro tàn" là thích hợp nhất.
Lát sau.
Anh run rẩy vuốt ve hộp gỗ, nhắm mắt lại, ôm vào lòng.
"Cô ấy... có di nguyện gì..." Anh ôm chiếc hộp gỗ trên tay, giọng nói khẽ run.
"Chôn tro cốt của cô ấy trong vườn lê." Tôi nhẹ giọng nói, liền đẩy túi vải nhỏ đến trước mặt anh: "Đây là di vật duy nhất cô ấy để lại".
Bên trong là chiếc nhẫn cưới của cô, cuối cùng trả lại cho anh.
Cùng với Lục Niên, tôi bay về phía bắc nơi anh ấy sống với Tuế Tuế. Tôi hứa với Tuế Tuế sẽ đưa cô ấy trở lại đây. Thật ra, di nguyện của cô còn có: Đừng nói với Lục Niên. Câu này, tôi không đồng ý với cô ấy. Tôi tìm ra số điện thoại của Lục Niên từ điện thoại di động của cô ấy, đó là số duy nhất trong danh bạ điện thoại của cô ấy, tên hiển thị là: Anh ấy của tôi.
Suốt chuyến bay hơn một tiếng đồng hồ, tôi và Lục Niên ngồi cạnh nhau, cả hai đều im lặng.
Anh nhắm mắt, ôm chặt lấy chiếc hộp trong tay.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, nhưng cũng không có gì lạ lẫm, có lẽ tôi đã từng đến đây vài lần trong câu chuyện của Tuế Tuế.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy vườn lê trong câu chuyện. Những chùm hoa lê trắng tô điểm trên cành, ánh hoàng hôn ửng hồng trên bầu trời phản chiếu chúng vừa dịu dàng vừa bi thương. Gió xuân thổi qua và những bông hoa trắng rơi xuống.
Tôi biết rằng những bông hoa lê đó rất quan trọng với Tuế Tuế.
Tôi đứng dưới gốc cây, từ xa nhìn Lục Niên đang ngồi xổm dưới gốc cây lê đẹp nhất, dùng tay vốc đất từng chút một, động tác của anh ấy rất chậm, rất chậm, cứ như sẽ kéo dài vô tận.
Cuối cùng, anh tự tay chôn cô trong đất với nỗi nhớ, cùng với hai chiếc nhẫn - nhẫn cưới của cô với anh.
Tôi nhớ lại cuộc đối thoại với anh ấy năm phút trước.
"Anh đã từng yêu cô ấy chưa?"
"Cô ấy đã kể một câu chuyện về tôi với cô. Tôi cũng có một câu chuyện về cô ấy. Câu chuyện này chỉ có một câu."
"Là gì?"
Giọng anh như bập bẹ: "Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu mà cứ dần sâu đậm".
Tôi choáng váng, không thể nói được một lúc lâu.
Vì câu nói này, cuối cùng tôi lựa chọn nói cho anh biết bí mật chôn giấu trong vườn lê nhiều năm trước.
Lục Niên sững sờ, sau đó bắt đầu xới đất, từ gốc cây lê này đến gốc cây lê khác. Ngón tay của anh dần dần ra m.áu, nhưng anh dường như không hề đau đớn, không biết mệt mỏi đào đi đào lại. Anh muốn tìm thấy những bức thư cô đã chôn ở đây nhiều năm trước.
Những điều bí mật liên quan đến anh ấy.
Nhưng cho đến khi hoàng hôn từ từ biến mất, màn đêm buông xuống, bầu trời tối sầm, anh cũng không tìm thấy một mảnh giấy.
Tôi nhìn anh xa xăm, nhắm mắt lại: Quá muộn rồi, mọi thứ đã quá muộn rồi.
Những tâm tư tình cảm nặng trĩu nhất của một cô gái trẻ lâu nay đã bị mưa gió bào mòn theo năm tháng. Như thể vào lúc này, người đàn ông quỳ trong hương hoa lê run rẩy, anh đã quá muộn để thức tỉnh trái tim của chính mình.
Tuế Tuế nói rằng điều buồn nhất là anh chưa bao giờ mỉm cười với cô. Bây giờ, anh đang khóc vì cô.
Tiếc là, mọi thứ đã quá muộn.
Anh yêu cô mà cả đời này cô cũng không biết.
- Hết -