7.
Ánh nắng mùa đông rực rỡ toản hơi ấm, xua tan giá lạnh.
Tôi đứng ở ngã tư đường, nhìn biển người đi đi lại lại, giống như con thuyền lạc đường nơi biển sâu, tìm không thấy ngọn hải đăng, không phân biệt rõ phương hướng.
Lý trí của con người quá khó để chiến thắng tình cảm, tôi muốn có được Tống Dã, tôi lừa được anh ta, không lừa được trái tim mình.
Mọi thứ thân thiết diễn ra quá tự nhiên như vậy, là lẽ đương nhiên rồi.
Chúng ta khát vọng đối phương lẫn nhau, một cái đụng chạm liền không thể ngăn chặn.
"Tiểu Mãn, em nhớ kĩ cho anh, khó khăn gì anh cũng đều có dũng khí đối mặt, nhưng điều kiện trước tiên là em phải ở bên cạnh anh."
Lúc xúc động không ngớt, Tống Dã nhìn chằm chằm vào mắt tôi từng chữ từng lời nói rất kiên định.
Khoảnh khắc đó, tựa như tia chớp tách ra sự hỗn độn, tôi chỉ cảm thấy con đường trước mắt rõ ràng không gì so sánh được, đường đi bình thản.
Nhưng bây giờ tất cả tình cảm mãnh liệt không còn nữa, mọi mối lo lắng đổ dồn về trái tim, mùi vị lại thay đổi rồi.
Khi những tổn thương không thể đoán trước được đó ập đến, tôi lại phải làm sao để nó kết thúc đây?
"Đèn xanh rồi, đi thôi."
Thời cơ rất quan trọng, ví dụ Tống Dã vừa hay lúc tôi dao động giữ lấy tay tôi, cho tôi dũng khí.
"Được."
Biết khó không lùi, dũng cảm hướng về phía trước, đây có lẽ chính là sức mạnh của tình yêu.
"Tống Dã, nếu như đây là điều anh muốn, vậy cho dù kết quả ra sao, cho dù phải trả cái giá lớn như thế nào, em sẽ cùng đi đến cuối cùng."
Tôi hứa trong đáy lòng.
Lúc về nhà, mẹ kế vốn dĩ đang loay hoay với những chậu cây, nhìn thấy chúng tôi, biểu cảm phút chốc tỉnh táo rồi.
Đi đâu vậy? Sao lại về cùng với nhau?" Bà ấy hỏi
Tôi vượt trước mặt Tống Dã nói: "Tối qua chúng con cùng với bạn bè đi hát cả đêm."
Mẹ kế nhướn mày nhìn kĩ Tống Dã: "Tối qua con ra ngoài lúc nào, sao mẹ không biết?"
"Là đi hát, còn bị nôn." Tống Dã tự mình đáp.
Bởi vì có tật giật mình, lúc đối diện với mẹ kế trong đầu tôi không ngừng né tránh cảnh tượng thân mật với Tống Dã.
Sợ bị phơi bày, tôi nhanh bước đi về phòng: "Con về phòng nằm một chút."
Sau mấy phút, tôi nhận được tin nhắn của Tống Dã: "Bạn trai gì đó của em xử lý sạch sẽ chưa?"
"Sát khí trong lời nói này của anh rất nặng." Tôi trả lời.
Làm gì có bạn trai gì, chẳng qua là tùy miệng bịa chuyện để chọc tức Tống Dã.
Người tối qua gọi điện cho tôi cũng chỉ là người bạn cùng phòng bệnh của tôi, chúng tôi quen biết nhau ở phòng khám tâm lí.
Bệnh tình của anh ta nghiêm trọng hơn tôi rất nhiều, nhưng lại khuyên bảo tôi mọi điều. Thường xuyên qua lại, chúng tôi liền có một chút tình bạn cách mạng.
Tôi cố ý không nhắc đến chứng phiền muộn của mình, chỉ là dễ làm khó bỏ mà giải thích một chút.
Tống Dã thả lỏng một hơi: "Lâm Tiểu Mãn, chia tay nửa năm này, anh nghĩ lại rất nhiều chuyện. Anh không giỏi biểu đạt, em không biết thể hiện sự yếu đuối, chúng ta đều yêu quá đần độn rồi. Sau này để anh chủ chủ động, còn em, chỉ cần không nói chia tay thì như thế nào anh cũng đều chịu hết."
Tôi run rẩy đầu ngón tay, muốn gõ chữ, nhưng làm thế nào cũng không thể nhìn rõ được những kí tự nhỏ trên màn hình.
Cuối cùng chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, vùi mặt vào gối, bất chấp nước mắt tuôn rơi.
Rất lâu sau mới bình phục lại cảm xúc, nói ra những chuyện lớn phải đối mặt trước mắt: "Có phải là anh đã nói với mẹ anh về chuyện giữa chúng ta không?"
Tống Dã: "Không có, có lẽ là bà ấy đã tự phát hiện ra gì đó."
Lúc ăn cơm tối, ánh mắt mẹ kế cứ luôn thoi đưa giữa tôi và Tống Dã.
Tôi nhịn rồi lại nhịn, mới cưỡng chế ăn hết một bát cơm lớn.
Trước khi ở đây, tôi đã rất lâu không ăn được món chính.
9 giờ tối, mẹ kế đột nhiên đến gõ cửa phòng tôi.
"Tiểu Mãn à, que thử thai lần trước cũng đã mua rồi, con cứ dùng đi."
Bà ta đưa que thử thai cho tôi dưới biểu cảm nhẹ nhàng, giấu đi sự cương quyết không thể từ chối.
Tôi cương quyết bấm chặt lòng bàn tay: "Nếu như con từ chối dì, có phải dì sẽ làm kinh động đến bố con không?"
"Đúng vậy." Bà ấy trả lời một cách dứt khoát.
Hai chúng tôi đoán chừng đều hiểu rõ giả lại vờ không rõ, dường như không thể xuyên qua lớp cửa sổ đó, nhưng lại có thể giả vờ như không có gì sảy ra.