Đường phố náo động, có trẻ con vui chơi, có múa lân góp vui, hương vị năm mới rất đậm.
Tống Dã nghiêm túc nhìn vào mắt tôi: "Tiểu Mãn, anh rất yêu em, em là người quan trọng nhất trong sinh mệnh anh, nếu như bây giờ em không tin thì đợi anh già rồi nói lại lần nữa."
Ngoài việc cảm động, tôi có chút mơ màng: "Tống Dã, tại sao vậy? Tại sao anh…"
Tôi thật sự không biết rốt cuộc tôi có gì tốt, đáng để anh ta coi trọng tôi như vậy.
Tôi không tìm thấy giá trị của chính mình, cho nên trong mối quan hệ này tôi cứ lo sợ bất an, suy tính hơn thiệt.
"Đồ ngốc." Tống Dã cười có chút bi thương, "Bởi vì chỉ có em, mới có thể cho anh cảm thấy thế giới này an toàn."
"Chỉ có em?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, chỉ có em." Anh ta đáp.
Buổi tối, chúng tôi nằm trên giường nói chuyện rất lâu, giống như là muốn để bù đắp nửa năm chia cách này, quay lại bình thường.
Cuối cùng tôi cũng quên mất chính mình làm thế nào mà ngủ thiếp đi.
Chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ nhớ là Tống Dã an ủi tôi: "Mỗi người chịu trách nhiệm tốt cuộc sống của mình là được rồi, còn về việc người khác chọn như nào, chúng ta không quản nữa. Nhưng anh sẽ đi nói chuyện rõ ràng với mẹ anh, cố gắng chăm sóc tâm trạng của họ một chút, em đừng áp lực quá."
Lúc tỉnh lại, Tống Dã không thấy đâu, bữa sáng đặt trên bàn còn hơi nóng hầm hập, còn có một tờ giấy ghi chú.
"Ngoan ngoãn ăn bữa sáng, anh đã hẹn mẹ anh, tranh giành một kết quả song toàn, đợi anh về."
Đợi đến ba giờ chiều, Tống Dã vẫn chưa về, chỉ là gửi một tin nhắn cho tôi nói là có chuyện, bảo tôi đừng đợi, tự chăm sóc tốt chính mình.
Trong lòng tôi âm ỉ có một dự cảm không lành, liền quay số gọi điện cho anh ta.
Không có người nghe.
Nghĩ rất lâu, tôi liền nghiến răng gọi điện thoại cho mẹ kế, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy.
"Mẹ…"
Sau khi gọi xong thì tôi liền cạn lời rồi.
Điện thoại bên kia chuyển đến một tiếng cười lạnh lùng: "Nhà cũng không dám về, chuyện gì cũng đem con trai tôi đứng chắn trước mặt, cô đúng thật là thông minh."
Tôi gần như lập tức đứng người dậy, thu dọn đồ đạc, hướng về bên ngoài chạy: "Con lập tức quay về."
Sau khi đến khu chung cư, tôi nhìn cánh cửa nhà quen thuộc, trong lòng một trận chua sót.
Tại sao mỗi lần về cái nhà này, tâm trạng đều nặng nề như vậy.
Không phải nói nhà là bến cảng sao?
Tôi đột nhiên hiểu ra lời mà Tống Dã nói, chỉ có tôi mới có thể khiến cho anh ấy cảm thấy thế giới này an toàn.
Trong đáy lòng của hai chúng tôi đã nhận định chính mình là những đứa trẻ không có nhà.
Phòng khách trống trải, chỉ có một mình bố tôi tâm sự nặng nề ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, không thấy mẹ kế và Tống Dã đâu.
Tôi lo lắng hỏi: "Tống Dã đâu?"
Bố tôi thâm thúy nhìn tôi một cái, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, tỏ ý tôi qua đó ngồi.
"Cái nhà này của chúng ta có phải là rất thất bại không?"
Sau khi tôi thuận theo ngồi xuống, ông ấy đột nhiên mở lời.
Bầu không khí trở nên rất nặng nề, tôi kéo mạnh môi, không muốn trả lời câu hỏi này lắm.
"Con đó, cái gì cũng không nói với ta, bố cũng không giống như mẹ của Tống Dã nhạy cảm và tinh tế như thế, thôi bỏ đi, bố không hỏi nữa. Con cũng lớn như thế này rồi, bố có lại quản cũng không kịp nữa rồi, con muốn làm gì thì cứ làm đi."
"Được." Im lặng rất lâu sau, tôi đáp.
Trong đôi mắt ông ấy vẩn đục dường như có nước long lanh, mở mấy lần miệng mới phát ra được tiếng: "Đi gác xép thăm Tống Dã, các con từng người một đều là đến để đòi nợ."
Nghe thấy lời này, tôi không dám chậm trễ thêm, rất nhanh chạy lên gác xép, một trái tim nhảy điên cuồng không dứt.