Nguyệt Hạ trở về Đông Phương cung, báo với cha về tình trạng bệnh của Tư Mạn, biết chàng không đáng lo ngại nữa, trong lòng của Đông Phương thượng thần như bớt đi một gánh nặng. Nguyệt Hạ có ý định xin cha chuyển sang Tẩy Ngô cung, nhưng nàng lại sợ cha nghi ngờ rồi dò hỏi lý do, nên đành chờ Tư Mạn.
Tư Mạn ở Tẩy Ngô cung cảm thấy trống vắng vô cùng, thấy nhớ hình ảnh của Nguyệt Hạ, chàng nhớ từng ánh mắt nụ cười, đến nỗi không thể tập trung luyện khí được.
Hai ngày sau, vốn cả hai đã bị nỗi nhớ da diết làm cho điên đảo, Nguyệt Hạ ở Đông Phương cung đều ngoái đầu mong chờ ngoài cửa, mong Tư Mạn sẽ tới và đưa nàng đi, nhưng đã hai ngày trôi qua vẫn chưa có tin tức.
Còn Tư Mạn, chàng vốn đã định sang Đông Phương cung nhưng vì Cẩm Tú sang thăm chàng và còn mang hoa cẩm tú cầu sang tặng chàng, nên chàng không thể đi được.
Cẩm Tú hành động trẻ con, nhưng cô sở dĩ làm như vậy để có được sự tin tưởng và thấy được nụ cười, niềm vui của sư huynh, thật ra từ sâu trong tâm hồn cô ấy, cô đã là một người trưởng thành từ lâu rồi.
Khi Cẩm Tú đã rời đi được một lúc, Tư Mạn liền khởi hành tới Đông Phương cung.
Tới nơi, thấy Nguyệt Hạ và cha nàng đang đánh cờ, chàng làm phép cho sắc mặt yếu đi một chút, rồi đi vào một cách nặng nề, tay ôm vết thương:
- Tư Mạn bái kiến thượng thần.
Thấy Tư Mạn vết thương chưa khỏe nhưng lại hành lễ, Đông Phương thượng thần vội vàng bỏ dở ván cờ để ra đỡ chàng:
- Thượng quan không cần đa lễ, thân đang mang bệnh lại khách sáo như vậy.
- Ta sang đây là muốn đa tạ Nguyệt Hạ công chúa, suốt thời gian qua, cô ấy đã chăm sóc cho ta rất chu đáo, ta khỏi nhanh như vậy, đều là công sức của cô ấy bỏ ra nhiều.
- Chuyện nên làm thôi. Từ hôm thượng quan bị bệnh ta còn chưa nói được một câu xin lỗi với ngài nữa, vì ta mà ngài lại rơi vào chỗ sinh tử gần kề, Đông Phương ta đúng là già cả vô dụng mà.
- Thượng thần đừng nói vậy. Tư Mạn còn có một chuyện muốn hỏi ngài.
- Cứ hỏi, ta sẽ giải đáp tất cả.
- Không biết, thượng thần có thể để Nguyệt Hạ sang Tẩy Ngô cung, vì cô ấy đã chăm sóc ta rất tốt, nên ta sẽ dạy cô ấy phép thuật.
- Chuyện này.. Đúng là Nguyệt Hạ ở Đông Phương cung đã lâu nhưng chưa từng học mấy thứ đó, thứ con bé học cũng chỉ có đàn hát, việc học phép thuật để phòng thân quả thực rất quan trọng, nếu có một sư phụ giỏi như ngài, chắc chắn Nguyệt Hạ sẽ học nhanh và tiến bộ rất nhiều.
Đông Phương thượng thần quay sang chỗ con gái:
- Nguyệt Hạ, con thấy sao?
Nguyệt Hạ vô cùng vui mừng về cách của Tư Mạn vì cha nàng không hề nghi ngờ, ngược lại còn nhanh chóng đồng ý, nhưng nàng vẫn muốn trêu đùa Tư Mạn một chút:
- Cha, thân thể con gái yếu đuối, sợ không học được mấy thứ phép thuật cao siêu của thượng quan đâu ạ.
Tư Mạn vốn dĩ đã nghĩ Nguyệt Hạ chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng thật không ngờ nàng lại cố tình làm khó chàng như vậy. Chàng đưa đôi mắt trợn tròn hướng về phía Nguyệt Hạ, nàng chỉ cười rồi quay đi Đông Phương thượng thần còn cố gắng thuyết phục con gái:
- Chỉ cần con chăm chỉ học, sẽ không có gì là khó cả. Với lại thượng quan Tư Mạn nổi danh Thiên giới vì tài trí hơn người, con theo ngài ấy không phải quá tốt hay sao, ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn còn không được, đằng này con lại..
Tư Mạn thấy Nguyệt Hạ cố tình làm khó vở kịch của chàng, chàng cũng được nước mà diễn theo nàng:
- Nếu công chúa đã không nguyện ý, vậy Tư Mạn trở về Tẩy Ngô cung dưỡng thương vậy, muội muội của ta đang chờ ở đó, muội ấy biết ta bị thương nên lo lắng lắm, ngày đêm ở lại Tẩy Ngô cung chăm sóc và chơi đùa cùng ta, ta cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái lên rất nhiều.
Thấy Tư Mạn cố tình nói như vậy để cho Nguyệt Hạ ghen, nàng cảm thấy khó chịu, liền không kìm được mà lên tiếng:
- Dừng bước, ta đã nói là ta từ chối đâu. Luyện thì luyện, chúng ta đi, con gái tạm biệt cha, nhất định con sẽ về thăm cha thường xuyên.
- Con phải ra dáng của một đồ đệ chứ, bất kính với sư phụ quá.
- Con sẽ ghi nhớ, con gái xin đi trước.
Ra ngoài Đông Phương cung, Nguyệt Hạ càng bước càng nhanh, Tư Mạn chỉ biết nhìn nàng rồi cười:
- Đúng là trẻ con mà.
- Ngài nói cái gì?
- Không có, không phải khi nãy có người còn cố tình làm khó ta sao?
- Ta chỉ nói vậy để xem phản ứng của ngài thôi, ngài lại..
Tư Mạn kéo tay Nguyệt Hạ lại, chàng hỏi:
- Là muội cố tình thăm dò ta, hay là vì ghen mà quay lại?
- Ai thèm ghen chứ? Ngài nghĩ nhiều rồi.
- Nếu không ghen, không nghĩ, vậy thì trả lại ta Nguyệt Hạ đoan trang thục nữ, bước đi nhẹ nhàng, chứ không phải một nữ nhân chút giận nên từng bước đi đâu.
- Ngài..
- Nếu muội còn dám đi đứng như vậy, ta sẽ không để muội được toại nguyện đâu.
- Ngài có thể làm gì được ta?
Tư Mạn bế Nguyệt Hạ vào lòng, đưa nàng về Tẩy Ngô cung: Giờ thì muội biết cái giá của việc chọc giận Tư Mạn rồi chứ? Sau này, nếu muội còn dám làm càn, sẽ không chỉ có ẩm muội, mà ta thậm chí còn cướp quyền được lên tiếng của muội, muội thử xem?
Nguyệt Hạ im lặng, nằm yên trong vòng tay của Tư Mạn, nàng vốn dĩ đâu có thay đổi, vẫn là Nguyệt Hạ đoan trang như ngày nào, chẳng qua nàng học theo cách nũng nịu của Cẩm Tú thôi, nhưng nàng lại không làm thành công được. Nàng vẫn dịu dàng phép tắc như ngày nào, nàng muốn Tư Mạn thấy vẻ ngoài khác thường, hành động kì lạ của nàng, chàng sẽ thế nào, chẳng qua cũng là vì muốn thử lòng của chàng mà thôi. Nhưng vì kết hợp với sự khó chịu mỗi khi chàng ở bên nữ nhân khác cười nói vui vẻ, trái tim nàng lại không thể bình tĩnh được.