Nhớ lại sự việc Cố Dung uống say lần trước, cảm giác ấm áp tựa hồ còn bao vây ở đầu ngón tay, Hứa Niệm không dám làm giống lần đó nữa mà chỉ mở gói bánh ra rồi đặt chiếc nĩa xuống trước mặt Cố Dung. Trên màn hình ti vi vẫn đang chiếu bộ phim Hứa Niệm vừa coi ban nãy, đã sắp đến hồi kết, chỉ là một bộ phim gia đình coi để giết thời gian, nội dung cũng không đặc sắc gì mấy, nghìn năm một kiểu tình yêu – gia đình cẩu huyết, không đặc biệt hay nhưng cũng không thể nói được có chỗ nào dở.
Cố Dung không có tâm tình xem phim, từ đầu tới cuối không động vào Tiramisu, khép mi chợp mắt một chút rồi xỏ dép lên lầu, không lâu sau lại đi xuống, mắt cá chân có dính nước, hẳn là mới đi rửa mặt một phen.
Cố Dung một lần nữa nằm dài trên sofa, biếng nhác.
Hứa Niệm thuận miệng hỏi hôm nay Cố Dung đã làm những gì.
"Ăn cơm, nói chuyện, buổi chiều có đi dạo vài vòng ở Tây khu."
Nghe có vẻ khá bận rộn, đại gia đình nhà Cố tụ lại, ứng phó giao tiếp với họ hàng thân thích thôi cũng đủ khiến người ta lao lực chứ đừng nói đến buổi chiều còn phải bồi bảy cô tám dì đi mua sắm, vừa tốn tiền vừa tốn sức, thực sự mệt.
Ăn xong tiramisu, Hứa Niệm bỏ hộp bánh xuống dưới bàn, cởi dép co chân lên sofa ngồi với Cố Dung. Cố Dung không có bất kì phản ứng gì, mắt vẫn nhìn ti vi. Kỳ thật đêm nay Cố Dung không nhất thiết phải gấp gáp trở về, anh chị trong nhà đều bảo cô ngủ lại Cố gia, mẹ Cố bình thường thái độ lạnh nhạt nay bỗng hòa hoãn thân thiết không ít, ngày cả Cố lão gia vốn cứng nhắc cố chấp cũng lên tiếng kêu Cố Dung ở nhà chơi vài ngày, hết thảy đều thiện ý nhưng Cố Dung vẫn lái xe rời đi.
Quan tâm một người không liên quan đến mình thường thường đều có nguyên nhân phía sau, Cố Dung không phải là loại người có sự đồng cảm tràn đầy, Hứa Niệm sao không biết điều đó được. Ở chung hơn một tháng nay, mạch não có chậm thế nào cũng trở nên nhạy cảm dần dần. Có lẽ trong lòng Cố Dung nàng chỉ là có chút đặc biệt hơn mà thôi, nhưng chút đặc biệt nhỏ nhoi này cũng đủ để người ta nuôi hi vọng.
Tình cảm chưa được xác định cần phải thăm dò từng chút một, tựa như sờ soạng bước đi, thấp thỏm xen lẫn bất an, từng bước từng bước ngập ngừng lần mò, bởi vì không nhìn thấy nên không dám chạy nhanh, càng nôn nóng khả năng vấp ngã càng cao, chỉ có thể chậm rãi mà bước. Hứa Niệm so với ai khác càng hiểu rõ điểm này.
"Dì có mệt lắm không?" Nàng chuyển hướng Cố Dung.
Cố Dung nói: "Vẫn ổn."
Ánh mắt Hứa Niệm đầy vẻ dịu dàng, gần thêm chút nữa, lớn gan nắm lấy mắt cá chân Cố Dung: "Em giúp dì xoa bóp một chút, như vậy sẽ thoải mái hơn, ngày mai cũng sẽ đỡ đau."
Ngón chân Cố Dung như sắp nổi bọng nước, hôm nay hẳn là cô rất mệt. Hứa Niệm tuy chưa đi giày cao gót bao giờ nhưng vẫn biết đi lâu sẽ khó chịu, huống chi Cố Dung còn đi dạo phố cả buổi chiều.
Cố Dung mặc kệ Hứa Niệm đem chân mình đặt trên đùi nàng, nhẹ nhàng xoa xoa. Massage chân như thế này, nếu không có quan hệ thân mật, bình thường ít ai làm như vậy. Cố Dung có chứng sạch sẽ nhẹ, trông không có vẻ sẽ để người khác xoa bóp chân cho mình, dù người đó có rửa tay sạch sẽ đến cỡ nào cô cũng sẽ theo bản năng bài xích họ, nhưng không biết vì sao lại không ngăn cản Hứa Niệm.
"Hôm nay ở nhà cả ngày sao?" Cố Dung thuận miệng hỏi.
"Vâng, không có việc gì làm." Hứa Niệm nói đúng sự thật, ấn ấn tâm bàn chân, ngón chân trắng nõn mượt mà của Cố Dung nhịn không được cuộn tròn lại dẫn đến mắt cá chân cũng động đậy theo. Hứa Niệm dùng lực đè lại không cho cô nhúc nhích, rũ mắt nói: "Ấn trúng chỗ đau sao?"
Cố Dung không động đậy nữa, trả lời: "Có một chút."
"Xoa bóp nhiều ngày mai mới không nhức, còn phải xoa bóp bắp chân nữa, nếu không mai cũng sẽ đau." Hứa Niệm nghiêm túc nói, dường như bản thân không hề có ý niệm gì khác, thật sự trong sạch.
Quan hệ của hai người chân chính mà nói thì gọi là chủ nhà và khách thuê, nói nhẹ đi thì có thể gọi là bạn bè, nhưng bất luận là loại quan hệ nào đi nữa thì cũng chưa đến mức xoa bóp massage chân thế này.
Cố Dung vẫn như cũ không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý với Hứa Niệm. Cũng may Hứa Niệm thật sự quy củ, không có làm ra hành động gì vượt mức.
Ba ngày trước lập hạ, nhiệt độ không khí dần lên cao, mới vừa vào cửa Cố Dung còn nhắc Hứa Niệm đừng để bị cảm lạnh mà bây giờ bản thân lại cảm giác có chút nóng nực, phía sau lưng đều rịn ra lớp mồ hôi, đặc biệt là khi dựa gần Hứa Niệm, Hứa Niệm so với ngọn lửa cũng không khác gì nhau mấy, nóng hầm hập, chân nóng, lòng bàn tay cũng nóng, cỗ nhiệt độ kia như muốn làm Cố Dung bỏng rát, có chút công kích dùng lực vừa đấm vừa xoa, gần như khiến phòng tuyến Cố Dung vỡ vụn.
Hứa Niệm đại khái là đã quên mất bản thân chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng dính, chỉ lo ân cần mà nắn mà xoa, chiếc chăn mỏng trên người tuột xuống khi nào cũng không hay. Nữ sinh hai mươi tuổi dậy thì hoàn toàn, đã có chút phong vị của phụ nữ, có thể chưa thành thục nhưng ý vị vẫn có, đặc biệt là khi Hứa Niệm chỉ tùy ý buộc tóc lên, vài sợi tóc thả rơi dọc theo sườn mặt khiến khung ảnh nhu hòa đi rất nhiều.
Lúc Hứa Niệm xoa bóp bắp chân, Cố Dung cố ý vô tình giật giật bàn chân đang đặt gần đùi trong của Hứa Niệm.
Hứa Niệm bỗng nhiên gắt gao nắm chặt mắt cá chân Cố Dung, cực kì dùng sức mà siết lấy, hai vành tai nháy mắt trở nên đỏ ửng.
Đêm nay nhất định là một đêm mộng dài.
Hứa Niệm ngủ vô cùng không an ổn, khùng cảnh trong mơ cứ lặp đi lặp lại tra tấn nàng, đổi tới đổi lui, đối tượng trong mộng vẫn là người đó, đêm hè như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt giấc mơ, dần dần lan tràn, đem hết thảy cắn nuốt hầu như không còn lại gì. Người nọ ôm lấy vai Hứa Niệm, bị ngọn lửa hun nóng đến mức toàn thân đầy mồ hôi, cả người đều ướt, Hứa Niệm nhịn không được tìm kiếm đôi môi người nọ, nhưng người nọ linh hoạt tránh đi không cho nàng hôn.
Đôi môi kia chắc chắn vừa mềm vừa ngọt lại ướt át mê người, Hứa Niệm đã từng thưởng thức qua cho nên cực kì rõ ràng.
||||| Truyện đề cử: Gả Thay Ngọt Ngào |||||
Trong mộng đều là hư ảo, giữa căn phòng mông lung, người nọ ghé vào tai Hứa Niệm nỉ non từng tiếng, nghe không rõ đang nói gì, tim Hứa Niệm đập dồn dập, nàng chơi xấu đè người nọ lại, dùng sức, vùi đầu, nhẹ nhàng cắn...
Người nọ câu lấy cổ Hứa Niệm, gọi một tiếng "A Niệm", Hứa Niệm tức khắc bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lưng áo hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang dần lên cao, đã sáng.
Cảm giác trong giấc mơ rõ ràng đến mức lâu thật lâu sau Hứa Niệm vẫn không thể bình phục, lại là mộng xuân nhưng lần này so với lần trước dài hơn và rõ ràng hơn, rõ ràng đến độ nàng phải giật mình.
Vén chăn lên, Hứa Niệm cử động chân, cảm giác không thoải mái cực kì rõ ràng, nàng cắn môi, mở điện thoại, chưa đến 7 giờ.
Bình tĩnh hồi lâu, Hứa Niệm lấy quần áo vào phòng tắm rửa.
_
Thứ hai không có tiết học, 7 giờ tối họp lớp, hai lớp cùng nhau tụ tập lại, chủ nhiệm khoa đã đổi sang người khác do chủ nhiệm hiện tại có việc gia đình nên xin nghỉ dài hạn, cụ thể là việc gì thì không ai hay. Chủ nhiệm khoa mới vừa được điều tới, là người mà Hứa Niệm lẫn Trầm Vãn đều biết, Đường Mẫn Chi.
Lúc nhìn thấy người, Trầm Vãn kinh ngạc mở to đôi mắt, chỉ kém nước há hốc mồm nữa thôi.
Đường Mẫn Chi ở trước mặt sinh viên rất nghiêm túc, ít nói ít cười, hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng ngày đó, đặc biệt là khi Đường Mẫn Chi giới thiệu mình đã 39 tuổi, Hứa Niệm cũng chấn kinh*, thật sự một chút cũng không ngờ, nhìn Đường Mẫn Chi nhiều lắm cũng chỉ 25, 26.
*chấn kinh: chấn động, kinh ngạc, hơi chút sợ hãi.
Hơn 9 giờ tối về đến nhà, Hứa Niệm nói với Cố Dung chuyện này, thuận đường hỏi xem Vạn tỷ bao nhiêu tuổi.
Vạn tỷ bằng Cố Dung, 27 tuổi.
Kém Đường Mẫn Chi 12 tuổi, càng làm cho Hứa Niệm giật mình, không khỏi cảm thái vài câu.
Nghe được cụm từ "chênh lệch", "lớn tuổi", Cố Dung nhíu mày, trong tiềm thức không quá tán đồng với Hứa Niệm. Có thể là do quá kinh ngạc nên đêm nay Hứa Niệm nói hơi nhiều, luyên thuyên mãi không dứt. Cố Dung trầm mặc không lên tiếng, chờ Hứa Niệm nói xong liền cất tiếng hỏi: "Em rất quan tâm về cách biệt tuổi tác?"
Vẻ mặt lúc nói chuyện của Cố Dung trông rất lạnh lùng, ngữ khí cũng đông cứng, thoắt ẩn thoắt hiện mang theo điểm tức giận.
Hứa Niệm lần đầu tiên thấy Cố Dung như vậy, đột nhiên bị dọa sợ, ngẩn người, lúng túng nói: "Em chẳng qua chỉ cảm thấy Đường lão sư thoạt nhìn trông rất trẻ, không giống phụ nữ sắp 40."
Lúc này sắc mặt Cố Dung mới dịu đi chút, bất quá vẫn không lên tiếng.
Hứa Niệm ý thức được Vạn tỷ là bạn tốt của Cố Dung, mình cứ nói đi nói lại vấn đề này quả thật có chút không đúng, nàng hơi hé miệng, giải vờ giải thích: "Vạn tỷ với Đường lão sư rất xứng đôi."
Cố Dung không phản ứng, cả người có vẻ không hiểu được, bất quá hai phút sau đã khôi phục lại như bình thường, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Mùa hè nóng bức bắt đầu, cơn nóng chưa kịp dịu xuống dễ khiến cơn bực bội dâng lên, đều có chút thiếu kiên nhẫn.
Sau khi kết thúc bốn môn chuyên ngành, học kỳ 2 năm hai Học viện bỏ thêm một môn tự chọn, tổng cộng ba môn bắt buộc và một môn chuyên ngành, hai môn khác đều là thi đề mở, cực kì nhẹ nhàng.
Giáo sư Trương sợ trì hoãn con đường học tập của Hứa Niệm, thời gian kéo dài, môn học tương đối ít, hiện tại thời gian rảnh rỗi khá nhiều, thầy giao thêm đề tài cho nhóm nghiên cứu, bảo Hứa Niệm đi theo một nghiên cứu sinh phụ giúp hoàn thành, vậy là Hứa Niệm cùng đàn anh cao gầy bị tách ra.
Hứa Niệm căn bản không để ý làm cùng ai, dù sao cũng đều là học hành nghiên cứu cả.
Đàn anh cao gầy trong tối ngoài sáng đề cập với giáo sư Trương về việc điều chỉnh nhân lực, thầy Trương đương nhiên không đồng ý. Ông cố ý sắp xếp như vậy là vì đã suy xét cẩn thận, đàn anh này sáu tháng cuối phải bảo vệ đồ án, đến lúc đó Hứa Niệm cũng lên năm ba, chương trình học sẽ càng thêm nặng nề, hai người chung một tổ không phải sẽ trì hoãn lẫn nhau hay sao, chắc chắn không được.
Quyết định đã đưa ra rồi, tóm lại là không có thay đổi.
Đàn anh cao gầy vẫn chưa bỏ cuộc, đi tìm Hứa Niệm hai lần, dường như là muốn kéo gần khoảng cách giữa đôi bên. Thái độ Hứa Niệm không lạnh không nhạt, thật sự chỉ là thái độ cư xử với đàn anh bình thường.
Liên tục gặp thất bại, dù ngốc cách mấy cũng phải hiểu. Tiểu nam sinh da mặt mỏng, biết khó mà lui, không tìm cách gặp Hứa Niệm nữa.
Thế giới của Hứa Niệm thanh tịnh đi rất nhiều. Hứa Niệm thích kiểu người an tĩnh, là phụ nữ thành thục, có ngực có mông, eo thon chân dài, tính tình thanh lãnh, nghề nghiệp người mẫu, chỉ vậy thôi.
Nhưng tình trạng thanh tịnh này không kéo dài bao lâu, chạng vạng thứ sáu Hứa Niệm bắt xe về nhà không ngờ lại gặp đàn anh kia trên xe buýt.
Đàn anh dạo gần đây không tốt lắm, vẫn chưa dứt được tình đơn phương mà còn vô tình gặp lại người mình thầm mến. Hứa Niệm không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ lễ phép chào hỏi anh ta muốn đi đâu.
Vừa hay đàn anh phải đến khu vực gần Khoan Bắc Hạng gặp người quen, không thể không đi chung đường với Hứa Niệm.
Hai người đi vào từ đầu hẻm phía Nam, đến cửa nhà Hứa Niệm, đàn anh tiêu sái xua tay, không dám quay đầu lại nhìn nàng, lớn tiếng chào tạm biệt: "Anh đi đây!"
Hứa Niệm đứng trước cửa nhìn theo anh ta, nàng thực ra đều hiểu, dù gì cũng đã lớn chừng này sao có thể không hiểu những ám chỉ rõ ràng ấy được. Nhưng hiện thực phức tạp hơn rất nhiều so với lý tưởng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy*, nàng không thể trực tiếp nói rõ với đàn anh, bây giờ xem ra có thể hoàn toàn giải quyết được rồi.
*Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy (Đài đầu bất kiến đê đầu kiến): dùng để hình dung việc thường xuyên chạm mặt nhau.
Đợi người hoàn toàn đi khuất, Hứa Niệm vào sân, vừa quay người liền nhìn thấy Cố Dung đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt lẫn ánh mắt đều nhàn nhạt, giống như lơ đãng nói: "Cậu ta đưa em về?"
Hứa Niệm phủ nhận: "Chỉ tiện đường thôi ạ, anh ấy đi gặp người quen ở gần khu này."
"Trước kia chưa từng thấy qua." Cố Dung nói.
Hứa Niệm nghẹn lời, nghĩ thầm dì mới đến đây ở được bao lâu, sao có thể gặp được, bất quá Hứa Niệm không nói như vậy mà chỉ nói: "Em cũng là mới vừa biết thôi."
Cố Dung nâng mắt, xoay người vào nhà.
Tháng 5 hoa sơn chi đã sớm nở rộ, hương hoa nồng đậm ngập tràn toàn bộ không khí ở Khoan Bắc Hạng hòa với với nhiệt độ mùa hè đang phủ xuống thành phố, xao động cùng bất an cứ râm ran chờ chực lao ra khỏi gông cùm xiềng xích, qua hồi lâu một cơn mưa to mát lạnh tùy ý rơi xuống cọ rửa mọi thứ.