Thời tiết nóng lạnh thất thường dễ dẫn tới cảm mạo, thêm việc tối qua ngủ không đắp chăn kĩ, sáng nay ăn mặc mỏng, chiều chiều tầm ba, bốn giờ Hứa Niệm bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng khó chịu, người trẻ tuổi thích cậy mạnh, không coi đây là chuyện to tát. Đến thời điểm hoàng hôn nàng liền phát sốt, gương mặt đỏ ửng, hơi thở phả ra cũng nóng hơn bình thường.
Cố Dung phát hiện ra điểm không thích hợp, dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên trán nàng, mày nhíu chặt.
"Cảm thấy không thoải mái à?"
Hứa Niệm lắc đầu: "Vẫn ổn, chỉ là hơi hơi chóng mặt nhức đầu thôi ạ."
Lời vừa nói ra kèm theo thanh âm khàn khàn, hữu khí vô lực, cả người đều mệt lả.
Cố Dung sắc mặt ngưng trọng, tuy trên mặt không biểu lộ chút gì lo lắng nhưng vẫn lập tức dẫn nàng đến bệnh viện. Hứa Niệm không muốn đi, tùy ý ra hiệu thuốc mua vài liều thuốc cảm là được, Cố Dung đương nhiên không đồng ý. Thời điểm đến bệnh viện trời đã tối đen nhưng vẫn đông đúc như cũ, chỗ đăng ký khám bệnh người xếp thành hàng dài.
Bệnh viện ở Lão Thành Khu làm việc không năng suất như bên Tân Khu, dòng người xếp hàng chậm rì rì tiến lên, Hứa Niệm cảm thấy đau đầu, xếp hàng chung với Cố Dung trong chốc lát có chút đứng không nổi nữa, Cố Dung đỡ lấy nàng thấp giọng hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Hứa Niệm lúc này không còn để ý đến khoảng cách giữa hai người như ngày thường nữa, nhắm mắt lại dựa vào đối phương thều thào nói: "Cảm giác rất mệt, muốn ngủ....."
Hơi thở của Hứa Niệm rất nóng, mặt cũng nóng, nhìn dáng vẻ quả thật bị sốt đến đờ người rồi.
"Lại kia ngồi một chút đi, để tôi xếp hàng được rồi." Cố Dung bình tĩnh nói, dùng tay chạm nhẹ vào trán nàng, còn nóng hơn so với hồi nãy.
Hứa Niệm có chút mơ hồ, khẽ "dạ" một tiếng, đến ghế dựa bên kia ngồi chờ.
Nhìn hàng người rồng rắn nối dài phía trước, sắc mặt Cố Dung hiện lên chút không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn Hứa Niệm ngồi bên kia lẻ loi một mình, tuy rằng sinh bệnh nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Chờ đợi mệt mỏi nửa giờ cuối cùng cũng đến lượt khám.
Hứa Niệm sốt cao, tận 39,2°C, trời đã khuya đành ở lại bệnh viện truyền dịch, Cố Dung cũng không về, thuê một chiếc giường nhỏ nằm bên cạnh chăm sóc cho nàng. So với người khác trong viện đây chỉ là bệnh vặt vãnh, bác sĩ chỉ dặn dò một số lưu ý rồi kê đơn thuốc. Cơ sở vật chất ở bệnh viện kém, một cái ly uống nước cũng không có, phải tự đến siêu thị nhỏ đối diện mua.
Ông chủ béo bên siêu thị làm ăn khôn khéo, vừa bán ly đồng thời tiếp thị trái cây cùng thức ăn nhà mình, Cố Dung đi mua ly cuối cùng xách một túi to về.
"Uống thuốc đã rồi hẳn ngủ tiếp." Cô thấp giọng nói, đưa ly nước cùng thuốc cho Hứa Niệm.
Hứa Niệm mơ màng uống thuốc xong liền nằm xuống nhắm mắt, chỉ chốc lát sau liền ngủ. Phòng bệnh nhỏ hẹp nhưng đặt tận ba giường, Hứa Niệm nằm ngoài cùng bên trái, ở giữa là bé gái khoảng tám, chín tuổi, nhút nhát sợ sệt nhưng lại ngoan ngoãn đáng yêu, giương đôi mắt to không chớp nhìn chằm chằm Cố Dung đang chỉnh chăn cho Hứa Niệm.
Cố Dung phát hiện, nghiêng đầu nhìn lại, bé gái thẹn thùng quay mặt đi làm bộ mình không có nhìn lén, chờ Cố Dung không để ý lại lặng lẽ nhìn sang.
Phải canh bình truyền dịch cho Hứa Niệm, Cố Dung không dám ngủ, từng chút từng chút chờ đến rạng sáng, lúc sau lại pha nước ấm lau người giúp nàng, trời gần sáng mới chợp mắt đôi chút.
Phòng bệnh đèn bật liên tục, cô bé giường bên đã truyền dịch xong, người nhà ra ngoài lấy nước ấm. Hứa Niệm cũng hạ sốt bớt, nghe thấy tiếng động mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trợn mắt nhìn thấy Cố Dung nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, trong nháy mắt không biết nên biểu cảm như thế nào.
Nàng nhìn nhìn xung quanh, nhìn đến cô bé nằm đối diện.
Bé gái ngượng ngùng tránh ánh mắt, bứt rứt nhìn chằm chằm chiếc chăn của mình.
Trên tủ đầu giường Hứa Niệm đặt đầy đồ ăn, Hứa Niệm cầm bịch trái cây sấy, hỏi cô bé: "Em muốn ăn cái này không?"
Bé gái lễ phép lắc đầu, Hứa Niệm đem bịch trái cây vững vàng ném qua giường em, em lúng ta lúng túng một lát, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị."
Hứa Niệm gật đầu, cô bé nhìn Cố Dung ngủ say, lại nhìn về phía Hứa Niệm, thấp giọng nói: "Chị gái kia chăm sóc chị cả đêm đó...."
Hứa Niệm ngẩn người, rũ mắt nhìn xuống mép giường.
_
Hậu quả của sốt cao là hai ngày liền cơ thể đều không thoải mái, cổ họng như nghẹn lại, hơi đau còn thêm ho khan. Thời tiết thay đổi thất thường, Hứa Niệm không dám mặc quá ít nữa, mỗi ngày đều một lớp áo thun kèm một lớp áo khoác.
Mặt khác, chiếc chăn bị nước mưa làm ướt không dễ dàng khô, phơi hai ngày trời vẫn còn ẩm, Hứa Niệm cũng có nghĩ tới việc mua chiếc chăn mới xài tạm nhưng cuối cùng vẫn không mua, thứ nhất là lãng phí, thứ hai là nàng còn có chút tâm tư khác...
Cố Dung cũng không nhắc gì tới chuyện này, hai người cứ như vậy bình an vô sự ngủ qua hai đêm.
Hôm nay vừa về nhà liền thấy trên bàn đặt một phần lê hấp đường phèn, là Cố Dung mua bên ngoài, bên cửa hẻm phía Bắc có vài quán nhỏ bán đồ ăn sáng, hoa quả các kiểu, cũng có bán mấy loại nước hầm thế này.
Ông chủ bán lê hấp đường phèn là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, buôn bán rất nhiệt tình cũng rất có tâm, chỉ cần năm tệ là đã múc cho hơn nửa ấm nước, Hứa Niệm uống không hết bèn cất vào tủ lạnh.
Hai ngày nay Cố Dung rất trầm mặc, còn ít nói hơn so với trước đây, cả ngày cửa lớn không đi cửa nhỏ không bước, Hứa Niệm rủ cô ra ngoài tản bộ cô cũng khéo léo từ chối. Ăn cơm tối xong, Hứa Niệm lên lầu tắm rửa, mấy ngày trước vì bị bệnh nên không dám tắm, nhịn lâu như vậy cuối cùng cũng có thể thoải mái tắm rửa một lần.
Nhiệt độ của nước có hơi cao, tắm qua một lần lại ngâm thêm mấy phút Hứa Niệm mới mặc quần áo mát mẻ đi ra, Cố Dung vừa hay cũng mở cửa phòng, ánh đèn trong phòng chiếu ra rọi sáng sảnh nhỏ. Hứa Niệm nghĩ rằng tắm rồi đi ngủ nên không mặc áo ngực, bên trong trống rỗng, đồi núi nhẹ nhàng phập phồng, tuy rằng áo ngủ rộng thùng thình nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy bên trong, phía dưới là chân dài ửng đỏ vì nước nóng, bắp chân vẫn chưa lau khô nước, xương quai xanh phía trên cũng có chút đỏ, là do nàng lúc tắm kì cọ quá kĩ.
Ánh mắt Cố Dung tối sầm lại, xoay người đi không nhìn, trầm giọng nói: "Mặc quần áo kín một chút, đừng để lại bị cảm."
Hứa Niệm bằng tuổi Trầm Vãn nhưng trong mắt Cố Dung lại hoàn toàn bất đồng. Cố Dung nhìn Trầm Vãn lớn lên, là người thân, Trầm Vãn có lộ tay lộ chân lộ eo như thế nào cũng đều không sao cả, bởi vì trong mắt cô Trầm Vãn là một đứa trẻ. Nhưng Hứa Niệm không phải, dù nàng gọi cô một tiếng dì nhỏ, hai tiếng cũng dì nhỏ nhưng chung quy lại vẫn không có quan hệ huyết thống, nàng hai mươi tuổi, đã thành niên rồi, trong mắt cô nàng chính là phụ nữ.
Bởi vì vậy, Cố Dung làm cách nào mà thanh lãnh như bình thường được, dù gì cô cũng là người phàm, sẽ có suy nghĩ này nọ, con người đều không tránh khỏi thất tình lục dục.
Hứa Niệm không để ý, cầm khăn xoa xoa mái tóc ướt nhẹp, tùy ý nói: "Hôm nay tận 23°C lận, có chút hơi nóng."
Cố Dung mím môi không nói lời nào.
"Dì ăn trái cây không? Hồi chiều em có mua nho, ngọt lắm, lại còn rất tươi." Hứa Niệm nói, nước trên tóc nhỏ giọt xuống ngực, nàng theo phản xạ lau qua nhưng phần áo trên ngực vẫn bị nước làm ướt, màu áo đậm lên, dán sát vào làn da trắng nõn.
Cố Dung qua loa đồng ý, hỏi lại: "Đã uống thuốc chưa?"
"Dạ rồi." Hứa Niệm đáp, vòng khăn lông qua cổ đứng tránh qua một bên, "Em xuống lầu rửa trái cây đây."
Sàn phòng tắm hơn phân nửa đều là nước, còn có hơi nóng sót lại, bước một chân vào nhiệt độ liền từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Khóa trái cửa, Cố Dung cởi quần áo đứng im một lát mới mở nước bắt đầu tắm rửa.
Nước xối lên lưng, cảm giác khô nóng lạ kỳ, cổ nhiệt lưu bao vây toàn thân, hơi nước hóa thành khói quanh quẩn không tan.
Trong phòng bếp dưới lầu, Hứa Niệm hứng đầy một chậu nước, đặt chùm nho vào, nước thoáng chốc tràn ra ngoài chảy xuống ống thoát, nàng cúi đầu chậm rãi rửa sạch từng quả. Quả nho mượt mà no đủ lại còn nhiều nước, hơi dùng sức ấn xuống một chút lớp vỏ liền tách ra, dòng nước ngọt ngào bên trong men theo ngón tay thon dài từ từ chảy xuống.
Ngoài nho Hứa Niệm còn rửa thêm cà chua bi, đào mật, đều là loại trái cây chứa hàm lượng nước cao. Nàng ở dưới lầu xem ti vi chờ Cố Dung, trên đùi đắp tấm chăn mỏng, ngồi xem phim tình cảm chiếu trên màn hình. Phim ảnh giải trí ngày nay đều bị thẩm tra nghiêm ngặt để xây dựng nền điện ảnh mang nét văn hóa tốt đẹp, không thể xuất hiện những cảnh không đúng mực. Nhưng tình yêu không phải đại sự của quốc gia, rốt cuộc vẫn không tránh được những cảnh đó.
Đạo diễn rất có sức tưởng tượng, nghiêm khắc tuân thủ chính sách của triều đình nhưng vẫn cực lực mang đến cho khán giả những phân cảnh tươi sắc. Cảnh phim trên màn hình là trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, cửa kính trong suốt bị làm mờ đi phân nửa, hai diễn viên gắt gao nắm chặt tay nhau đè trên tường, ngượng ngùng ướt át toàn là nước.
Cố Dung xuống lầu, từ xa liền nhìn thấy cảnh này.
Trên phim, một bàn tay nhẹ nhàng lướt xuống, lập tức bị bắt lại.....
Hứa Niệm xem vô cùng chăm chú, mắt dán lên màn hình miệng cắn một trái nho, khóe môi dính chút nước, nàng mím môi liếm sạch, hàng mi rũ xuống, không rõ đang suy nghĩ gì. truyện teen hay
Cảm giác phía sau có người, Hứa Niệm quay lại nhìn, trùng hợp trên ti vi đến đoạn quảng cáo, hình ảnh vừa rồi biến mất, nàng ngồi dịch qua bên trái, nhường ghế cho Cố Dung.
Cửa không đóng, gió đêm man mát thổi vào nhà, Cố Dung qua đó ngồi, kéo kéo tấm chăn, Hứa Niệm theo bản năng nhìn qua, nhìn đầu ngón tay đưa đưa đẩy đẩy, đầy đặn lại đẹp đẽ.
"Buổi chiều Vãn Vãn có gọi điện đến hỏi chiều mai có muốn ra ngoài chơi không, bên ngoại ô phía bắc có công viên giải trí vừa mới khai trương." Cố Dung nói, không dấu vết mà rút tay lại, ngắt một quả nho bỏ vào miệng.
"Cậu ấy cũng nói với em rồi," Hứa Niệm nhìn về phía TV, "Dì có đi không ạ?"
Trầm Vãn thích mới mẻ náo nhiệt, biết rõ nên đi chơi ở đâu, hôm nay đi phố ăn vặt này, ngày mai đi quán mới mở nọ, trước kia nàng thích kéo Hứa Niệm đi chung, Cố Dung bận rộn ít khi về nước, có khi cả tháng vẫn không thấy mặt mũi đâu.
"Em thì sao?" Cố Dung hỏi lại.
Hứa Niệm trầm tư, đáp: "Có đi ạ, lâu rồi không ra ngoài chơi, dì có đi không? Hay là bận việc?"
Cố Dung nói: "Không bận."
Nghĩa là có đi.
Hứa Niệm nhỏ giọng "dạ", chuyên tâm xem TV. Mười giờ đêm, hai người đều ăn ý về phòng. Chăn đệm vẫn chưa khô, nhiệt độ đêm nay cũng không quá thấp, Hứa Niệm cầm theo tấm chăn mỏng đắp chân ban nãy muốn về lại phòng mình ngủ. Ba ngày liền mặc áo ngực đi ngủ nàng bị bó đến sắp hoảng rồi, nằm trên giường thở cũng không nổi. Nhưng Cố Dung không cho, vừa mới hết cảm, thời tiết hiện tại thất thường, ban ngày ban đêm nóng nhưng nửa đêm đến rạng sáng lại lạnh, tấm chăn mỏng kia đắp còn không hết chân, mang nó đi ngủ một đêm không chừng mai lại bệnh tiếp.
Nhưng hai người nằm chung một giường thật sự nóng, không mở quạt không mở điều hòa, người trẻ tuổi hỏa khí dồi dào, động một chút liền ra mồ hôi. Hứa Niệm không quá an phận cứ sột soạt mà cử động, lén lút co lên đôi chân dài, không dán chặt cả người xuống giường có vẻ dễ chịu hơn chút.
Co chân lên không phí sức, nàng cứ để yên vậy, không biết qua bao lâu thật sự mơ màng buồn ngủ, thời điểm sắp ngủ chân bỗng ngã sang một bên, đột nhiên đụng vào da thịt lành lạnh man mát, Hứa Niệm xích lại gần một chút, còn lưu luyến mà cọ cọ.
Nàng ngủ cũng không sâu lắm, qua một thời gian cảm thấy có chút nóng mới phản ứng lại đây là chân của Cố Dung, thức thời chột dạ mà lùi ra.
Vẫn chưa quá khuya, Cố Dung vẫn chưa ngủ.
Cảm thấy hơi bứt rứt, Hứa Niệm nhẹ giọng gọi: "Dì ơi...."
Cố Dung không đáp. Cửa sổ đang mở, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi vào, Hứa Niệm lăn qua lăn lại, cuối cùng xoay lưng về phía cửa sổ đối mặt Cố Dung. Sắp đến rằm, trăng tròn vành vạnh nhu nhu rọi ánh sáng bạc xuống căn phòng, có thể thấy rõ sườn mặt của Cố Dung, đường nét sắc sảo, môi mỏng hồng hơn mọi khi, có lẽ là cũng cảm thấy nóng rồi.
Hứa Niệm nhẹ cử động, nâng nâng chân khẽ giở chăn lên, không khí từ bên ngoài theo góc chăn chui vào tạm thời xua đi khô nóng bên trong, nhưng chỉ mát được một chút, ngay sau đó hơi nóng từ chân lan ra khắp người, sau lưng cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng, nóng không chịu nổi.
Cố Dung nhắm mắt nằm yên, không phập phồng thấp thỏm giống nàng.
Hứa Niệm đẩy chăn ra, hai tay để bên ngoài, nằm nghe tiếng lá cây xào xạc, thân thể ấm áp bên cạnh dần tiêm nhiễm nàng, mùi hương sữa tắm nhàn nhạt quen thuộc thoang thoảng trong không khí, hơi nghiêng đầu là có thể ngửi được. Hai người không dùng chung đồ dùng vệ sinh, Hứa Niệm xài hương xà phòng thơm nhạt, khác hoàn toàn với sữa tắm của Cố Dung. Hứa Niệm rất thích mùi này nhưng nàng không biết nhãn hiệu, hẳn là đồ nước ngoài, chữ trên thân chai là tiếng Pháp.
Nàng lặng lẽ xích lại gần một chút ngửi hương thơm đó, cảm giác có một chút không đúng nhưng không đúng chỗ nào thì không nói được.
Gần thêm chút nữa, Hứa Niệm nằm sát bên gối cô thiu thiu ngủ, nàng nằm nghiêng, hơi thở ấm áp đều phả hết vào đầu vai Cố Dung, nàng vốn ngủ không ngay ngắn, mơ mơ màng màng tỉnh lại càng dịch người lại gần Cố Dung, nhưng ít ra vẫn quy củ cách một khoảng nhất định không chạm vào cô.
"Dì ơi dì ngủ chưa..." Nàng thấp giọng hỏi, hai bàn tay tiến vào chăn run run sau lưng tạo gió tìm chút mát mẻ.
Cố Dung bị nàng quậy đến mức ngủ không nổi, mở mắt ra nhìn đứa trẻ ồn ào nãy giờ, nhìn một lúc lâu cũng không nói gì, chỉ thoáng kéo chăn xuống một chút, đắp đến ngang ngực Hứa Niệm.
Hứa Niệm không dám lộn xộn nữa, yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đến khi nhiệt độ giảm xuống Hứa Niệm đã sớm nghiêng đầu ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng, cổ áo quá lớn, lỏng lẻo buông xuống lộ ra nửa cả nửa bả vai, dịu dàng lại mượt mà, nàng có hơi gầy, xương quai xanh hiện lên rõ ràng, vật bên trong cổ áo vì đang nằm nghiêng mà chen chúc nhau, cảnh xuân vô hạn, nương theo mỗi lần hô hấp mà phập phồng.
Tuổi nhỏ tư tưởng đơn thuần, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ không ngủ say như vậy.
Đêm càng khuya gió đêm càng lớn, không khí bắt đầu lạnh dần. Cố Dung giật mình nằm thẳng lại, khẽ quay đầu nhìn nhìn Hứa Niệm, ánh mắt trở nên thâm trầm, nửa che nửa lộ, thật sự câu dẫn. Cô xoay người đối mặt Hứa Niệm, có chút bất đắc dĩ vươn tay chỉnh lại cổ áo cho nàng, đầu ngón tay vô tình chạm vào khoản ngực lộ ra bên ngoài, bàn tay gắt gao cứng lại, sau một lúc lại kéo áo lên, che lại xuân quang bên trong.
Có lẽ do bệnh ảnh hưởng hô hấp, cảm giác hít thở không thông, Hứa Niệm khẽ hé miệng, đôi môi ửng đỏ nhẹ nhàng thở ra từng hơi thở ẩm ướt.
Nhiều tia sáng bạc ẩn hiện bên khung cửa sổ, nghiêng nghiêng hội tụ về ánh trăng phía xa. Nửa đêm rạng sáng thời tiết lạnh lẽo, hai người ngủ trong chăn lại thập phần ấm áp, hơi ấm bao quanh Cố Dung, cũng bao quanh Hứa Niệm.
Sáng hôm sau Cố Dung dậy sớm, đồng hồ sinh học của nàng là bảy giờ rưỡi, mỗi ngày tới giờ này đều sẽ tự động tỉnh, ánh sáng chiếu qua cửa sổ lóa mắt, cô xốc chăn rời giường, chân trần đi qua kéo màn lại, trong phòng thoáng chốc trở nên tối tăm, rất thích hợp để ngủ.
Sáng nay Hứa Niệm có lịch học, tám giờ rưỡi nàng mới thức dậy, khoảng giường bên cạnh đã lạnh từ lúc nào, đêm qua ngủ quá khuya, tỉnh dậy vẫn còn thấy buồn ngủ. Sắp trễ giờ học nàng không dám ngủ nướng hay chậm chạp rửa mặt nữa, cũng không định ăn sáng ở nhà nhưng không ngờ lại nhìn thấy bữa sáng Cố Dung chuẩn bị cho nàng.
Túi giấy màu vàng đặt trên bàn, bên trong là sandwich, còn có sữa chua cùng chè đậu xanh, thật sự là một tổ hợp kỳ quái. Bên ngoài túi chỉ có tờ giấy nhắn với hai chữ đơn giản: Bữa sáng.
Cố Dung có việc đi trước, không biết là bận cái gì.
Hứa Niệm thay quần áo, mang balo cùng bữa sáng lên xe buýt. Hôm nay trời lại âm u, nhiệt độ cũng xuống còn tầm mười mấy độ, gió lạnh man mát thổi, là kiểu khí hậu thích hợp để du lịch. Trong tiết chuyên ngành hôm nay giảng viên cố ý dặn dò sinh viên: "Các em nhớ ôn tập thật kĩ, đọc nhiều sách tham khảo, nắm chắc kiến thức nền tảng, thi giữa kỳ lần này dự kiến sẽ tương đối khó, sẽ khác rất nhiều so với đề thi năm ngoái."
Không giống như trước kia, hiện tại bài thi chuyên ngành đều phải làm chứng thực công trình, tức là chứng thực công trình giáo dục chuyên nghiệp, nói trắng ra là thi cử kèm theo kiểm tra thực tế. Bài thi lần này không thể đoán đề hay chọn đề theo kiểu thuần túy giống mọi năm nữa, không thể học tủ, không biết làm chỉ có thể bất lực ngồi nhìn chứ không còn cách nào khác.
Tiếng than nhanh chóng lan ra khắp lớp học, Trầm Vãn như miếng cà tím vừa héo vừa dập nằm oài lên bàn, u oán nhìn Hứa Niệm: "Toang rồi, nội dung thi toàn là chuyên đề lớn, cái mạng của mình sắp giữ không nổi nữa rồi..."
Còn hai mươi ngày nữa là đến ngày thi, bốn chuyên đề trong giáo trình một chữ Trầm Vãn cũng chưa học, quyển sách hoàn toàn như mới mua chưa viết chữ nào.
"Cố gắng ôn tập là được mà." Hứa Niệm nói, hoàn toàn không lo lắng, hai mươi ngày, cố một chút vẫn kịp.
Nhưng Trầm Vãn không nghĩ vậy, tuyệt vọng gục xuống bàn giả chết.
Bất quá tới giữa trưa liền phải sống lại, bởi vì Cố Dung đến trường. Dì nhỏ uy nghiêm vừa đến, Trầm Vãn lập tức bò dậy làm bộ làm tịch lật sách cầm bút, ra dáng đang nỗ lực học hành chăm chỉ...