Nhớ đến chuyện Tào Dũng nổi tiếng là học bá trong trường y của họ, Chu Hội Thương dần yên tâm lại: "Tôi đối với cậu có lòng tin, cậu có thể làm được."
Chuẩn bị rửa tay khử trùng và vào phòng mổ, bác sĩ thực tập phụ giúp cầm điện thoại di động cho anh.
Chu Hội Thương vừa ôn tập lại các bài học giải phẫu lồng ngực cũ cho anh, vừa khen ngợi bạn học cũ của mình: "Trước tiên cậu phải loại bỏ cuống tim. Nếu cậu có bản lĩnh này, lúc trước không phải tốt hơn nên đến với khoa phẫu thuật tim mạch của chúng tôi hay sao?"
“A!” Đối với vấn đề này, Tào Dũng nói thật với bạn học cũ: “Tôi sẽ giải thích cho cậu chuyện gì xảy ra khi tôi quay lại.”
Phòng phẫu thuật sáng đèn suốt đêm.
Sáng hôm sau, cả bệnh viện đều biết học bá từ thủ đô đã phẫu thuật thành công một ca bệnh hy hữu ở bệnh viện họ.
Khi Đinh Ngọc Hải quay trở lại bệnh viện với chiếc cặp tài liệu của mình, nội tâm chán nản nghĩ ngợi: Nghe nói người tên Tào Dũng này mới ngoài hai mươi, tương lai nhất định sẽ càng ngày càng xuất sắc, bởi vì giai đoạn hoàng kim của một bác sĩ ngoại khoa là ở độ tuổi ba mươi đến hơn bốn mươi.
Ngược lại với sự phiền muộn của chồng, Chu Nhược Mai rất có tâm trạng, gấp gáp muốn đến bệnh viện để xem Tào soái ca đến từ thủ đô ra sao.
Tạo quan hệ tốt với người tài ở thủ đô sẽ có lợi cho con trai mình sau này làm bác sĩ, nghe nói cậu ta còn độc thân, không chừng chuyện kết hôn của con gái mình cũng có thể tính toán.
“Y tá trưởng Mẫn.” Chu Nhược Mai giữ chặt tay y tá trưởng, thấy người sang bắt quàng làm họ.
Y tá trưởng thấy rõ tính toán của Chu Nhược Mai, bí mật nói với bà: "Là một đại soái ca. Nếu không phải tôi không có con gái thì nhất định sẽ đưa con gái tới đây để gặp mặt đối phương một lần.”
Chu Nhược Mai kiễng chân lên, nhìn thấy Tào Dũng bước như gió về phía mình, hai mắt sáng lên: Rõ ràng là đẹp trai hơn nhiều so với lời y tá trưởng nói.
"Bác sĩ Tào, đây là bác sĩ Chu ở khoa sản phụ khoa của chúng tôi. Cô ấy có một cô con gái đang học ngành Kinh tế Tài chính Trung Sơn. Con bé chỉ kém cậu vài tuổi." Y tá trưởng nhận được tín hiệu từ Chu Nhược Mai, đặc biệt giới thiệu cho Tào Dũng.
Tào Dũng lén ngáp một cái, phẫu thuật cả đêm, nếu không phải đến ca trực thì anh sớm đã đi ngủ, không nghe vô mấy lời nói nhảm của mấy người này.
Thấy Tào Dũng không trả lời và phớt lờ họ, Chu Nhược Mai và y tá trưởng nhìn nhau: Mấy người đến từ thủ đô đều có chút kiêu ngạo.
“Bác sĩ Chu.” Nhân viên bảo vệ túc trực ở cổng bước vào hỏi Chu Nhược Mai: “Tối hôm qua có người thân nào đến tìm bác sĩ không? Họ đi nhầm đường đến phòng cấp cứu. Sau đó không biết họ có tìm được nhà bác sĩ không?”.
Nghe thấy lời nói của nhân viên bảo vệ, Chu Nhược Mai cảm giác rằng em họ Tôn Dung Phương của bà đã làm mất thể diện của bà, vì vậy không trả lời.
“Không phải sao?” Nhân viên bảo vệ tẫn trách đuổi theo hỏi: “Bà ấy nói con gái mình học cao trung chuẩn bị thi Đại học nên mới đưa tới gặp họ hàng. Bà ấy gọi con bé là Doanh Doanh, là cô gái nhỏ đã đứng trước sân nhỏ của phòng cấp cứu của chúng ta đêm qua."
Là tiểu tiên nữ tối hôm qua sao? Cao Dũng đang cúi đầu kiểm tra hồ sơ bệnh án, đột nhiên nghe thấy được, lập tức ngẩng đầu lên, hướng cây bút trong tay về phía nhân viên bảo vệ hỏi: “Nữ sinh tối hôm qua tên là Doanh Doanh sao?"
“Bác sĩ Tào có nhìn thấy không?” Nhân viên bảo vệ vô cùng ngạc nhiên, cuối cùng cũng có người chứng minh giúp anh ta rằng anh ta không nói dối, gật đầu mãnh liệt với Tào Dũng: “Đúng vậy, mẹ cô bé gọi cô bé là Doanh Doanh, nếu không thì anh hỏi bác sĩ Chu một chút? "
Thời điểm ánh mắt của Tào Dũng liếc sang, trái tim Chu Nhược Mai như thắt lại, bà xua tay: "Tôi không có người thân
như vậy, đừng nghe mấy lời vô nghĩa của anh ta."
Chu Nhược Mai, miệng liên tục phủ nhận, tự nghĩ rằng Tào soái ca là quý nhân ở thủ đô mà con trai con gái bà cần phải nịnh bợ, làm sao có thể dắt mối đến nhà cô em họ quê mùa kia được.
Nói xong, Chu Nhược Mai xoay người rời đi, tránh ánh mắt dò hỏi của Tào Dũng, bà cảm thấy có chuyện gì cũng không thể để Tào Dũng tiếp xúc đến nhà em họ mình.
Tào Dũng đành phải cúi đầu xuống, nhưng cây bút trên tay đã vô tình viết lên giấy tên của tiểu tiên nữ: Doanh Doanh. Viết xong, chính anh đều phải sửng sốt.