Sáng sớm hôm sau, sinh viên mới của trường vẫn chưa phải khai giảng nên Tạ Uyển Doanh đưa mẹ đến ga xe lửa.
Thấy thời khắc chia tay sắp tới, Tôn Dung Phương nhìn con gái, trong miệng có hàng ngàn lời muốn nói khiến môi bà run run nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể không ngừng lải nhải: "Lúc nào cũng phải bảo vệ bản thân mình trước, thân thể là quan trọng nhất. Mẹ chẳng muốn con trở thành cái gì to tát, chỉ hy vọng con luôn bình an và khỏe mạnh... "
"Dạ mẹ, con đã biết rồi." Tạ Uyển Doanh hai tay duỗi qua ôm chặt lấy mẹ của mình.
Tôn Dung Phương vội vàng lấy tay lau khóe mắt đỏ hoe, bà cố gắng chịu đựng cảm xúc để con gái ôm xong rồi dứt khoát xoay người, trực tiếp xách hành lý tiến vào cửa soát vé.
Nhìn theo bóng dáng mẹ càng đi càng xa rồi biến mất ở phía cuối, giống như quay trở lại về sách giáo khoa cấp hai có một cảnh "Bóng lưng", nhưng đây là bóng lưng của người mẹ chứ không phải bóng lưng của người ba. Trong mỗi gia đình, có khi tình yêu của ba lớn hơn nhưng cũng có khi tình yêu của mẹ lớn hơn.
Tạ Uyển Doanh nhìn lên trần nhà, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Cô không có đủ tư cách khóc, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm để thay đổi cuộc sống của mình và của cả mẹ cô.
Cô quay người lại, bước chân kiên định đi ra khỏi cửa ga xe lửa.
Buổi tối trở về ký túc xá, Tạ Uyển Doanh phát hiện: Nhóm bạn cùng phòng vậy mà không có một ai định buổi tối trở về ký túc xá sao?
Reng reng reng... Chuông điện thoại trong ký túc xá reo lên.
Tạ Uyển Doanh nhảy xuống giường đi tới nghe máy.
"Xin chào, bạn là bạn học Tạ Uyển Doanh phải không?"
"Đúng vậy, là tôi."
"Thầy Nhậm thông báo rằng muốn ngày mai chúng ta đến phòng học XX của tòa nhà giảng dạy để học. Thầy ấy là cố vấn trong lớp học của chúng ta."
Đây được coi như là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của bạn cùng lớp với mình, là một bạn nam. Nghe qua giọng nói có chút buồn bực, có chút quy củ. Có vẻ là một người không giỏi nói chuyện. Chỉ nghe lời này nói xong, đối phương hình như không biết nên nói cái gì cho phải, im lặng một hồi lâu.
"Tôi hiểu rồi, cám ơn cậu, bạn học." Tạ Uyển Doanh đành phải chủ động hóa giải tình huống xấu hổ cho đối phương.
"Không có chi." Đối phương nhanh chóng cúp máy.
Đi dạo quanh khuôn viên trường mà vẫn không biết tòa nhà giảng dạy ở đâu. Tạ Uyển Doanh cũng không lo lắng, chỉ là từ trước đến nay cô luôn quen đến lớp học sớm để đợi giờ học bắt đầu cho nên như thường lệ, cô mang theo túi xách cùng sổ ghi chép, ăn sáng xong liền chạy đến tòa nhà dạy học.
Khi cô ấy đi đã bảy giờ, nhìn thấy có nhiều người trong khuôn viên trường đều đang đọc tiếng Anh hoặc đọc sách y khoa ở khắp mọi nơi. Suy cho cùng, đây cũng là Hiệp hội Y khoa Quốc gia, là nơi tụ tập của những sinh viên học bá kiêu ngạo trên khắp đất nước.
Có sự cạnh tranh, máu trong người cũng giống như đang sôi lên.
Bước vào lớp học, quả nhiên bên trong không có một người. Sau khi xác định không đi nhầm phòng học, cô tìm vị trí giữa hàng thứ ba ngồi xuống, vị trí này nghe giáo viên giảng bài và xem sách là thích hợp nhất. Cô bỏ túi xách xuống, lấy ra sách giáo khoa mới nhận được khi khai giảng, cẩn thận đọc lại.
Thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều sinh viên đến lớp. Tiếng nói xung quanh dần dần lớn hơn. Dù sao trong trường hợp giáo viên không có mặt, sinh viên đều được tự do.
Nhìn vào đồng hồ đã 7 giờ 50, có lẽ giáo viên sắp đến. Tạ Uyển Doanh đem sách giáo khoa bỏ lại túi xách, để không gây ấn tượng thiếu tôn trọng với giáo viên. Lúc này cô đột nhiên quay đầu, mới nhận ra: Ơ, không đúng, chỗ ngồi bên cạnh cô không có ai ngồi, không chỉ như vậy, ở hàng ghế trước và sau cũng không có ai ngồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai mắt cô nhìn ra phía xa, hết hàng này đến hàng khác đều có sinh viên ngồi rất nhiều, có thể có đến bốn mươi năm mươi người, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía cô, có người còn che miệng cười.