Bởi vì Tạ Uyển Doanh sống lại nên cô sớm đã biết vào lúc này sẽ có bảng điểm, do đó cũng không có gấp gáp. Sau khi làm xong việc tại siêu thị, thấy cũng sắp đến giờ tan làm, cô leo lên chiếc xe đạp cũ nát trong nhà đạp đi tới trường học.
Lúc này đã bảy giờ tối, cả toà nhà giảng dạy chỉ còn đèn ở văn phòng tầng ba là sáng trưng, vừa nhìn vào liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Có rất nhiều học sinh nối tiếp nhau đến trước cổng trường dạy học. Tất cả đều là học sinh lớp 12, nghe được điện thoại của giáo viên thông báo nên vội vã chạy đến lấy bảng điểm thi đại học, họ không thể đợi được đến ngày mai.
Mang theo cặp sách đi đến cửa toà nhà giảng dạy, Tạ Uyển Doanh nghe thấy một vài học sinh đi phía trước nói: "Mọi người đã nghe gì chưa?"
"Tớ không biết có đúng hay không nữa, nhưng người ta nói rằng lớp 12 ban 5 có thủ khoa khoa tự nhiên."
"Là ai?"
"Có người nói là Triệu Văn Tông."
Thành tích của Triệu Văn Tông đã có thể trở thành thủ khoa khoa tự nhiên? Tạ Uyển Doanh nghĩ rằng sau khi cô sống lại kết quả đã khác, nhưng cô vẫn cảm thấy rất cao hứng cho người bạn cùng lớp của mình, cũng là người sinh ra trong một gia đình nghèo.
Đi lên lầu ba, chỉ thấy phía trước có hai bóng người quen thuộc, không phải là Triệu Văn Tông mà là Trương Vĩ và Hồ Hạo, Tạ Uyển Doanh đi chậm lại. Cô căn bản không vội nên chờ hai người này lấy bảng điểm của họ trước.
"Cô giáo Lưu."
Tiếng gọi của Trương Vĩ và Hồ Hạo ở cửa khiến Lưu Tuệ ngẩng đầu lên. Vừa rồi đang nói chuyện điện thoại với lớp trưởng Vu, Lưu Tuệ còn đang không biết an ủi cán bộ lớp như thế nào, vừa vặn lúc này có cớ để cúp máy.
"Vào đây." Lưu Tuệ vẫy tay gọi họ.
Trương Vĩ và Hồ Hạo cùng đi vào văn phòng giáo viên.
Lưu Tuệ mỉm cười vô cùng cao hứng. Bởi vì ít nhất hai học sinh trước mắt này vẫn phát huy bình thường, hơn nữa còn là học sinh cô thích.
Lấy bảng điểm trong ngăn kéo ra, cô nói với Trương Vĩ: "Bạn học Trương Vĩ, điểm số của em tốt hơn nhiều so với bài thi thử trước đó. Dự kiến em có thể vào đại học kinh doanh ở tỉnh lị."
Nghe thấy lời của cô chủ nhiệm, Trương Vĩ gần như bật dậy vì phấn khích.
Hồ Hạo ở bên cạnh nói: "Chúc mừng cậu, cậu có thể ra nước ngoài sớm rồi." "Còn cậu thì sao?" Trương Vĩ hỏi cậu ta.
"Cô giáo Lưu, bài thi của em như thế nào?" Hồ Hạo quay sang hỏi giáo viên chủ nhiệm
"Bạn học Hồ Hạo, em đã làm rất tốt. Sau khi vượt qua cửa ải đầu tiên, em có thể vào trường Đại học Tài chính Trung Sơn, xin chúc mừng." Lưu Tuệ tươi cười đưa bảng điểm cho Hồ Hạo.
Nói thế nào đi nữa, thành tích này của Hồ Hạo cũng được xem như là một trong những thành tích cao nhất của trường.
Hồ Hạo nhận lấy bảng điểm của mình, liếc mắt một cái liền có chút đắc ý.
Trương Vĩ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy khó chịu với người trước mặt. Ai mà không biết rằng đại học Tài chính Trung Sơn khó trúng tuyển hơn nhiều so với Đại học kinh doanh ở tỉnh lị. Lúc nãy từng người một chúc mừng cô cũng không biết bọn họ là có ý gì, chẳng lẽ là đang cố ý chế nhạo cô?
"Lớp trưởng đâu ạ?" Hồ Hạo nhìn trái nhìn phải, tìm các bạn học khác trong lớp.
Tạ Uyển Doanh đứng ở hành lang bên ngoài phòng giáo viên nhìn qua cửa sổ thấy biểu hiện của Hồ Hạo, liền biết trong lòng cậu ta đang muốn tìm Triệu Văn Tông và Tạ Uyển Doanh cô để mượn cơ hội giẫm đạp đây.
"Lúc nãy cô có nói chuyện với lớp trưởng, ngày mai em ấy sẽ đến lấy bảng điểm." Cô Lưu đành phải nói cho Hồ Hạo: "Làm sao các em biết để đến trường lấy bảng điểm, lớp trưởng thông báo cho các em?"
"Dạ không phải, em nghe các bạn lớp khác nói đã có bảng điểm nên em thông báo cho Trương Vĩ cùng nhau đến." Hồ Hạo vẫn không quên mục đích của mình.
Trương Vĩ dù sao cũng không để ý đến cậu ta, cô ấy cũng không nói lời cảm ơn nào mà chỉ hỏi Lưu Tuệ: "Cô giáo Lưu, bạn cùng bàn của em Tạ Uyển Doanh điểm thi thế nào ạ?"