"Được rồi, được rồi, mẹ sai rồi, mẹ không nên nói với con những lời này. Mà con không phải quan tâm mấy chuyện này đâu, lo học hành cho giỏi là được." Dứt lời, Bạch Vận Liên nói với bác tài xe taxi: "Bác tài, lái xe đi.
Bạch Vận Liên nhìn chằm chằm Diệp Chiêu bên ngoài.
Mấy hôm trước em gái Bạch Vận Bình nghĩ cho bà ta một biện pháp, bảo bà ta gọi điện thoại cho Trịnh Thu Hà, mời đối phương tới đây một chuyến.
Chuyện Diệp Chiêu, Bạch Vận Liên không tiện ra mặt. Nhưng Trịnh Thu Hà thì khác.
Trịnh Thu Hà nuôi lớn Diệp Chiêu, là người mẹ thứ hai danh chính ngôn thuận của Trịnh Thu Hà, Bạch Vận Liên không thể khóc lóc đập phá, nhưng Trịnh Thu Hà thì được.
Nhưng Bạch Vận Liên rất do dự, bà ta sợ Diệp Định Quốc biết được, sẽ có ý nghĩ không tốt về bà ta.
Bà ta phải tìm một cái cớ phù hợp, chuẩn bị hẳn hoi, bằng không sẽ dễ bị kéo xuống nước.
Sau khi tan học, thầy Chu trở lại văn phòng, phát hiện Diệp Chiêu đã đi rồi, chỉ có hai tờ bài thi đặt trên bàn.
Ông ta không nhịn được cười nhạo với giáo viên Tiếng anh bên cạnh: "Bảo sao cô nói con bé này có thể hòa thuận được với Tăng Tường."
"Ai vậy?"
"Học sinh mới đến."
Giáo viên Tiếng Anh cười hỏi: "Tại sao?"
"Là loại giống nhau."
Làm xong bài không chờ thầy mà đã đi trước, không tôn trọng người lớn tuổi.
Thầy Ch có chút tức giận, đau đầu.
Thầy Chu cầm bài thi lên xem, mày đang nhăn lại dần dần giãn ra, cách làm bài này trông không giống học sinh kém, chẳng lẽ ông ta nhặt được báu vật? Trên thế giới vẫn còn chuyện tốt vậy sao?
Ông ta túm lấy thầy Hóa vừa bước vào: "Lão Liêu, giúp tôi chấm bài Lý này cái. Nào nào nào, mau mau."
"Vội gì thế?"
Mười phút sau, mấy thầy lớn tuổi trong văn phòng tụ tập lại, thay nhau chuyển tay xem hai bài thi.
Lão Nhiêu vội nói: "Rõ là tôi tinh mắt mà."
"Nếu không phải đáp án con bé viết không giống cách viết trong đáp án mẫu, tôi nghi đây là chép thẳng ấy chứ."
"Sao con bé này phải học lại vậy?"
"Nghe nói bị bệnh, không tham gia thi đại học được."
"Tuyệt, tuyệt rồi, đây là trời giáng Trạng nguyên rồi lão Chu, chúng ta có thể đứng thẳng người được rồi."
Thầy Nhiêu hỏi: "Ấy, lão Chu, vẫn chưa trao suất đi thi Lý cho ai đâu đúng không?"
lão Chu đắm chìm trong vui sướng vội nói: "Vẫn chưa."
"Vậy giữ lại, chúng ta quan sát thêm rồi hãy quyết định."
"Vậy thì không tốt lắm đâu. Tôi lỡ nói với Bạch Lộ rồi."
"Có gì mà không tốt, không phải là chưa cho thôi sao? Mai là thi tháng lần đầu của cả khối rồi, thi xong hãy quyết, dùng thành tích quyết định là công bằng nhất."