Diệp Chiêu cố nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Này, cậu thử làm một lần, không lát sau hãy chọn c chứ."
"Tôi không biết làm câu nào cả."
Không biết mà đi học còn không tập trung nghe giảng!
Diệp Chiêu cũng không tiện nói gì, bởi dù sao cô không thích lên mặt dạy đời, đại ca thích thế nào thì cứ thế đó đi.
Phát xong đề, thầy Toán nói đây là đề thi đại học của các khóa trước, một phần khá khó, mong các em học sinh làm bài hẳn hoi nghiêm túc.
Đám học trò xì xào nói chuyện, có đứa gan lớn thì hỏi thẳng: "Thầy Nhiêu ơi, khó quá, thi phải trứng thì làm thế nào?"
"Thi được trứng thì làm sao? Được trứng thì làm trứng xào cà chua, cút hết cho tôi chứ sao!" Thầy Nhiêu là người nơi khác, tiếng phổ thông rất chuẩn, lại khá nóng tính.
Đám học sinh này là khóa có thành tích kém cỏi nhất trong những lứa thầy từng dạy, cho nên trong mắt thầy, ngoài mấy đứa học tốt ra, đứa nào cũng khiến thầy ngứa mắt.
Đám học kém này bài thi nào cũng đều nộp bài trước, làm cho người ta cực kỳ chán ghét.
Thầy Nhiêu chỉ Bạch Lộ: "Quy định cũ, không được nộp bài trước. Trước khi Bạch Lộ nộp bài, không ai được nộp hết."
Trong mắt nhiều thầy cô, Bạch Lộ là tiêu chuẩn, là tiêu chuẩn của học sinh tốt.
Diệp Chiêu cầm bút bắt đầu hí hoáy làm bài. Đây không phải một bài thi tiêu chuẩn, nội dung ít, độ khó cũng chỉ như vậy, cho nên chưa tới nửa giờ cô đã làm xong.
Sau khi làm xong, cô kiểm tra lại bài một lượt, nhìn mực in dính trên ngón tay, cô bèn xoa lên giấy.
Đột nhiên một cục giấy từ trên trời giáng xuống, rơi lên bài thi trước mặt cô.
Diệp Chiêu đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang tập trung làm bài, không biết là ai ném.
Cô đang định hỏi Tăng Tường, có phải của cậu không, kết quả một người bước vào từ cửa sau, đứng ở bên cạnh.
Cô ngẩng đầu, thấy thầy Nhiêu mặt đen sì đứng đó, sắc mặt hầm hầm, cực kỳ bực bội.
Cục giấy bị cầm lấy, mở ra, bên trong viết một chuỗi chữ cái, nhìn hẳn là đáp án đề trắc nghiệm.
"Có biết gian lận thì sẽ có hậu quả gì không?"
"Em không gian lận." Diệp Chiêu trả lời dứt khoát.
"Vậy đây là cái gì?"
"Em không biết ai ném sang."
"Không biết ai ném?" Thầy Nhiêu lặp lại.
"Thầy, em là học sinh mới chuyển tới, còn chưa quen biết các bạn."
"Không quen mà sau tiết truy bài tôi đứng ngoài cửa sổ thấy cô nói chuyện vui vẻ với bạn cùng lớp lắm."
"Không phải nói chuyện vui vẻ, mà là suýt nữa thì đánh nhau. Bọn họ chiếm chỗ trống không cho em ngồi."
Không chỉ thầy Nhiêu sửng sốt, mà đám bạn cùng lớp đều lắp bắp kinh hãi.
Có lẽ do bọn họ chưa từng thấy nữ sinh nào dám cãi lại thầy như vậy.