Diệp Chiêu ngẩn người để đầu óc phiêu xa, chẳng mấy khi có thời gian "thanh tịnh", cô bắt đầu quy hoạch cho bản thân.
Ngoài việc phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho, cô còn muốn thực hiện luôn giấc mơ của mình, để sớm có thể trở thành bà chủ trọ cá ướp muối.
Nguyên thư đã bị cô thuộc làu làu, khiến cô tìm được cách đầu tiên để kiếm được khoản tiền hời lúc này. Nhưng muốn kiếm tiền cũng phải có vốn khởi động trước đã, mà số tiền trong tay cô không đủ, phải nghĩ cách mới được.
Còn chưa nghĩ ra cách thì bánh nướng đột nhiên rớt xuống từ trên trời.
Học xong Tiếng Anh, đến giờ ra chơi, đám học trò đứng lên hoạt động.
Một học sinh trông hơi béo tới tìm Tăng Tường, nghe ý của cậu ta thì đang muốn thuyết phục Tăng Tường tham gia trận đấu âm nhạc nào đó.
Diệp Chiêu tò mò nhìn sang, cậu nam sinh hơi béo đó chẳng phải là cậu chàng ngày ngày gõ trống ở lầu đối diện ư? Cậu ta là con trai của bà Anh béo, hình như tên là Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên cầm một tờ tuyên truyền trong tay.
Diệp Chiêu tinh mắt, liếc thấy dòng chữ "thưởng một vạn tiền' lóng lánh ánh vàng trên tờ giấy kia.
Ở thời đại này, một vạn tệ chính là một khoản tiền lớn.
Cô lập tức thò đầu tới: "Trận đấu âm nhạc gì vậy? Tôi có thể tham gia được không?"
Tiểu Thiên và Tăng Tường đồng loạt nhìn cô.
Tiểu Thiên biết đây là khách thuê trọ nhà Tăng Tường, cậu ta nói: "Đã hết hạn báo danh rồi."
Hóa ra là cuộc thi âm nhạc vịnh biển được liên đoàn doanh nghiệp - trường học Thâm Quyến tổ chức lần đầu tiên, mỗi trường chỉ có một suất tham gia, hiện giờ đã hết hạn báo danh.
Diệp Chiêu bèn hỏi: "Các cậu báo danh chưa?"
"Bọn tôi báo danh ban nhạc, ban nhạc Văn Thiên Tường." Tiểu Thiên đáp với giọng nói khá kiêu ngạo.
Ban nhạc Văn Thiên Tường à? Nghe khá quen.
Diệp Chiêu nhanh chóng lật giở nguyên tư, đây chính là ban nhạc mà bạn trai mối tình đầu A Văn của Bạch Lộ từng gia nhập. Tới cuối ban nhạc ấy đã giành được giải quán quân của cuộc thi âm nhạc vịnh biển lần thứ nhất.
Đây chính là khởi đầu cho việc Bạch Lộ thích A Văn.
Ban nhạc Văn Thiên Tường là quán quân, lấy được phần thưởng một vạn tệ.
Diệp Chiêu chợt hiểu ra. Tăng Tường chơi ghita, Tiểu Thiên đánh trống, A Văn đánh đàn.
Đây chính là cơ hội trời ban.
Tiểu Thiên đang cố gắng khuyên nhủ gì đó, mà đại ca có vẻ hờ hững thờ ơ.
Tăng Tường không muốn tham gia cuộc thi, như vậy có phải cô sẽ có cơ hội không?
Cô có thể học được đàn ghi ta.
Không biết tại sao mà cô lại tự tin như vậy, cô cảm thấy mình sẽ học được.
"Tôi có thể tham gia. Tôi có nền tảng âm nhạc, tôi hát được, mà cần nhạc cụ khác tôi cũng có thể học được."