“Thế nhưng chú Tô nói, mẹ cháu chưa từng chịu khổ, cho nên mới không chịu được cuộc sống ở đây…”
“Ôi chao, chú Tô của cháu trí nhớ không tốt lắm, chỉ sợ chú ấy nhớ nhầm, người có điều kiện gia đình tốt, từ nhỏ được nuông chiều là một nữ thanh niên trí thức khác, không phải mẹ cháu.”
Cái này… Tuy nói có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn chấp nhận được đi.
“Dì Hà, dì nghĩ mẹ cháu còn sống không?”
Hà Tuệ Quỳnh giật mình, bà ta sững sờ nhìn Diệp Chiêu: “Sao cháu lại nói như vậy?”
“Cháu không nguyền rủa mẹ cháu, chú Tô nói rằng mẹ cháu chạy trốn sang Hồng Kông cùng với người đàn ông khác, năm đó họ trốn sang Hồng Kông bằng đường thủy.
Ngộ nhỡ có chuyện gì đó xảy ra, có lẽ họ đã chết rồi. Nếu không, bao nhiêu năm qua, tại sao bà ấy không có tin tức nào? Bà ấy không muốn cháu sao?”
Hà Tuệ Quỳnh xoa đầu cô: “Con người chính là thực tế, đã đến Hồng Kông rồi, thì họ đều không muốn quay trở lại.”
“Cháu còn không biết mẹ cháu trông như nào, dì Hà có ảnh chụp của mẹ cháu không?”
“Trước đây là có, nhưng dì đã làm mất nó sau khi dọn nhà. Đừng nhớ bà ấy, được không?”
Diệp Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, cô đã nhìn ra, không chỉ ba cô và chú Tô, ngay cả dì Hà cũng không thích nói về mẹ cô.
Hà Tuệ Quỳnh nhìn đồng hồ nhiều lần, Diệp Chiêu biết bà ta còn phải vội trở về làm việc, liền để bà ấy đi trước, tự mình ở chỗ này chờ thầy Chu là được.
“Một mình cháu được chứ?”
“Được ạ.”
Hà Tuệ Quỳnh lại nhìn đồng hồ trên tay: “Vậy được rồi, dì đi làm trước. Cuối tuần này cháu đến nhà chú dì ăn cơm nhé.”
Diệp Chiêu mỉm cười, không đồng ý nhưng không có từ chối.
Sau khi Hà Tuệ Quỳnh đi rồi, khoảng mười phút sau, tiếng chuông vang lên, tiết học buổi sáng đã kết thúc.
Một giáo viên nam tay cầm một chồng bài thi đi ra từ lớp 12A4, sắc mặt nặng nề, nhìn ra tâm trạng không tốt lắm.
Người đàn ông trung niên tâm trạng không tốt và răng có chút hơi vẩu này chính là thầy Chu.
Sáng sớm ông ta nghe nói có một học sinh chuyển từ khối xã hội sang khối tự nhiên, học sinh học lại, miễn thi.
Học sinh lớp xã hội lại muốn đi học lớp tự nhiên, này chân như vấp phải mìn a, không lẽ là đến kéo tỉ lệ của lớp thấp xuống sao?
Tiền thưởng liên quan đến tỉ lệ lên lớp, lại thêm thầy Chu từ xưa đến nay ghét cái ác như kẻ thù, ghét nhất là người đi cửa sau, trong lòng càng khó chịu.
“Học sinh học lại mới tới đúng không?”
“Chào thầy Chu, em tên Diệp Chiêu.”
Ban đầu ông ta muốn hỏi Diệp Chiêu thi đại học được mấy điểm, để đả kích vài câu.
Nhưng trông thấy cô nhu thuận hiểu chuyện, thầy Chu rốt cuộc vẫn tốt bụng, liền nhịn xuống không nói.
“Em tự mình tìm chỗ ngồi đi.” Nói xong, thầy liền đi nhanh như một cơn gió.