Hai nam ba nữ, hai nam chắc là Diệp Định Quốc và Tô Ứng Dân.
Ba nữ theo thứ tự là Kim Tĩnh Chi, vợ của Tô Ứng Dân là dì Hà, còn một người đã trở về Bắc Kinh là thanh niên trí thức tiểu Quách.
Bà Lương hỏi: “Ba của mày là ai?”
Diệp Chiêu không muốn bà Lương biết nhiều thêm, cô xấu hổ cười: “Cháu không có ba.”
Bà Lương vô cùng ý tứ “Ồ” một tiếng: “Vậy mẹ mày đi đâu? Mày không biết?”
“Đúng vậy, cháu không biết mẹ cháu ở đâu.”
“Ai nuôi mày lớn lên?” Bà Lương đảo khách thành chủ.
“Họ hàng ạ.”
Bà Lương thở dài một tiếng:
“Mẹ mày nhé, xuất thân không tốt lại đến từ thành phố lớn, nghe người khác nói, trong nhà nghèo đói đến nỗi không có cái ăn.
Ba cô gái đều đến từ thành phố Bắc Kinh, các cô ăn mặc quần áo đầy miếng vá, so với người ở nông thôn chúng ta còn nghèo hơn, cũng rất chịu khó, trong ba cô gái tao thích nhất mẹ mày.”
Không đúng, Tô Ứng Dân có nói với cô, mẹ của cô được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ sở, cho nên kiên quyết muốn trở về thành phố.
Sao hoàn toàn không giống với bà Lương nói?
Có thông tin không chính xác ở đây.
Diệp Chiêu đột nhiên ý thức được, nếu như mẹ cô bị tai nạn chết là chuyện ngoài ý muốn?
Vậy thời điểm mẹ cô rơi xuống nước khi đang chạy trốn khỏi Hồng Kông là thế nào?
Mẹ cô đã trốn thoát với ai?
Người yêu trong tin đồn là ai?
Người đàn ông đó vẫn còn ở đấy chứ?
“Mẹ cháu lúc đó có quan hệ tốt với ai không?”
“Tao làm sao mà biết được.”
“Bà có ảnh chụp năm đó của mẹ cháu không ạ?”
“Không có.”
“Cháu có thể mua bằng tiền.”
Bà Lương nhìn cô, nếu có tiền thì khác, bà cười hì hì, hỏi: “Mày có thể cho bao nhiêu?”
Diệp Chiêu suy nghĩ một chút, sau đó duỗi ra hai ngón tay: “20.”
Rất hào phóng. Có vẻ như được nuôi ở nhà họ hàng có điều kiện.
“Tao sẽ dành thời gian để về nhà tìm, không đảm bảo chắc chắn sẽ tìm được. Vài ngày nữa mày hãy tới tìm tao.”
Bà Lương thấy Diệp Chiêu ra tay hào phóng lại dễ nói chuyện, không quên an bài cô làm việc: “Đem hai túi rách nát này vào bên trong.”
Diệp Chiêu làm động tác “OK” với bà Lương!
***
Dưới ánh trăng, trong phòng hình bóng lắc lư, bóng người đan xen vào nhau.
Trong tủ, một bàn tay to thô ráp đang bịt mồm và mũi của cậu bé năm, sáu tuổi.
Cậu bé nhìn thấy tất cả những gì xảy ra bên ngoài qua khe cửa tủ.
Sợ hãi và tức giận không ngừng chồng chất trong đôi mắt nho nhỏ của cậu, cậu muốn thoát ra ngoài!
Thế nhưng cậu bị trói chặt, không thể cử động.
Cậu bị ngạt thở! Khó chịu!
Không thở nổi.
Tăng Tường ngồi bật dậy, mồ hôi ngưng kết thành hạt châu ở hàm dưới.
Cậu hơi nhắm mắt lại, ánh sáng bên ngoài mờ nhạt, nhất thời không phân biệt được là sáng sớm hay sẩm tối.