Quý Thần Nham nhìn thoáng qua người đang ngồi trên sô pha, trực tiếp phất tay nói: "Không cần, đưa hành lý cho tôi là được."
Giọng nói dễ nghe đến mức phạm quy.
Lúc Tiểu Trương bước tới đưa hành lý có nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, hai ngày nay đi theo lãnh đạo bận đến mức đầu óc choáng váng, suýt chút nữa là quên lãnh đạo mới cưới vợ, sau này có người chăm sóc cho rồi, tất nhiên không đến lượt lính cần vụ bên người như mình, vậy là nhanh chóng đưa hành lý tới.
"Mấy ngày nay vất vả rồi, ngày mai cho cậu một ngày nghỉ phép, đổi Tiểu Trần tới đây đón tôi là được."
Tiểu Trương liên tục gật đầu nói: "Cảm ơn lãnh đạo."
"Đi đi."
Tiểu Trương nhận được chỉ thị, xoay người đi mất, lúc ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên lên thì lập tức bừng tỉnh.
Học dáng vẻ trong TV, vội chân thành bước tới, dịu dàng nói: "Về rồi à, đi làm vất vả rồi, đưa hành lý cho em đi."
Đây chắc là đối thoại bình thường giữa vợ chồng đúng không? Không sai chỗ nào đâu nhỉ.
Trông anh không dễ lừa như Quý Tử Thư và dì Lưu chút nào.
Quý Thần Nham nhìn người phụ nữ chủ động bước tới, ánh mắt dao động nhưng cũng không đưa hành lý cho cô, chỉ "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ừ ừ ừ, ừ cái rắm, Khương Tuệ Ninh không rảnh chú ý đến thay đổi trong đôi mắt đen nhánh của anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này như cái hũ nút, nói nhiều hơn một chữ thì chết à?
Bây giờ có ý gì đây, chẳng lẽ muốn cô chủ động bước tới giành hành lý à? Mẹ nó, sao làm vợ người ta khó vậy trời.
Quý Thần Nham thấy cảm xúc trên mặt cô đúng là vô cùng đặc sắc, lại nói thêm một câu: "Hành lý nặng, tôi xách là được."
Nói sớm là được rồi, sao cứ phải ngừng một lúc thế, giả vờ lạnh lùng cái gì.
Trong lòng Khương Tuệ Ninh và vẻ mặt cô là hai thái cực khác nhau, tất cả bất mãn đều nén vào lòng còn trên mặt thì vẫn treo vẻ dịu dàng mà một cô vợ yêu kiều nên có, nói: "Được, vậy lên lầu trước đi."
Nói xong thì đi lên lầu theo Quý Thần Nham.