Editor: Bơ
Về nhà trên đường, Hứa Thục Hoa nhịn không được khen Dư Noãn Noãn.
“Noãn Bảo nhà ta cũng thật thông minh! Nhỏ như vậy đã biết không nên tiêu tiền lung tung! Không giống như là một ít ranh con, một phân tiền không kiếm, còn hận không thể hút máu từ trên người người khác bán lấy tiền tiêu.”
Dư Noãn Noãn nghe nửa câu đầu, chỉ là cười.
Nhưng chờ sau khi nghe được nửa câu sau, liền có chút kỳ quái mà liếc mắt nhìn Hứa Thục Hoa một cái.
Lời này rõ ràng có ẩn ý nha!
Dư Noãn Noãn đem mọi người trong nhà, tất cả ở trong đầu xem xét qua một lần, xác định Hứa Thục Hoa không phải là đang nói người trong nhà.
Đây là đang nói tới ai?
Đang nghĩ đây, liền nghe Trần Xảo Cầm thở dài một hơi, “Chính là bị chiều hư.”
Dư Noãn Noãn quay đầu nhìn lại Trần Xảo Cầm, nghe ý tứ lời này của Trần Xảo Cầm, là biết Hứa Thục Hoa đang nói đến ai?
“Cái gì mà chiều hư! Chính bản thân cậu ta không học giỏi, còn trách người khác chiều hư?” Hứa Thục Hoa nói bĩu môi, “Từ nhỏ đã xấu tính gian xảo, cũng chỉ có hai vợ chồng già Cố gia kia ánh mắt không tốt, mới cưng mới chiều, hiện tại cậu ta làm chuyện như vậy, người ngoài còn muốn nói một tiếng là hai vợ chồng già bọn họ đem người chiều đến hư.”
Trần Xảo Cầm, “......” Mẹ, con tổng cảm thấy con chính là người ngoài đó trong miệng của mẹ.
Nghe một phen lời nói như thế, Dư Noãn Noãn đối với Hứa Thục Hoa càng thêm kính nể.
Người bà này của cô, cũng không bình thường nha!
Dọc theo đường vừa đi vừa nói chuyện, nửa giờ nhưng thật ra trôi qua rất mau, Dư Noãn Noãn còn chưa có cảm giác gì đâu, bọn họ đã về tới Tam Lí Kiều.
Đi qua cầu, thì đến trong thôn.
Lúc này đã hơn 6 giờ, trong người thôn ăn cơm tương đối sớm, lúc này đúng là giờ ăn cơm chiều.
Kiếp trước Dư Noãn Noãn sinh sống ở trong thành thị, đừng nói là cơm chiều, một ngày ba bữa cơm, cũng đều đóng cửa lại ở trong nhà mình ăn.
Nhưng sau khi đi đến nơi này, cô cũng dần dần phát hiện, người trong thôn, không chỉ có thích bưng chén ở trước cửa nhà mình ăn, mà càng thích một đám người tụ tập ở một chỗ cùng ăn.
Mình xem bạn hôm nay ăn gì, bạn nếm một ngụm trong chén đồ ăn mình, lại cho nhau khen đồ ăn đối phương một chút, đôi khi còn muốn trào phúng vài câu, một bữa cơm sau khi ăn xong, không có nửa giờ cũng có bốn mươi phút, có khi còn ăn không xong.
Ăn xong rồi cũng không vội vàng đi về, cầm cái chén không ngồi xổm ở chỗ đó hứng thú bừng bừng nói chuyện phiếm, thẳng đến khi người đều tan, lúc này mới chưa đã thèm đứng dậy về nhà.
Ngược lại Dư gia chưa bao giờ làm như vậy, bởi vì Hứa Thục Hoa không thích người trong nhà bưng bát cơm đi ra ngoài ăn.
Dùng lời nói của Hứa Thục Hoa tới nói, chính là muốn đi ra cùng mọi người huyên thuyên cũng có thể, đem cơm ăn xong rồi đi, ra ngoài tùy tiện tán gẫu.
Đi vào thôn không bao lâu, liền thấy được có không ít người tụ ở bên nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.
Thấy đám người Hứa Thục Hoa trở về, liền có người cười theo chân bọn họ chào hỏi.
“Dư lão thái, mang theo con trai con dâu cháu gái vào thành hả? Mua thứ gì tốt vậy? Lại mua cho Noãn Bảo đúng không?”
Hứa Thục Hoa còn chưa kịp có trả lời, liền thấy một lão thái thái tuổi xấp xỉ so với Hứa Thục Hoa tấm tắc hai tiếng, “Nhà ai mà không coi trọng cháu trai, cũng chỉ có bà ta Dư lão thái cùng người khác không giống nhau, trong nhà sáu có sáu đứa cháu trai mà không thương, lại đi cưng chiều một cái nha đầu, hận không thể đem cái nha đầu coi làm tổ tông mà cung phụng, nghe nói còn mua cho gì mà sữa mạch nha, hướng về phía ông trời mà uống. Cho cái mặt hàng bồi tiền uống đồ quý giá như vậy, cũng không sợ nó bị làm cho sặc chết.”
Hứa Thục Hoa là loại người mặc cho người khác châm chọc mỉa mai sao?
Chắc chắn không phải!
Cho nên Hứa Thục Hoa đem Dư Noãn Noãn giao cho Trần Xảo Cầm, vén tay áo, hướng tới cái lão thái thái vừa mới nói chuyện đi qua.
“Vưu Thái Hoa, hôm nay tôi không cho bà nếm chút lợi hại, bà cũng không biết đóa hoa này của bà có màu gì!”