Cuối cùng, bà Vương cũng không có xin lỗi, mà là xoay người nhanh chân chạy mất.
Đừng nhìn bà Vương năm nay đã năm mươi mấy, tốc độ khi chạy còn rất nhanh.
Nhanh như chớp chạy tới cửa Vương gia, uốn éo thân mình, đi vào cổng lớn Vương gia.
Hứa Thục Hoa đứng ở tại chỗ nhìn, bĩu môi, “Lá gan chỉ có từng này, còn dám tới nhà mình phá cửa, hừ!”
Dư Hải kính nể nhìn Hứa Thục Hoa, thật sâu cảm thấy bản thân mình rất dư thừa.
Anh còn nghĩ sẽ cho mẹ anh chỗ chống lưng, hiện tại xem ra, hoàn toàn là anh suy nghĩ quá nhiều!
Dư Noãn Noãn tuy rằng không có thể tận mắt chứng kiến một màn này, nhưng do giọng Hứa Thục Hoa lớn, cô ở trong phòng cũng có thể nghe đến rõ ràng rành mạch, biết rõ Hứa Thục Hoa đơn phương nghiền áp đối phương, trong lòng không khỏi vì Hứa Thục Hoa mà vỗ tay.
Không hổ là bà cô, lợi hại!
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm trưa, mọi người trong Dư gia đều đã trở lại, biết được tin một sọt quả lồng đèn đều bán hết, một đám đều kích động đến gương mặt đỏ bừng.
Hôm nay kiếm, còn kiếm nhiều hơn so với ngày hôm qua, là lời sáu bảy chục đồng đó?!
“Mẹ, nếu quả lồng đèn đã buôn bán tốt như vậy, chúng ta dứt khoát mỗi ngày đi bán, cũng có thể kiếm thêm thu nhập cho trong nhà, làm cái này so với làm trồng trọt mạnh hơn nhiều!” Dư Giang nói.
Hứa Thục Hoa nghe vậy, xem xét liếc mắt nhìn Dư Giang một cái, “Con cho rằng mẹ không muốn mỗi ngày đi bán sao, nhưng quả lồng đèn chẳng nhẽ hái mãi sẽ không có ngày hết hay sao? Đâu phải trong một đêm là nó có thể lớn tốt?”
Dư Giang gãi gãi đầu, “Mẹ người nó chí phải! Con quên mất vấn đề này! Bất quá có thể kiếm được nhiều như vậy cũng rất tốt!”
“Chờ thêm mấy ngày nữa, đợi lứa quả lồng đèn tiếp theo trưởng thành, mẹ lại đi hái về, mùa quả lồng đèn còn có một đoạn thời gian, tranh thủ đi bán thêm vài lần, tích cóp chút tiền, chờ lúc tiểu học khai giảng, đưa Vĩ Tử đi học đi.”
Dư Vĩ được xem như cháu trai trưởng, đã bảy tuổi, sau tết năm nay, sẽ tám tuổi, là lúc nên đi học tiểu học.
Vừa nghe tin con trai có thể đi học, Trương Ngọc Quế trên mặt cũng lộ ra vui mừng, “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.”
Dư Vĩ nhìn xem Hứa Thục Hoa, lại nhìn xem Trương Ngọc Quế, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không có nói cái gì.
Cậu là muốn hỏi một chút đi học rồi có còn được đi chơi nữa không, nhưng cảm thấy nếu nói lời này ra, khẳng định sẽ bị mắng, cho nên vẫn là im lặng thôi!
Trừ bỏ Dư Vĩ, lão nhị Dư Khải lão tam Dư Dũng lão tứ Dư Kiệt, năm nay đều mới năm tuổi, còn có thể lại chờ thêm một năm nữa rồi hẵng đi.
Nghe được Hứa Thục Hoa để cho Dư Vĩ đi học, Dư Noãn Noãn cũng rất cao hứng.
Lúc trước cô còn nghĩ, làm như thế nào mới có thể nhắc nhở Hứa Thục Hoa, kiếm lời được tiền thì đưa đám người Dư Vĩ đi học, không nghĩ tới căn bản không cần cô nhắc nhở, Hứa Thục Hoa đã tự mình nghĩ tới chuyện này.
Có một điều Dư Noãn Noãn không biết chính là, liên tiếp mấy ngày Hứa Thục Hoa đi huyện thành bán đồ vật, gặp được nhiều người, liền cảm thấy vẫn là đọc sách biết chữ thì tốt hơn.
Đi học cho tốt, quay đầu lại tìm cái công việc chính thức, tuy rằng tiền lương mỗi tháng là cố định, nhưng ít ra được cái ổn định!
Cũng không cần giống như bà, vì kiếm tiền, mặt trời vừa mọc đã lên đường, đứng ở dưới bóng cây bán đồ vật, nhưng vẫn bị nắng nóng đến mồ hôi ướt đẫm.
Mấy ngày kế tiếp, Hứa Thục Hoa hành động đúng theo những gì bà nói trước đó, không có lại đi huyện thành, đương nhiên cũng không có bán dâu tây.
Không phải Hứa Thục Hoa không muốn kiếm tiền, thật sự là tìm không ra cớ để đi huyện thành!
Nhưng thật ra cũng thừa dịp thời gian mấy ngày này, trong nhà lương thực phơi khô cất lên, việc trong đất cũng thu thập một lần, chỉ còn chờ thêm một trận mưa, liền bắt đầu loại bắp và đậu.
Bọn họ bên này là một năm hai mùa, vào mùa thu sẽ loại lúa mạch, đến mùa hè năm sau thu hoạch.
Sau khi thu hoạch lúa mạch sẽ loại bắp, đậu, nành, hạt mè đến trung thu sẽ thu hoạch.