Hai ngày nay, Từ Thiên Lam đều trở về khá muộn, không ngoài dự đoán của cô, bao tay đã bị người ta làm nhái. Thực ra cũng không thể nói là làm nhái, bởi vì loại đồ vật này cũng chỉ là cô đi trước xu hướng để kiếm một ít tiền mà thôi.
Mọi người thấy cô bán được tiền, lập tức sẽ có người nghiên cứu cách làm như thế nào. Thứ này cũng không phức tạp, chỉ cần người nào biết đan khăn, đều có thể dễ dàng làm được bao tay. Bởi vậy, số bao tay mà Từ Thiên Lam gỡ xuống từ hai chiếc áo lan, phải bán ba ngày mới hết.
Bình thường mỗi ngày, Mã đại gia chỉ bán hai thùng đậu phụ, đến giữa trưa là bán xong. Nhưng càng ngày việc buôn bán của Từ Thiên Lam càng kém, nên ông đem thêm một thùng nữa, như vậy Từ Thiên Lam có thể bán thêm được hai tiếng mỗi ngày.
Từ Thiên Lam rất xấu hổ: "Mã đại gia, thật sự xấu hổ, mỗi ngày đi nhờ xe của ông, bây giờ lại cho ông thêm phiền toái."
Mã đại gia tỏ vẻ không có gì, ông cũng có thể bán thêm được một thùng đậu phụ nữa, kiếm thêm chút tiền.
Từ Thiên Lam biết Mã đại gia là sợ trong lòng cô có gánh nặng nên mới làm như vậy. Ông tuổi đã lớn, một ngày làm hai thùng đậu phụ phải mất nhiều thời gian. Huống chi, bây giờ còn thêm một thùng nữa, buổi chiều trở về còn phải làm việc, như vậy sức khỏe sẽ không chịu được.
"Mã đại gia, ngày mai cháu bắt đầu không lên thị trấn nữa. Ông nghe cháu nói đã." Từ Thiên Lam thấy Mã đại gia muốn nói, nên nhanh chóng giải thích: "Ông cũng biết, cháu bán cái này chỉ là tạm thời, cháu cũng không có nhiều len, hơn nữa hiện tại bán càng ngày càng ít, trong nhà cũng nhiều việc.."
Mã đại gia nghe xong chỉ biết thở dài: "Được được được, cứ từ từ rồi mọi việc sẽ tốt lên thôi."
Ông cũng biết cuộc sống của Từ Thiên Lam và hai đứa nhỏ không dễ dàng gì. Ở cùng quê, lại còn là hàng xóm làm sao lại không biết. Có điều, ông và bà già nhà ông có tâm mà không có sức, chỉ có thể giúp được trong khả năng của mình thôi.
Từ Thiên Lam cười nói: "Cháu về nhà trước, lát nữa sẽ sang đón Đại Nữu và bé gái về."
"Được, không cần vội, cháu đi đi."
Từ Thiên Lam cảm thấy mấy ngày nay đã làm phiền hai ông bà rất nhiều, cũng biết hai người đối xử với cô rất thật lòng. Từ Thiên Lam không biết lấy gì để cảm ơn hai người, cho nên muốn lấy một chút điểm tâm mua hai hôm trước sang cho Tiểu Quyên.
Từ Thiên Lam biết nếu đưa cho hai ông bà, hai người khẳng định sẽ không nhận, nhưng nếu đưa cho đứa nhỏ là sẽ được đi.
Từ Thiên Lam vội vàng chạy về nhà, vừa vào trong sân, cô liền thấy cửa phòng của mình bị mở.
Đây là có trộm à?
Từ Thiên Lam nhìn lướt qua các phòng khác, đều có bóng người bên trong đi lại, đều ở nhà sao?
Từ Thiên Lam ở nhà vẫn luôn không khóa cửa, cũng không có đồ vật gì đáng giá. Từ Thiên Lam sống lại được mấy ngày vẫn luôn cảm thấy chỗ này an toàn, nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện khóa cửa, tiền kiếm được thì luôn để trên người.
Hiện tại, thứ duy nhất mà có thể lấy trộm được trong phòng của cô là hộp điểm tâm mà cô mua hai ngày trước. Đại Nữu còn bé, một miếng bánh bông lan có thể ăn hai ngày. Bé gái lại càng không cần nói, Đại Nữu chỉ bẻ một miếng cũng đủ cho bé ăn rồi.
Cho nên chỗ còn thừa, Từ Thiên Lam vẫn luôn cất ở trong chiếc tủ duy nhất ở trong phòng.
Từ Thiên Lam nhanh chân bước tới, vừa mới đẩy cửa ra thì thấy trong phòng có mấy thằng nhóc.
Nhìn kỹ thì mấy đứa này không phải là mấy đứa con của Lưu Thúy và Ngưu Xuân Hoa sao.
Được lắm! Lúc này không chửi đổng nữa mà trực tiếp trộm sao. Trong tay hai anh em Nam Minh và Nam Lượng mỗi đứa cầm một miếng bánh Hạch Đào. Lúc nhìn thấy Từ Thiên Lam, bọn chúng chột dạ trốn ra phía sau, chỉ còn lại thằng gỗ ngược kia trong miệng còn đang ăn bánh, giống hệt như con chuột ăn vụng, miệng không ngừng nuốt.
"Mấy đứa đang làm gì?" Từ Thiên Lam tức giận nói.
Ba đứa thấy bị bắt tại trận, lập tức chạy trốn, hướng nhà chính mà chạy.
Từ Thiên Lam đi vào nhìn, chiếc hộp đã trống không, chỉ còn lại một ít vụ bánh Hạch Đào, cô tức giận cầm hộp bánh rỗng đi tới nhà chính.
"Ba thằng nhóc thúi kia đi ra đây." Giọng nói của Từ Thiên Lam không lớn, nhưng lại thập phần nghiêm túc, mặt hầm hầm trông cũng có vài phần dọa người.
Chỉ là, chủ nhân thân thể này bị ức hiếp quen, nên lúc sầm mặt cơ hồ cũng không làm người ta sợ hãi. Ít nhất, Ngưu Xuân Hoa sẽ không sợ: "Cô ồn ào cái gì? Mộc Mộc nhà tôi làm gì đến cô? Ngày thường không nói gì với cô, cô lại còn lên mặt à!"
Ngưu Xuân Hoa từ trong phòng của Lưu Thúy đi ra, trong tay còn cầm cái giày đang làm, xem ra vừa rồi hai người đang đan giày ở trong phòng của Lưu Thúy.
Thằng ngỗ ngược kia thấy có chỗ dựa, liền trốn sau lưng mẹ của nó, không ngừng làm mặt quỷ khiêu khích về phía Từ Thiên Lam, bộ dáng không sợ hãi.
Từ Thiên Lam cười lạnh một tiếng: "Nó là đứa ăn trộm, đem hộp bánh của tôi đều ăn hết."
Lúc này, Lưu Thúy cũng đi ra, nhưng hai đứa con của cô ta thì không thấy ló mặt ra, ở trong phòng không biết làm gì.
"Buồn cười, trong phòng cô mà có điểm tâm, cô ngay cả một hào đều không có thì lấy đâu ra tiềm mà mua điểm tâm?"
"Tiền lấy từ đâu không cần chị quản." Từ Thiên Lam dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có điều, miễn cho người khác nói tôi vu khống cho bọn nó, tôi cũng không sợ nói với các chị, tôi chính là lên thị trấn bán bao tay tôi làm được, không tin các chị có thể lên thị trấn hỏi thử."
Dù sao hiện tại việc buôn bán bao tay cũng không kiếm được tiền nữa, nói ra cũng không sợ. Nếu bọn họ động tâm tư muốn làm, trực tiếp từ bỏ luôn đi.
Ngưu Xuân Hoa giật mình, nhưng vẫn mạnh miệng: "Cứ cho là cô mua điểm tâm đi, vậy cô có gì chứng minh là do con trai của tôi ăn. Nói không chừng là do Đại Nữu nhà cô ăn thì sao, còn chạy tới vi khống cho Mộc Mộc nhà tôi, lại còn hai đứa nhà chị dâu cả." nói xong, cô ta còn không quên kéo theo đồng minh.
Tuy nhiên, Lưu Thúy từ đầu tới giờ vẫn chưa có nói chuyện.
"Hừ, thôi được, coi như đồ của tôi bị chuột ăn."
"Cô nói ai là chuột hả?"
"Đủ rồi, cãi nhau cái gì?" lão thái bà từ trong phòng đi ra, nói với Từ Thiên Lam: "Ăn thì ăn đi, cô có điểm tâm cũng không biết đường mà chia cho bọn trẻ con. Cô là thím mà không biết xấu hổ à, được rồi, đây là thư của thằng Tư gửi cho cô."
Nói xong, bà ta đưa ra một lá thư.
Từ Thiên Lam nhận lấy, quay đầu rời đi.
Ở đằng sau, Ngưu Xuân Hoa đắc ý cười lớn: "Đúng là thứ gì không biết."
Còn Lưu Thúy quay về phòng, chốc lát sau từ trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc, cùng với tiếng mắng chửi bọn nhỏ.
Từ Thiên Lam ngồi ở mép giường đọc thư, nghe được tiếng khóc, cô thầm nghĩ, Lưu Thúy này tuy tính tình không tốt, nhưng còn biết phân biệt đúng sai.
Trên bìa thư, Vu Đại Hải viết, gửi cho Từ Thiên Lam.
Cô lấy ra một tờ giấy, nội dung rất đơn giản, chính là bảo cô chăm sóc bọn nhỏ cho tốt, chờ anh kiếm đủ tiền trở về liền xây nhà.
Từ Thiên Lam thở dài, may mà Vu Đại Hải còn biết thương vợ, coi như là không tồi. Chỉ là trong thư, anh nhắc tới việc mua đồ dinh dưỡng gửi về. Về sau, anh cũng sẽ gửi về nhà một vài thứ khác, nhưng cô hoàn toàn không thấy có.
Từ Thiên Lam cầm lá thư đi hỏi lão thái bà: "Đại Hải còn gửi thứ gì khác về không ạ?"
Lão thái bà nhíu mày: "Không có."
Từ Thiên Lam gật đầu, rời đi.