Kiếp trước Từ Thiên Lam rất thích làm điểm tâm, sau khi tới nơi này vẫn không có cơ hội để làm, lần này nhất định phải thi thố tài năng.
Cô sẽ làm rất nhiều kiểu, kiểu Trung Quốc và kiểu Tây đều đã học qua. Tuy rằng mỗi lần làm xong hình thức thảm hại đến nỗi không lỡ nhìn, làm càng nhiều thì lại càng hỏng. Nhưng hương vị vẫn cực kỳ thơm ngon, được người nhà cô rất hoan nghênh.
Tất nhiên những chiếc bánh đó có thêm một chút nước suối trong không gian vào rồi. Trên thực tế, lượng nước suối trong không gian không nhiều, cũng rất loãng, tuy không thể tính bằng giọt nhưng một ngày có thể lấy ra một chút đã là không tồi rồi, nếu lấy nhiều khẳng định là không được.
Cũng may, cô không làm nhiều điểm tâm, độ ngon của món ăn làm từ nước trong không gian là những thứ bình thường không thể so sánh được. Từ Thiên Lam cũng không muốn bán rẻ để đẩy mạnh tiêu thụ.
Trong hai ngày, Từ Thiên Lam chạy khắp thị trấn Thanh Vân mới mua được hết dụng cụ và nguyên liệu dùng để làm bánh. Lò nướng bánh ở thị trấn nhỏ không có bán, cô mua một cái lò nhỏ để làm, còn bột thì mua loại bột thông thường. Bơ không có, cô mua thịt mỡ về đun lấy mỡ để thay thế. Hôm qua, chị cả cho cô mấy quả trứng vừa lúc có thể dùng được, còn lại thì không có vấn đề gì.
Trên thớt bày đầy nguyên liệu, lò nướng nhỏ đã được nhóm lửa, phích nước cũng có đầy nước.
"Mẹ, mẹ đang làm gì thế?" Đại Nữu đang ở phía sau ăn bánh nếp mà hôm qua cô tiện đường mua ở trên thị trấn.
Từ Thiên Lam đạy nắp phích lại, nỏi: "Mẹ làm đồ ăn ngon, một chút nữa sẽ làm xong, con đi trông em gái đi, nhưng không được cho em gái ăn bánh nếp đấy!"
"Vì sao ạ?"
"Bởi vì em gái còn quá nhỏ không ăn được."
Đại Nữu gật đầu đi vào.
Chỉ còn lại một mình Từ Thiên Lam ở bên ngoài chiến đấu. Cô đem những quả Hạch Đào hôm qua mua được tách lấy hạt bên trong, cho vào một cái khay nhỏ, đặt lên bếp lò nướng chín.
Hạt Hạch Đào sau khi nướng chín, được bọc lại trong một cái bao nilon, dùng chày cán bột đập vụ.
Từ Thiên Lam lấy mỡ lợn, đường, trứng gà và nước trong không gian trộn đều lại với nhau, sau đó lại cho thêm bột mì vào tiếp tục trộn đều, cuối cùng là cho thêm Hạch Đào vào. Sau khi lớp bột được trộn đều, dùng tay nặn thành những phần to bằng nắm tay, ép bẹp xuống một chút, sau đó cho vào lò nướng khoảng mười phút, đến lúc bột mì chuyển thành màu vàng là được.
Lò nướng này, Từ Thiên Lam mua loại nhỏ, phía dưới là một cái vỉ sắt được đốt than, mặt trên có một tấm kim loại bằng phẳng, bột mì trực tiếp để vào trong nướng.
Chỉ một lát sau, mùi thơm liền bay ra.
Đại Nữu từ trong phòng thăm dò đi ra, bánh gạo nếp còn đang nhai ở trong miệng, nước miếng đã chảy ra ngoài: "Thơm.. quá."
"Hô, tê.." Từ Thiên Lam cầm một cái bao tay trắng bằng vải mỏng, nhẹ nhàng lấy một chiếc bánh ra, đặt ở bên miệng thổi thổi, thấy không còn nóng nữa, cô gọi: "Đại Nữu lại đây nếm thử xem có ngon không."
Đại Nữu đem bánh gạo nếp từ trong miệng lấy ra, không chờ kịp mà cắn một miếng to, cái miệng nhỏ lập tức ngẩng lên, mồm miệng nói không được rõ: "Ăn ngon."
"Ha ha, con mèo nhỏ." Từ Thiên Lam vui sướng làm động tác xấu hổ, đem khối bánh đặt trong tay bé: "Từ từ ăn, con chỉ được ăn một miếng thôi, nếu không buổi tối lại không muốn ăn cơm."
Đại Nữu gật đầu, đôi mắt lại liếc về phía những chiếc bánh trên bếp, nắm chặt miếng bánh trong tay đi về phòng.
Từ Thiên Lam đem bánh Hạch Đào từng cái từng cái lấy ra, chính mình cũng nếm một miếng, quả nhiên rất thơm. Tuy không có nguyên liệu và dụng cụ làm bánh không phải là thứ tốt nhất, nhưng cho thêm nước suối trong không gian, đồ ăn quả thật không giống như bình thường.
Sau khi làm xong, Từ Thiên Lam cầm ba chiếc đưa cho Mã Đại nương.
Mã Đại nương nhìn thấy cô lại mang đồ ăn "đắt đỏ" như vậy tới cho, lập tức không vui nói: "Sao cháu lại mua nhiều điểm tâm như vậy, bà không lấy đâu, cháu mau cầm về đi, có tiền cũng đừng tiêu xài tùy tiện như vậy. Cháu vừa mới ra ở riêng, lại mỗi ngày ăn cái này, thì lấy đâu ra tiền, cháu phải học cách sống đi!"
Mã Đại nương là người thẳng thắn, có sao nói vậy. Từ Thiên Lam cảm thấy những lời trách mắng đó là sự quan tâm của bà dành cho cô. Trên thực tế, Mã Đại nương thật sự là quan tâm đến cô, nếu không cũng sẽ không được tặng đồ mà lại còn không vui.
Từ Thiên Lam nghe vậy, nhanh chóng giải thích: "Đại nương, bánh này không phải cháu mua, là tự cháu làm được, bà nếm thử xem thế nào?"
"Tự mình làm được?"
"Vâng, bà nếm thử xem."
Mã Đại nương cắn một miếng, đôi mắt mờ đục đột nhiên sáng lên: "Ồ, không tồi, so với tiện bánh bán còn ngon hơn, không ngờ, cháu học được ở đâu vậy?"
Từ Thiên Lam ngượng ngùng cười, tay nghề này không phải của cô, ăn ngon là do nước suối trong không gian, đây cũng không phải là việc đáng để kiêu ngạo.
"Đại nương, bà nói nếu cháu cầm đi bán thì thế nào?" Từ Thiên Lam đưa cho bạn nhỏ Tiểu Quyên một miếng. Tiểu Quyên cắn một miếng, nở nụ cười đáng yêu như Đại Nữu.
Mã Đại nương vội gật đầu: "Ăn ngon, ăn ngon, khẳng định là sẽ bán được, có điều?"
"Có chuyện gì ạ?"
"Những cửa hàng bán cái này đều trực tiếp lấy hàng ở cửa hàng bách hóa, mà cửa hàng bách hóa lại trực tiếp lấy bánh ở nhà xưởng, mình là tư nhân cũng không chen vào được."
"Không có việc gì, ngày mai cháu trực tiếp đi tới cửa hàng bách hóa hỏi một chút."
Ra khỏi nhà Mã Đại nương, vừa lúc gặp được Đại Giang và Ngưu Xuân Hoa đi về, cũng không biết là họ đi đâu, với Đại Giang còn tốt, Ngưu Xuân Hoa vẻ mặt không tình nguyện.
Nhìn thấy Từ Thiên Lam, Ngưu Xuân Hoa oán giận trừng mắt với cô, quay mặt đi không thèm nói chuyện.
Đại Giang thì vẫn còn chút nhiệt tình mà chào hỏi Từ Thiên Lam, cô cũng gật đầu chào lại, nhưng không nói chuyện, mà trực tiếp đi luôn.
Ngưu Xuân Hoa ở phía sau chua ngoa nói: "Không có chuyện gì còn vội vàng chào hỏi người ta, anh xem thái độ của người ta thế nào?"
"Tại cô nhiều chuyện nên vậy."
"Tôi nhiều chuyện như thế nào, tôi chán ghét cô ta thì sao, anh xem ngón tay của con trai cũng sắp bị đứt rồi kìa."
"Cô đừng có khoa trương lên, cũng đã hết sưng rồi, cô cho rằng chuyện này hay lắm đấy à, còn không mau về nhà làm việc, sớm biết như vậy, tôi sẽ không đi đón cô về."
"Được lắm, vậy tôi sẽ không về nữa, đỡ cho anh thấy chướng mắt."
"Được rồi, được rồi!"
Vừa nói, hai người vừa tiến vào sân.
Sau khi về nhà, Từ Thiên Lam đóng gói lại số bánh còn lại, ngày hôm sau cô dậy rất sớm, đưa hai đứa nhỏ sang nhà của Mã Đại nương gửi nhờ, còn cô thì đi theo mã đại gia đi lên thị trấn.
Trên thị trấn chỉ có một cửa hàng bách hóa, chính là cái cửa hàng lần đầu tiên cô vào mua điểm tâm, lúc này tới nơi, cô quen cưa quen nẻo mà đi vào.
Người bán hàng nhìn thấy cô cũng không phản ứng, duy nhất chỉ có người bán hàng béo hôm trước nhìn thấy cô thì còn nhớ, nhìn thấy cô thì cũng liếc mắt một cái.
Từ Thiên Lam nhìn về phía cô ta cười cười, tiếp theo cô lấy bánh của mình ra quảng cáo: "Chị gái, trong nhà tôi làm được loại bánh Hạch Đào này, mời chị xem thử một chút."
Người bán hàng béo này thấy cô đi vào, còn tưởng cô cũng sẽ mua điểm tâm giống như lần trước, thì ra là muốn đến để bán điểm tâm. Chỗ này của các cô không nhập hàng của tư nhân, nhưng lại lười giải thích với Từ Thiên Lam: "Không cần, không cần, chỗ này không nhập mấy thứ này, cô ra bên ngoài nhìn xem có sạp nào muốn mua không hoặc có thể tự mình bày bán."
Hiện tai, chỗ nào bày bán đồ ăn thì hầu hết là bán đồ ăn vặt linh tinh. Điểm tâm này của cô muốn bán được chỉ có thể bán ở trong cửa hàng thôi: "Vậy được, tôi muốn gặp giám đốc chỗ các chị."
Chị gái béo sửng sốt, còn chưa nói tiếng nào, thì đồng nghiệp bên cạnh đã buồn cười nói: "Cô gái nhỏ tìm giám đốc của chúng tôi làm gì thế? Giám đốc của chúng tôi rất nhiều việc, không có thời gian rảnh để gặp cô, cô nhanh đi đi, đều nói ở đây không nhập hàng rồi, cô định ở đây ăn vạ à!"
Từ Thiên Lam từ bé đến lớn đều chưa từng bị người ta không đâu nổi giận như vậy, hiện tại vì cuộc sống mà phải nhẫn nhịn chịu đựng. Tuy nhiên, cô có thói quen vân đạm phong kinh, trong lòng dù có tức giận đến mấy, cũng phải giữ cho bản thân bình tĩnh, cho nên trên mặt cô không hiện lên cái gì, nhưng ngữ khí lại cường ngạnh lên: "Vị đại thẩm này, tôi tìm giám đốc ở đây tự nhiên là có lý do của tôi, cửa hàng của các người không phải là để phục vụ nhân dân trong vùng hay sao. Tại sao quần chúng nhân dân lại không được gặp lãnh đạo, tôi muốn phản ánh vấn đề này!"
Thực ra, người bán hàng vừa nói chuyện cũng không già, nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng sắc mặt rất đen, giống như là một bà thím.
Người bán hàng này chưa bao giờ bị người ta gọi là bà thím, bị Từ Thiên Lam gọi như vậy thập phần tức giận: "Cô.." Người bán hàng vừa định nói, đã bị chị béo ngăn lại: "Được rồi, bên kia có khách tới, chị đi đón tiếp đi, tôi đi tìm giám đốc, cô chờ ở đây."
Vế sau là nói với Từ Thiên Lam, Từ Thiên Lam hướng chị ta gật đầu.
Người bán hàng vừa nãy trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó rời đi.
Chỉ chốc lát sau, chị béo từ bên trong đi ra, bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc bộ đồ công sở, dáng người mảnh khảnh.
Từ Thiên Lam nhìn thoáng quâ, đã bị người phụ nữ này hấp dẫn, nói như thế nào nhỉ?
Người phụ nữ này không phải quá xinh đẹp, ngũ quan cũng không tinh xảo, nhưng nhìn vào lại thấy rất hài hòa, dánh người lại mảnh khảnh, trên mặt đeo một cặp kính, trông rất có phong độ của người trí thức, có khí chất của một mỹ nữ.
"Tiểu cô nương, cô tìm tôi à?"
Từ Thiên Lam đang nhìn cô ấy đến ngây người, nghe thấy giọng nói thì mới hoàn hồn. Người bán hàng vừa rồi trừng mắt nhìn cô cười nhạo một tiếng, giống như đang nói "nhà quê thì vẫn chỉ là nhà quê, nhìn thấy giám đốc thì đã ngốc nghếch như vậy".
Từ Thiên Lam cũng không thèm để ý đến chị ta, nhanh chóng nói rõ ý đồ mình đến đây.
Nữ giám đốc trầm tư một lúc, nhìn chiếc bánh ngọt trong rổ của cô, liền đưa cô đến văn phòng.
Trong văn phòng, nữ giám đốc tự giới thiệu bản thân: "Tôi họ Ngô, cô cứ gọi tôi là chị Ngô là được, bánh Hạch Đào này là cô tự làm à?"
"Vâng, chào chị Ngô, đây là bánh mà em tự làm, em muốn bàn chuyện hợp tác với chị, mời chị nếm thử bánh trước." nói xong, Từ Thiên Lam mở rổ ra, cầm một miếng bánh đưa cho chị Ngô.
Giám đốc Ngô gật đầu, cầm lấy miếng bánh lên cắn một cái, giật mình, chẫm rãi nhấm nháp, sau khi nuốt xuống thì nói: "Hương vị không tồi."
Từ Thiên Lam cười nói: "Vậy, chị xem em có thể kí gửi ở cửa hàng của chị được không?"
"Bánh ngọt này của cô tuy rằng không tồi, có thể thấy được nguyên liệu làm ra cũng đảm bảo nhưng ở chỗ này của chúng tôi chủ yếu là bán hàng hóa, hơn nữa bánh ở đây đều được nhập trực tiếp từ nhà máy, cho nên.."
Từ Thiên Lam cũng không thể duy trì nụ cười được nữa, chẳng lẽ vừa mới bắt đầu đã gặp trở ngại rồi sao?
Trong lòng của cô cũng suy sụp.
Ai ngờ, giám đốc Ngô lại nói tiếp: "Cho nên trước tiên cứ thử bán xem thế nào, nếu bán tốt, chúng ta sẽ bàn lại."
Bùm, trái tim của cô giống như rơi mất, người đẹp cũng có sở thích nói chuyện như vậy sao.