Bởi vì muốn bài trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể, Thẩm Lâm Xuyên phải ở lại bệnh viện một thời gian, uống thuốc trị liệu mỗi ngày.
Hứa Cẩm Vi cũng chịu khó đến thăm cậu mỗi ngày, đem nhiều đồ ăn khác nhau được Trịnh Bình tỉ mỉ nấu nướng, và đốc thúc cậu uống một ly nước ấm mỗi ngày. Có bệnh viện và nước dị năng song song hỗ trợ, cơ thể cậu ấy hồi phục rất nhanh. Ngay cả bệnh viện cũng hơi bất ngờ trước hiệu quả điều trị của cậu ấy, nhưng họ cũng không nghĩ nhiều về điều đó, chỉ cho rằng đó là vì cậu còn trẻ và sức khỏe tốt.
Thẩm Triển Bằng thường xuyên dành thời gian đến thăm con trai mình, ông cảm thấy mình đã mắc nợ con trai suốt ngần ấy năm và mắt bị mù cưới phải một người phụ nữ có trái tim ác độc như vậy, trừ bỏ thân thể bị tổn hại, ở trên những chuyện khác, ai dám nói bình thường Liễu Thư Vân sẽ không ngáng chân ông. Ông chỉ cảm thấy mình đã để toàn bộ tuổi thơ của con trai sống ở bên trong dầu sôi lửa bỏng, mỗi ngày thân thể cùng tinh thần tiếp nhận đả kích nghiêm trọng, quả thật không xứng đáng làm ba, bây giờ ông luôn cố gắng bù đắp lại một chút tình cảm của ba con.
Ông cũng đã gặp Hứa Cẩm Vi vài lần trong khoảng thời gian này, và có cơ hội nếm thử tay nghề của Trịnh Bình, nhất thời hiểu ngay tại sao con trai và đám nhóc Trần Lập luôn miễn cưỡng về nhà ăn tối. Khi Thẩm Lâm Xuyên nói số tiền ăn hàng tháng mà cậu trả cho Trịnh Bình đã gần hết, ông không ngần ngại trả một số tiền lớn cho tiền ăn của con trai mình, đồng thời cũng nghiêm túc cảm ơn Hứa Cẩm Vi. Ông cũng có thể nhìn ra, nếu không có những bữa ăn ngon, rau củ tốt để bồi bổ cơ thể mỗi ngày thì con trai ông đã không hồi phục nhanh như vậy.
Đến khi Thẩm Lâm Xuyên xuất viện, toàn thân cậu như được tái sinh. Khuôn mặt cậu không còn xanh xao như trước nữa, toàn bộ khí sắc đều tốt, dường như càng đẹp trai hơn.
Cậu ấy đầu óc thông minh và không làm chậm tiến độ học tập trong thời gian nằm viện, trở lại trường đúng vào kỳ thi thứ ba hàng tháng, tuy rằng vắng mặt một thời gian, nhưng như cũ vẫn giữ được vị trị đứng đầu khối.
Đối lập với Thẩm Lâm Xuyên là Thẩm Lâm Hải, cậu thiếu gia vốn là người được nuông chiều, sôi nổi, vui vẻ và có phần kiêu ngạo, lại trở nên ít nói sau những chuyện xảy ra với mẹ mình. Tuy kém Thẩm Lâm Xuyên một tuổi nhưng năm nay cậu ấy cũng đang học lớp ba trung học cơ sở. Tuy nhiên, Liễu Thư Vân đặc biệt không cho cậu ấy đến trường của Thẩm Lâm Hải mà thay vào đó cậu ấy học ở trường trung học cơ sở Thừa Đức tốt hơn về điều kiện giảng dạy, trên cơ bản là một trường chuyên biệt dành cho con em của các cán bộ cấp cao và Hoa kiều trở về.
Liễu Thư Vân đã tìm mọi cách để Thẩm Lâm Hải đến trường học này học tập là để con trai mình có nhiều mối quan hệ hơn và mở đường cho tương lai. Nhưng bây giờ chuyện như thế này đã xảy ra với mẹ cậu ấy, người ở trường học này tin tức lại linh thông, hoàn cảnh của cậu ấy ở trường rốt cuộc cũng trở nên xấu hổ, cậu lại là học sinh chuyển trường, chưa hòa nhập hoàn toàn với lớp, hiện giờ càng không ai nguyện ý chơi với cậu ấy nữa, họ luôn chỉ trỏ sau lưng cậu ấy, điều này càng khiến cậu ấy cảm thấy tồi tệ hơn.
Mẹ cậu thì đang ở tù, bố cậu thì bận đi làm, còn anh trai cậu thì nằm viện, mỗi ngày về nhà, cậu không tìm được ai để nói chuyện, ngoại trừ má Trương. Nhưng cậu có thể nói cái gì với má Trương? Chỉ có thể kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, khiến cả người càng thêm u ám.
Sau khi Thẩm Lâm Xuyên xuất viện, tuy ngày nào cũng về nhà nhưng dù sao cũng không gặp được em trai mình, mỗi ngày đều về nhà sau bữa tối ở 'Xương Cốt Vương', còn Thẩm Lâm Hải thì vẫn trốn trong phòng. Hai anh em hàng ngày ở chung một mái nhà nhưng không hề liên lạc.
Thẩm Lâm Hải cũng không biết nên cùng anh trai của mình nói chuyện như thế nào.
Vì Liễu Thư Vân luôn tận lực ngăn trở, cậu cùng anh trai vốn không thể nào có mối quan hệ thân cận, huống chi mẹ của cậu vậy mà đối với anh trai đã hạ độc nhiều năm như thế, suýt chút nữa muốn mạng của Thẩm Lâm Xuyên! Thẩm Lâm Hải để tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình là Thẩm Lâm Xuyên, tuyệt đối không muốn cùng em trai, con của mẹ kế có cái gì quan hệ, có thể không trả đũa cũng đã xem như là lòng dạ rộng lớn.
Cứ như vậy, cậu càng tận lực trốn tránh Thẩm Lâm Xuyên.
Cho đến khi Thẩm Lâm Hải bị gọi phụ huynh đến vì đánh nhau ở trường, mới trốn không nổi nữa. Thẩm Triển Bằng bận rộn công việc, không có thời gian đến đón cậu, cuối cùng nhiệm vụ lại rơi vào trên đầu Thẩm Lâm Xuyên.
Chờ đến khi Thẩm Lâm Xuyên nhìn thấy người em trai này lần nữa, đã rất kinh ngạc vì vẻ ngoài của cậu ấy đã gầy đi rất nhiều, gò má hơi hóp lại, đôi mắt thâm quầng, có lẽ là vì cậu ấy vẫn còn đang lớn. Bộ quần áo cậu ấy đang mặc đều quá ngắn, mới vừa đánh nhau với ai đó, cơ thể đầy bụi bặm và khuôn mặt đầy vết bầm tím, thoạt nhìn xác thực có chút đáng thương, chỗ nào còn là bộ dáng của thiếu gia kiêu căng lúc trước.
Thẩm Lâm Xuyên thay mặt em trai xin lỗi giáo viên, sau đó dẫn em trai về nhà. Về đến nhà, Thẩm Lâm Hải lại muốn vào phòng nhưng lại bị Thẩm Lâm Xuyên ngăn lại.
Tình cảm của Thẩm Lâm Xuyên đối với người em trai này có phần phức tạp, cậu ấy và em trai mình khi còn nhỏ có quan hệ không tệ lắm, lúc ấy công việc của Thẩm Triển Bằng cũng không bận rộn nhiều, thường thường về nhà cùng chơi với hai đứa con, mặc dù Liễu Thư Vân không thích cậu, nhưng bà ta vẫn phải diễn kịch trước mặt Thẩm Triển Bằng để hai anh em chơi với nhau, mỹ danh là vun đắp tình cảm.
Thẩm Lâm Hải lúc đó còn nhỏ, rất thích sự xuất hiện đột ngột của anh trai, luôn chạy theo phía sau, giống như một cái đuôi nhỏ. Sau đó, Thẩm Lâm Xuyên vào tiểu học trước cậu một năm, cậu ấy đã khóc rất nhiều khi không có bạn cùng chơi. Cuối cùng, vẫn là Thẩm Lâm Xuyên đem cậu dỗ ngoan, đáp ứng mỗi ngày khi tan học trở về, đều sẽ dạy cậu bài học trên lớp.
Sau khi Thẩm Lâm Hải cuối cùng cũng có thể vào tiểu học, cậu đã thành công nhảy lớp, vào lớp của Thẩm Lâm Xuyên và học cùng anh trai mình.
Mối quan hệ của họ thực sự tốt vào thời điểm đó. Thời điểm bắt đầu thay đổi là vì cái gì? Chuyện này có lẽ là từ khi Thẩm Lâm Xuyên bắt đầu bị bệnh, Liễu Thư Vân lấy cớ để anh trai nghỉ ngơi thoải mái và bắt đầu không cho phép Thẩm Lâm Hải 'làm phiền' việc nghỉ ngơi của anh trai.
Càng lớn, hai anh em càng trở nên xa cách, đến mức chỉ gặp nhau để chào hỏi...
Dù sao bọn họ cũng là anh em, người em trai này không biết gì về việc Liễu Thư Vân đầu độc, cho nên Thẩm Lâm Xuyên sẽ không giận chó đánh mèo lên người cậu ta.
"Tại sao lại đánh nhau?" Thẩm Lâm Xuyên cau mày hỏi.
Thẩm Lâm Hải cúi đầu, như muốn im lặng đến cùng.
"Tại sao lại đánh nhau?" Thẩm Lâm Xuyên kiên nhẫn hỏi lại.
Thẩm Lâm Hải mấp máy môi hai lần nhưng vẫn không trả lời.
"Nếu em vẫn coi anh là anh trai thì hãy trả lời câu hỏi của anh đi." Thẩm Lâm Xuyên kéo ghế ngồi xuống, bày ra tư thế anh trai.
Thẩm Lâm Hải im lặng như trước, cho đến khi Thẩm Lâm Xuyên có chút không kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng nghe được cậu chậm rãi nói: "Bọn họ mắng mẹ em."
Bất kể Liễu Thư Vân đã làm ra chuyện gì, ngay cả khi cậu cũng sẽ oán hận cùng bi thương vì mẹ đã làm ra một điều xấu xa như vậy nhưng mẹ cậu có làm ra chuyện tàn nhẫn như thế nào thì cũng chính là mẹ của cậu, cậu không thể để người khác chửi mắng mẹ mình.
"Anh hiểu rồi, nửa năm nữa sẽ thi tuyển sinh cấp ba, đừng để những lời đồn thổi này ảnh hưởng đến việc học của em." Thẩm Lâm Xuyên xoa đầu Thẩm Lâm Hải từ phía sau, "Chỉ cần tốt nghiệp, chuyển trường, thay đổi môi trường, hết thảy đều sẽ tốt hơn."
Thẩm Lâm Hải hai mắt đột nhiên đỏ lên, khàn giọng nói: "Anh, em xin lỗi."
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Lâm Xuyên lại hiểu em ấy đang nói gì, đưa tay vỗ nhẹ vai em ấy nói: "Không phải lỗi của em, anh cũng không trách em."
Kết quả, nước mắt Thẩm Lâm Hải càng chảy ra dữ dội hơn, Thẩm Lâm Xuyên cũng không ngăn cản, chỉ để em ấy phát tiết cảm xúc, sau đó mới kêu má Trương mang hộp y tế đến, tự mình xử lý vết thương cho em trai mình. Thấy quần áo của em ấy quá nhỏ, trước đưa một bộ quần áo của mình cho em ấy và định cuối tuần sẽ đưa em ấy đi mua vài bộ quần áo mới.
Ba là người không đáng tin cậy, nên cậu với tư cách là anh trai chỉ có thể bận tâm nhiều.
Thẩm Lâm Hải lại trở thành cái đuôi nhỏ của Thẩm Lâm Xuyên, ngoại trừ trong thời gian đi học, hận không thể đi sau mông anh trai mình 24/24, còn 'Xương Cốt Vương' lại nhiều thêm một vị khách đến ăn đúng giờ mỗi ngày.
Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, bất ngờ gặp phải biến cố như vậy, thiếu chút nữa đã đi vào ngõ cụt, nếu không phải Thẩm Lâm Xuyên đúng lúc kéo cậu ra ngoài, không biết cậu ấy sẽ biến thành bộ dáng như thế nào, hiện giờ cậu đều ỷ lại đối với anh trai mình.
Hứa Cẩm Vi khá bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên dẫn Thẩm Lâm Hải đến cửa tiệm, theo miêu tả trong cuốn sách, quan hệ giữa hai anh em hình như không tốt lắm.
Suy cho cùng, Thẩm Lâm Hải là nam chính của cuốn sách này, Hứa Cẩm Vi nhịn không được nhìn cậu ta nhiều lần, mặc dù lần trước đến nhà họ Thẩm, nhưng sự chú ý của cô lúc đó hoàn toàn tập trung vào quan sát Liễu Thư Vân, khi nhìn thấy cậu ấy, ấn tượng về Thẩm Lâm Hải là cậu ấy trông khá giống Thẩm Lâm Xuyên.
Nhìn cậu ấy ngoan ngoãn đi sau mông anh trai mình, Thẩm Lâm Xuyên bảo cậu ấy làm gì thì đều làm theo, bộ dáng chính là em trai nghe lời, hoàn toàn không hề giống như vị tổng tài bá đạo được mô tả trong cuốn sách.
Nhưng suy cho cùng thì cũng là điều bình thường, theo cốt truyện của cuốn sách, lý do khiến Thẩm Lâm Hải có thể thành công thành lập đế chế kinh doanh của riêng mình trong giai đoạn sau này, không thể tách rời khỏi sự hỗ trợ mà Thẩm Triển Bằng dành cho cậu ta, nghĩ đến mẹ của Thẩm Lâm Xuyên đã để lại một quỹ tín thác khổng lồ kia, trong đó đóng một vai trò rất lớn.
Nhưng bây giờ, Liễu Thư Vân đang ở trong tù, âm mưu tội ác của bà ta đã thất bại, Thẩm Lâm Xuyên vẫn sống khỏe mạnh, kịch bản đã giống như con ngựa hoang thoát cương, hướng đi không biết tới phương nào rồi, một đi không trở lại.
Có vẻ như tác động của cánh bướm là mình vẫn là khá lớn mà...
Chỉ là không biết sau này Thẩm Lâm Hải có hợp với nữ chính Lục Lâm Lâm hay không?
Đang suy nghĩ lung tung, tầm nhìn của cô đột nhiên bị chặn lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên đang đứng trước mặt mình.
"Cậu đang nhìn cái gì?" Thẩm Lâm Xuyên vẻ mặt lo lắng hỏi, hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của mình mang mùi chua.
"Không có gì, chỉ là em trai cậu trông rất giống cậu thôi."
"Chúng tớ là anh em."
Không đầu không đuôi một câu, làm cho Hứa Cẩm Vi nhất thời hoang mang.
Nhìn kỹ biểu tình trên mặt Thẩm Lâm Xuyên, cô mới giật mình, tuổi còn chưa trưởng thành lắm, mong muốn thắng thua cũng rất mạnh mẽ, thậm chí còn muốn so sánh với người khác về ngoại hình?
Cô trong lòng cười thầm, ăn ngay nói thật, Thẩm Lâm Hải là mỹ nam được yêu thích nhất ở thế hệ sau, nhưng bản thân cô lại thích nam tính hơn, ngoại hình góc cạnh như Thẩm Lâm Xuyên nhìn dễ nhìn hơn, thế là cô gật đầu, làm như thật, nói: "Bất quá tớ cảm giác, vẫn là cậu lớn lên đẹp mắt hơn một chút."
"Ừ..." Vành tai Thẩm Lâm Xuyên nhanh chóng chuyển sang màu đỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.