"Vi Vi, em ăn cái gì vậy?" Sau khi nói xin lỗi xong, sự chú ý của Lục Lâm Lâm lập tức liền bị chén cháo gà xé sợi trong tay Hứa Cẩm Vi hấp dẫn, mặt đầy khát vọng.
Nhưng mà Hứa Cẩm Vi không hề bất ngờ trước phản ứng của cô ấy, dẫu sao Lục Lâm Lâm bây giờ chỉ là một cô nhóc 14 tuổi, vốn dĩ cũng không thể nào hiểu chuyện, hơn nữa hình tượng của cô ấy trong cuốn tiểu thuyết chính là "Đơn thuần tốt đẹp", nói cách khác chính là không tim không phổi, cho dù nói xin lỗi cũng chẳng qua là thực hiện lời dặn dò của mẹ chứ cũng không phải thật lòng cảm thấy áy náy, bây giờ bị di dời sự chú ý, thật sự cũng là chuyện bình thường.
"Là cháo gà xé sợi, Lâm Lâm muốn ăn không?" Trịnh Bình mỉm cười hỏi.
Mặc dù lần này con gái là bởi vì Lục Lâm Lâm mới rơi xuống nước, còn bệnh nặng một trận nhưng Lục Lâm Lâm cũng không phải cố ý, rốt cuộc là cháu ngoại gái từ nhỏ nhìn lớn lên nên Trịnh Bình vẫn tha thứ cho cô.
"Muốn! Cám ơn dì cả!" Cô gái cười híp mắt, khóe miệng hiện ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Ăn cái gì mà ăn? Không phải mới ăn bánh ngọt rồi sao?" Trịnh Châu tức giận trợn mắt nhìn con gái một cái.
"Không sao, trẻ con thân thể cao lớn nhanh đói bụng, vừa vặn hôm nay chị nấu nhiều lắm, bằng không em cũng ăn chung nhé?" Trịnh Bình cười nói.
"Vậy cũng được..." Trịnh Châu do dự một chút, rốt cuộc vẫn không từ chối. Người chị này từ nhỏ đã biết nấu cơm, sau khi trở lại thì tay nghề có vẻ trở nên tốt hơn, cho dù là một chén cháo gà xé sợi đơn giản cũng có thể nấu sao cho người ta thèm ăn.
Hứa Cẩm Vi yên lặng ăn xong phần mình rồi lại nằm trên giường, nhắm mắt im lặng suy nghĩ.
Nếu như nói ban đầu cô còn hoài nghi đây chỉ là một giấc mơ thì sau khi cô ăn xong chén cháo gà xé sợi kia, cô liền ý thức được cô thật sự đi tới một thế giới khác. Cảm giác ấm áp và no căng từ dạ dày truyền tới vô cùng chân thực, nếu như nói đây chẳng qua là tưởng tượng thì không khỏi quá mức gượng gạo. Cô không biết mình tại sao lại đột nhiên trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng mà cô hoàn toàn không quan tâm, cô chỉ biết là mình đã thoát khỏi cái thời kỳ mạt thế mỗi giờ mỗi phút đều tràn đầy nguy hiểm lại thiếu thốn tài nguyên kia, đi tới một thế giới hòa bình.
Sau khi trải qua mạt thế tàn khốc, bây giờ yêu cầu của cô đối với cuộc sống đã hạ rất thấp, cái gì mà gia cảnh quyền thế, ân oán tình thù hay chuyện vụn vặt, cô đều không thèm để ý, bây giờ cô chỉ quan tâm có mỗi một việc đó là -- thức ăn!
Khi thức ăn vừa ấm áp vừa ngon miệng chui vào trong dạ dày, cái cảm giác tốt đẹp và thỏa mãn đó quả thật là không có cách nào tưởng tượng được, thế giới hòa bình lại giàu có tài nguyên này hoàn toàn chính là mong muốn từ lâu của cô, chỉ riêng một điểm này thôi, những chuyện khác căn bản cũng không quan trọng-- cô cũng không muốn trải qua cái cảm giác đói bụng muốn chết đó nữa!
Thật vậy, cho dù từ một người có dị năng của thời mạt thế biến thành nữ phụ trong tiểu thuyết thì trong lòng Hứa Cẩm Vi không có một chút khó chịu nào mà ngược lại một lòng muốn ở cái thế giới này.
Huống chi cô còn xem qua quyển tiểu thuyết này mấy trăm lần, quả thực là thuộc lòng trôi chảy, điều này đối với cô mà nói tuyệt đối là một ưu thế rất lớn. So với trùng sinh đến một thế giới hoàn toàn mới mẻ, xuyên vào trong sách lại là may mắn to lớn.
Không có ai có thể biết số mạng của mình, cũng không ai biết tương lai sẽ phát triển như thế nào, mà cô biết.
- - Thật là giống như mở ra một cơ hội mới.
Cô nằm ở trên giường, nghe Trịnh Bình và Trịnh Châu ở bên cạnh thấp giọng trò chuyện, từ từ nhớ lại thân phận của cỗ thân thể này.
Thân phận của cô bây giờ là chính em gái họ của nữ chính Lục Lâm Lâm, từ nhỏ đến lớn vai trò chính là làm đệm lưng cho sự ưu tú của nữ chính. Không chỉ vừa lùn vừa mập mà thành tích học tập còn kém, điều kiện gia đình kém, lối ăn mặc quê mùa, không có điểm nào làm người ta thích, mà Lục Lâm Lâm thì hoàn toàn ngược lại với cô, dưới sự hỗ trợ của bia đỡ đạn là cô đây thì càng trở nên rực rỡ, chói mắt.
Ở trong tiểu thuyết, nguyên chủ vẫn luôn là cái đuôi của Lục Lâm Lâm, Lục Lâm Lâm đi tới đâu thì cô đi theo tới đó, hễ gặp phải chuyện gì thì người xui xẻo luôn là Hứa Cẩm Vi, người có lợi lại là Lục Lâm Lâm. Nhưng mà cũng không ai có thể nói Lục Lâm Lâm là cố ý, cho tới bây giờ cô ấy đều hy vọng mọi người sống tốt, tất cả cũng chỉ là Hứa Cẩm Vi xui xẻo lại có lòng tham mà Lục Lâm Lâm chỉ là người tốt có được khen ngợi.
Giống như lần này, hai người cùng đi bờ sông chơi, Hứa Cẩm Vi rơi xuống nước lại phát sốt, nhưng Lục Lâm Lâm lại bình an vô sự.
Cô sống thì dường như chỉ là một vật cản xui xẻo cho Lục Lâm Lâm.
Làm bạn với Lục Lâm Lâm thật ra thì cũng không có hạnh phúc gì, bởi vì chờ đợi Hứa Cẩm Vi đều là những bất hạnh không ngừng, nhưng mà trừ cô em họ "Đơn thuần hiền lành" Lục Lâm Lâm này ra, thì căn bản sẽ không có ai chịu làm bạn với cô, cho nên nguyên chủ thật ra vốn không có lựa chọn nào khác.
Cô rất muốn có một người bạn để thoát khỏi trạng thái cô đơn này.
Chính vì những gì đã trải qua tuổi thơ của cô mà bất kỳ ai đối xử với cô hơi tốt, cô cũng sẽ phóng đại vô hạn, cho nên sau khi lớn lên cũng chính là sau khi chính thức tiến vào tình tiết cốt truyện, Hứa Cẩm Vi mới có thể bởi vì nam chính tiện tay giúp đỡ một lần mà thật yêu sâu đậm anh ta. Cùng nữ chính tranh nam chính đã định sẵn là không có kết quả gì tốt, huống chi cô còn sắm vai nữ phụ làm bia đỡ đạn, so với nữ chính chỉ là hạt bụi, cuối cùng chỉ có thể mất hết ý chí mà bị người đàn ông mình thích nhất tận tay đưa vào địa ngục.
Nhớ lại "cả đời Hứa Cẩm Vi khi còn sống bị khinh miệt", Hứa Cẩm Vi cười nhạo một tiếng trong lòng, cô không có hứng làm lá chắn cho người khác, cũng không có hứng thú bày ra những mưu mô, bất kể Lục Lâm Lâm là đơn thuần thật hay là cực kỳ tâm cơ, cô chỉ quan tâm đến thức ăn ngon.
Cô chỉ muốn ăn no mặc ấm, tránh xa những phiền phức này, an ổn sống một cuộc sống bình yên. Nam chính, nữ chính, chính văn cái gì, toàn bộ đều phải xéo qua một bên!
Bởi vì cổ thân thể này vẫn còn đang bệnh nên Hứa Cẩm Vi bất tri bất giác liền chìm vào trong giấc ngủ lần nữa.
*******
Hứa Cẩm Vi tỉnh lại là vì bị mùi thuốc lá hung, cô vừa mở mắt ra liền thấy bên cạnh bàn có một người đàn ông trung niên đang vừa hút thuốc vừa xem báo, cô biết đó là cha cô - Hứa Quân. Hứa Quân là một giáo viên đại học, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng ngũ quan đoan chính, nhìn khí chất vô cùng nho nhã, cũng coi là một ông chú đẹp trai.
Nhưng mà Hứa Cẩm Vi đã biết rõ tình tiết trong truyện nên trong lòng rất rõ, người này gian dối đến mức nào, lúc ông ta và Trịnh Bình kết hôn, ông ta giấu kín quá khứ đã kết hôn một lần của mình khi về nông thôn. Lúc ông ta xuống nông thôn vì để sống thoải mái nên đã cưới con gái của Đại đội trưởng, về sau vì trở về thành phố nên lại quả quyết ly hôn với vợ trước.
Trịnh Bình không biết điều này, chỉ coi ông ta là một người đàn ông tốt, sau khi Hứa Quân ở nhà bảo vệ mẹ con bà và Hứa Cẩm Vi thì bà càng hết lòng với ông ta, trên giấy tờ chứng từ cũng không do dự viết tên chồng.
- - Cũng chính là vì vậy, sau khi Hứa Quân bởi vì bệnh qua mà qua đời, vợ trước mang con trai đến cửa đòi chia di sản thì Trịnh Bình gặp phải đã kích vô cùng to lớn.
Con người Hứa Quân, ở trong lòng Hứa Cẩm Vi đã xem ông ta là tra nam.
"Ông xã, đừng hút thuốc nữa, ăn cơm thôi." Trịnh Bình bưng thức ăn từ căn bếp đơn sơ đi ra, cắt đứt hồi ức của Hứa Cẩm Vi.
"Biết rồi." Hứa Quân rất phối hợp dụi tắt điếu thuốc, nhưng Hứa Cẩm Vi vẫn nghe ra được vẻ không kiên nhẫn trong lời nói của ông ta, chỉ là Trịnh Bình đã quen với chuyện đó nên không nhận ra bất kỳ điều không ổn nào.
Chú ý tới Hứa Cẩm Vi nằm trên giường đã tỉnh, bà liền lộ ra nụ cười ấm áp, dịu dàng nói: "Niếp Niếp tỉnh rồi? Mau dậy rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm tối thôi!"
"Dạ." Hứa Cẩm Vi ngoan ngoãn nhảy xuống giường, đi vào phòng vệ sinh lấy nước rửa mặt. Cô biết bây giờ mình đã trở thành nhân vật trong tiểu thuyết cho nên cô cần phải cố gắng hết sức hòa nhập vào, không để cho những người khác phát hiện điều khác thường.
Mà lúc tay cô chạm vào nước, trong lòng cô không khỏi dâng cảm giác ngây ngất-- nước lại giống như là có sinh mệnh, lượn quanh ngón tay cô, sinh ra cộng hưởng với cô. Cô chỉ cần hơi động suy nghĩ thì dòng nước sẽ nổi lên giữa không trung theo một quy luật hoàn toàn không phù hợp với định luật vật lý!
Dị năng của cô cũng cùng theo cô tới?!
Cô cảm nhận được một cỗ năng lượng bàng bạc bên trong cơ thể, khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười, có dị năng rồi, cô rốt cuộc hoàn toàn có thể yên lòng.
Trong những ngày đầu của mạt thế, dị năng hệ thủy sơ kỳ không có sức chiến đấu gì, cơ bản là cô dùng để di chuyển hồ chứa nước, mỗi ngày đều phải xả rất nhiều nước để đổi lấy thức ăn, lúc phân chia tinh hạch vĩnh viễn đều không có phần của cô, nhưng mà dị năng của cô vẫn ổn định tăng lên. Mặc dù tốc độ tăng lên so với sử dụng tinh hạch thì chậm hơn rất nhiều, nhưng cô có thể kiểm soát khả năng của mình dễ dàng hơn ở giai đoạn sau, những người dựa vào tinh hạch thăng cấp kia có sức chiến đấu căn bản kém hơn cô!
Về sau cô trở thành người có dị năng hệ thủy cấp chín duy nhất, thứ có thể thao túng không chỉ là nước mà là tất cả chất lỏng, thậm chí là huyết dịch bên trong cơ thể, chỉ cần cô muốn là có thể khiến cho bất kỳ người nào nổ tung thân thể mà chết.
Nhưng chính là vì thực lực của cô quá mạnh mẽ mà dẫn tới những người đứng đầu căn cứ kiêng kỵ, bày cạm bẫy, nhốt cô vào sở nghiên cứu dưới lòng đất, trời xui đất khiến thế nào mà để cho cô còn sống, hơn nữa đi tới thế giới này.
Nhưng mà những thứ này đều không có liên quan đến cô hiện tại, cô đi tới thế giới mới, có cuộc sống mới.
Tất cả đều bắt đầu lại.
Hứa Cẩm Vi thu hồi suy nghĩ, xoay người trở lại trước bàn ngồi xuống, Trịnh Bình đã múc cho cô một chén canh gà, "Vi Vi, con mới khỏi bệnh, uống nhiều canh gà một chút, bồi bổ thân thể."
Nói xong liền gắp cho cô một cái đùi gà, mà cái đùi gà còn lại dĩ nhiên là rơi vào trong chén Hứa Quân. Nồi canh gà này hẳn là Trịnh Bình đã hầm rất lâu, thịt gà mềm nhừ thấm đẫm hương vị, ăn vào miệng chỉ cảm thấy tràn đầy mùi thơm. Canh gà thơm ngon kết hợp với hạt cơm trắng mềm và dẻo, nở bung như những đóa hoa, Hứa Cẩm Vi cảm thấy mình có thể ăn một hơi bảy tám chén.
Trịnh Bình chỉ làm hai món ăn và một món canh cho bữa tối, cà chua xào trứng, đậu hũ tứ xuyên và canh gà hầm, mặc dù đều là món ăn rất thông thường nhưng là sắc mùi đều đủ, Hứa Cẩm Vi ăn đến mức không ngẩng đầu lên.
Trịnh Bình thấy hôm nay khẩu vị của con gái khá tốt nên tự nhiên rất vui mừng, gắp đồ ăn cho cô hết lần này đến lần khác.
"Mẹ, con có thể ăn thêm một chén cơm nữa được không ạ?" Ăn xong một chén, Hứa Cẩm Vi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi.
"Con bị bệnh hai ngày, chưa ăn nhiều được, tốt nhất vẫn không nên ăn quá nhiều ngay lập tức, sẽ không thoải mái, hay là uống nhiều canh gà nhé?" Trịnh Bình lo lắng cho thân thể của con gái nên không dám để cho cô ăn quá nhiều, không cho cô ăn thêm cơm.
"Dạ." Hứa Cẩm Vi biết Trịnh Bình là muốn tốt cho mình, cho nên ngoan ngoãn cúi đầu uống canh gà, dù sao tương lai còn dài mà.
Hứa Cẩm Vi cảm thấy mình hẳn nên cảm ơn quyển tiểu thuyết này, cho cô một người mẹ vừa dịu dàng vừa nấu ăn ngon, còn người cha cặn bã, nếu như cô đã tới đây thì sẽ không cho ông ta và vợ trước cùng con trai ông ta tới đây ăn hiếp mẹ con các cô.
"Nếu khỏi bệnh rồi, ngày mai cứ để cho Vi Vi đến trường học đi, đừng chậm trễ việc học tập." Ăn cơm xong, Hứa Quân nói với Trịnh Bình.
"Nhưng mà..." Trịnh Bình còn có chút không nỡ, muốn cho con gái ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày.
Hứa Quân cắt đứt lời bà, "Không nhưng nhị gì nữa, lớp chín là thời kỳ mấu chốt, không thể chậm trễ được."
"Vậy cũng được." Trịnh Bình chỉ đành phải đồng ý, nhìn chồng lại mặc áo khoác vào, không khỏi hỏi, "Anh lại muốn đi ra ngoài?"
"Ừ." Hứa Quân hàm hồ đáp một tiếng, "Trường học có chút việc, tối nay anh không trở lại." Sau đó liền đeo khăn quàng, ra cửa, Trịnh Bình chỉ có thể nhìn bóng lưng ông ta, đóng cửa lại, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Hứa Cẩm Vi lạnh lùng nhìn, trong lòng lại nói thầm:
Sợ là không phải trường học có chuyện mà là vợ trước của ông ta có chuyện thì đúng hơn?