“Uyển Uyển, là cậu sao? Cậu ở đây làm gì thế?”
Cố Uyển quay đầu lại, thấy là Hạ Mẫn thì nhắm mắt lại bình ổn tâm trạng, nói: “Là cậu à, mình đến tìm người.”
Cô không ý thức được tên mặt mình lúc này không bôi thuốc, một lòng nhớ đến chuyện của Tần Chí Quân, vẻ mặt lo lắng, cũng không có tâm tư tán gẫu.
Hạ Mẫn cũng chỉ muốn xác nhận xem đó có phải là Cố Uyển hay không, thấy cô như vậy liền hỏi: “Đã thông báo chưa? Có cần mình hỗ trợ không?”
Cố Uyển lắc đầu, nói rằng cô đã thông báo rồi.
Hạ Mẫn đang vội vàng đến bệnh viện, chỉ là nhìn thấy Cố Uyển với màu da hoàn toàn khác, lại thấy cô bối rối đứng trước cổng đại viện, sợ rằng cô có chuyện gì nên đến hỏi xem. Sau khi nghe Cố Uyển nói như vậy, cô ấy cũng đáp: “Mình lúc này có việc gấp phải đi bây giờ, vậy thứ Hai gặp lại nhé.”
Về chuyện màu da, thứ Hai lại hỏi cũng không muộn.
Cố Uyển gật đầu, Hạ Mẫn chạy chậm trở lại xe.
Phương Ngạn từ đầu đến cuối đều dán mắt vào hai người họ, thấy Hạ Mẫn vừa về đến, cậu ta liền hỏi: “Là cậu ấy à?”
Hạ Mẫn gật đầu, bất quá lúc này người lớn đều đang trên xe, lại lo lắng cho thương tích của dượng, hai người cũng không nói tiếp về chuyện của Cố Uyển.
Nếu là ngày thường các vị trưởng bối bắt gặp Phương Ngạn để ý đến một cô gái như vậy, họ nhất định sẽ nhìn một chút, bởi vì chuyện này rất hiếm lạ. Nhưng hôm nay, nhớ đến tình huống của Phương Trí Trung trong bệnh viện, họ cũng không có tâm tình để nghĩ về chuyện đó.
Hạ Phong đạp ga, chiếc xe lao nhanh ra ngoài.
Phương Tử Quân đến rất nhanh, bắt gặp Cố Uyển được hộ tống bởi chiến sĩ ở quân khu, trong lòng chị ấy kinh ngạc.
“Em làm sao vậy, ở đây vào giờ này, em là từ quân khu tới?”
Đôi mắt Cố Uyển có chút cay, lung tung gật đầu, nói: “Chị Tử Quân, đêm hôm qua em nằm mơ thấy Tần đại ca bị thương ở tiền tuyến, tim đập nhanh đến lợi hại, chị có thể giúp em tìm cách liên lạc với bên đó được không, trong em đang rất hoảng loạn.”
Chu Trường An một bên giúp đỡ nói: “Hôm qua ba giờ khuya, chị dâu từ quân khu đi bộ đến đây. Em không yên tâm để chị ấy đi đường vào ban đêm nên nhờ đồng đội thay em canh gác, rồi đi cùng chị ấy đến.”
Phương Tử Quân nghe cô nói nằm mơ thấy Tần Chí Quân bị thương, chuyện này sao có thể coi là thật? Nhưng chị ấy thân thiết với Cố Uyển, phản ứng tất nhiên khác biệt so với Chính ủy Chu, lại nghe chuyện Cố Uyển đi bộ mấy tiếng trên đường vào nửa đêm để đến đại viện thì còn đau lòng hơn. Nếu không phải là cực kỳ lo lắng, có cô gái nào lại dám nửa đêm đi từ trong núi chạy đến thành phố B.
Chị ấy kéo tay Cố Uyển nói: “Đi nào, thừa dịp còn sớm chị đưa em đi gặp ông ngoại của Chu Dương ở bên kia hỏi một chút, ông ấy là Tư lệnh của Quân khu 23. Chuyện này nếu hỏi cha chồng chị còn phải đi đường vòng, hỏi ông ngoại là vừa vặn.”
Tần Chí Quân chính xác là trực thuộc Quân khu 23, khi nghe Phương Tử Quân trực tiếp tìm Tư lệnh quân khu để tìm hiểu tin tức, Cố Uyển liền cảm thấy hoảng hốt, chỉ là trái tim đang treo cao một đêm nay lại nhẹ nhõm hơn chút.
Ông Giang đối với con cái nghiêm khắc nhưng lại vô cùng cưng chiều đời thứ ba. Khi vợ của cháu trai ông dẫn một cô gái vào, nói là vợ của Tần Chí Quân, lại đem tình huống kể lại một lần, ông cũng không tức giận, ngược lại trong mắt đều là ý cười. Một giấc mơ, ông cũng không tin là thật. Nhưng ông rất thích đứa nhóc Tần Chí Quân kia, đối với cô vợ nhỏ anh cưới về nhìn cũng rất tốt, chí ít ông rất khâm phục con bé. Một cô gái nhỏ dám đi bộ từ quân khu đến thành phố B vào lúc nửa đêm, chính vì để con bé không uổng công bốn giờ đi đường, ông phải giúp hỏi một chút. truyện xuyên nhanh
Cuộc gọi rất nhanh liền thông, tình cờ Chu Dương cũng đang có mặt tại bộ chỉ huy, nhân viên liên lạc liền trực tiếp chuyển điện thoại cho anh ấy.
Vốn là hỏi chơi cho vui, nhưng sau khi nghe được Chu Dương trả lời, ý cười trên mặt ông liền thu lại.
Cúp điện thoại, ông liếc nhìn Cố Uyển, giữa vợ chồng thế mà thật sự có loại cảm ứng này à.
“Ông Giang, ngài hỏi thế nào ạ?” Cố Uyển rất khẩn trương, từ sắc mặt ông Giang nhìn ra, Tần Chí Quân có khả năng thật sự bị thương.
“Chu Dương đang ở bộ chỉ huy, tình huống thế nào không rõ lắm. Bất quá Chí Quân xác thực là bị thương, hơn hai giờ đêm qua đã được trực thăng đưa về tại Bệnh viện Quân đội. Ông để lính cảnh vệ đưa cháu đi.”
Được máy bay trực thăng đưa về Bệnh viện thành phố B trong đêm, đây là bị thương nặng đến cỡ nào.
Chân Cố Uyển có chút mềm, vẫn là Phương Tử Quân đứng bên cạnh vội đưa tay ra đỡ, an ủi cô: "Đừng nóng vội, còn chưa biết tình huống chính xác như thế nào, đừng tự doạ mình, chị lập tức cùng em đến bệnh viện nhìn xem."
Lính cảnh vệ nhà họ Giang lái xe đưa ba người đến Bệnh viện Quân đội. Chu Trường An xuống xe liền hỏi y tá người bị thương được trực thăng tiền tuyến đưa đến đây hiện đang ở đâu.
Y tá nhìn cậu ta, nói: “Đang ở phòng cấp cứu số ba.”
Mọi người hỏi vị trí của phòng cấp cứu rồi vội vã đến đó.
Cánh cửa phòng cấp cứu lúc này đóng chặt, chỉ có ánh đèn hiển thị đang cấp cứu màu đỏ sáng lên.
Cô đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, nước mắt không kìm được rơi xuống, cô đã chuẩn bị cho anh rất nhiều Hồi Xuân Đan, vết thương của anh nặng cỡ nào mà lại đưa vào phòng cấp cứu rồi.
Phương Tử Quân cũng không biết phải an ủi cô như thế nào, chỉ có thể đứng đợi cùng cô.
Nhóm người đang ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu nhìn thấy ba người thì ngạc nhiên, nhất là Hạ Mẫn. Cô nàng đang muốn đi qua xác nhận xem có phải Cố Uyển hay không thì nghe thấy một giọng nam kinh ngạc vang lên ở phía bên kia hành lang.
“Uyển Uyển?”
Cố Uyển cả người run lên, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Tần Chí Quân đang cùng một vị bác sĩ mặc áo blouse từ bên kia bước tới, cả người lành lặn.
Phương Ngạn cũng là nghe được một tiếng 'Uyển Uyển' kia mới ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Cố Uyển vừa gặp qua trước đó đang chạy nhanh lao vào vòng tay của người đàn ông cao lớn mặc quân phục.
“Tần đại ca...”
Lo lắng cả đêm, được trực thăng khẩn cấp đưa về, còn vào phòng cấp cứu, có trời mới biết cô đã suy tưởng vết thương nặng cỡ nào. Lúc này nhìn thấy anh cả người lành lặn, tâm trạng căng thẳng lập tức tan rã, vừa nãy còn đang im lặng rơi lệ, lúc này lại nghẹn ngào khóc rống.
“Anh không sao... Anh không sao, dọa em sợ chết khiếp rồi…”
Tần Chí Quân cả người cứng đờ, ôm lấy cô vỗ về an ủi, nhẹ giọng dỗ dành: “Uyển Uyển đừng khóc, đừng sợ, anh không sao.”
Vỗ về một hồi, cô nhóc khóc đến không thể ngừng lại, anh cẩn thận ôm lấy má của cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Cố Uyển chỉ là sợ hãi, lúc này nhìn thấy Tần Chí Quân vẫn ổn thì dần dần ngừng khóc.
Đám người ở bên ngoài phòng cấp cứu số ba nhìn đến có phần đờ đẫn.
Tần Nhã Thanh thấp giọng hỏi Hạ Mẫn: "Đây có phải là bạn học con vừa gặp ở cổng đại viện không?"
Hạ Mẫn gật đầu, tò mò dò xét nhìn Tần Chí Quân.
Phương Ngạn nhìn Cố Uyển khóc như mưa lao vào vòng tay của người đàn ông, cậu có chút ngốc, người đàn ông đó là người nhà của cô ấy sao?
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Trường An nhìn thấy Tần Chí Quân sẽ dịu dàng nhẹ giọng dỗ người như vậy, còn cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho chị dâu.
Ôi, thật quá ngọt rồi, bọn họ bình thường đều ở chung như thế này sao.
Phương Tử Quân gặp được người liền thở ra một ngụm khí, tiến lên nói: "Không có việc gì thì tốt rồi, Tiểu Uyển bị dọa sợ, con bé nửa đêm nằm mơ thấy chú bị thương, không có cách nào tìm hiểu tin tức liền từ quân khu đi bộ đến đại viện nhờ chị giúp đỡ. Chị nhờ ông ngoại gọi điện cho Chu Dương, kết quả nghe nói chú bị thương được trực thăng khẩn cấp đưa về đây. Tiểu Uyển lúc ấy nghe thấy liền đứng cũng không nổi."
Nói đến đây lại nghiến răng: "Chu Dương này thật là không đáng tin cậy, bị thương cũng có thể nói nhầm, khiến cho người ta một trận kinh hãi."
Tần Chí Quân nghe được Cố Uyển nửa đêm đi từ quân khu đến thành phố B thì đau lòng muốn chết, nhìn cô nói: "Em ngốc quá, chỉ là nằm mơ thôi liền từ quân khu đi đến thành phố B, hơn nửa đêm cũng không biết sợ sao?"
Quân y đi cùng từ tiền tuyến tò mò nhìn cô gái trong lòng Tần Chí Quân, rồi hướng Phương Tử Quân cười nói: "Phó Tiểu đoàn trưởng Tần đúng thật là bị thương, vết thương bên vai phải. Bất quá dùng trực thăng trở về là bởi vì Tư lệnh Phương bị thương nặng, lúc ấy Tiểu đoàn trưởng Chu không có ở đó, không rõ tình huống cũng phải."
Cố Uyển nghe thấy vai phải Tần Chí Quân bị thương, vội lui về phía sau một chút, vừa rồi cô lao vào lòng anh, không biết có đụng vào miệng vết thương của anh hay không nữa, liền lo lắng hỏi: "Tần đại ca, anh bị thương, em đụng phải miệng vết thương của anh sao?"
Quân y trong mắt mang theo ý cười, đụng thì chắc chắn là đụng phải, thế nhưng Tần Chí Quân này cũng đủ cứng rắn, kêu cũng không kêu một tiếng, còn có thể ôm cô gái nhỏ dỗ dành.
"Không có đụng vào, anh bị thương không nặng, em đừng lo lắng." Tần Chí Quân cười cười vuốt tóc cô.
Cố Uyển sao có thể không lo lắng, muốn nhìn vết thương của anh một chút nhưng lúc này lại đang ở bên ngoài.
Tần Chí Quân trấn an cô xong, lúc này mới nhìn Phương Tử Quân, nói: "Cảm ơn chị dâu đã đi cùng với Uyển Uyển."
Lại hướng Chu Trường An: "Hẳn là cậu đưa cô ấy đến đây, có lòng rồi, chờ hôm nào tôi lại mời cậu ăn bữa cơm."
Chu Trường An gãi đầu, cười nói: "Được ạ! Chị dâu cũng quá can đảm, bên ngoài tối đen như vậy, chị ấy lại cầm đèn pin đi ra ngoài một mình. Em sợ chị ấy trên đường đi gặp phải chuyện gì, liền nhờ người canh gác hộ rồi đi cùng chị ấy."
Chu Trường An luôn miệng gọi chị dâu. Phương Ngạn vẫn luôn chú ý phía bên này lòng liền lạnh một nửa, có thứ gì đó chính cậu còn chưa hiểu rõ đã âm thầm vỡ tan.
Phương Tử Quân trở về, trước khi lại đi cùng Cố Uyển nói: “Em yên tâm ở lại đây cùng Chí Quân, đồ ăn mấy ngày này chị sẽ nhờ dì giúp việc trong nhà làm rồi đưa tới.”
Chu Trường An cũng đi theo.
Tần Chí Quân lên tiếng chào quân y rồi mang Cố Uyển trở lại phòng bệnh do bệnh viện sắp xếp.
Thấy người sắp rời đi, Hạ Mẫn lúc này mới lấy lại tinh thần, vội đứng dậy gọi cô: “Uyển Uyển?”
Tần Chí Quân nghe một tiếng ‘Uyển Uyển’ này, nhíu nhíu mày, lại thấy là người nhà của Tư lệnh Phương, liền nghĩ đến Chu Dương từng nói qua về người bạn ngồi cùng bàn với Cố Uyển.
Trước đó Cố Uyển đều đặt toàn bộ tâm trí lên người Tần Chí Quân, lúc này nhìn thấy Hạ Mẫn, liền kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Hạ Mẫn chỉ vào phòng cấp cứu, nói: “Dượng mình vừa được đưa từ tiền tuyến trở về, đang tiến hành phẫu thuật. Cậu, anh ấy…” cô ấy chỉ vào Tần Chí Quân, dừng một chút mới hỏi: “Anh ấy là người nhà của cậu à?”
Cô ấy nghe thấy tiểu chiến sĩ kia kêu chị dâu nhưng không dám tin tưởng.
Cố Uyển liếc nhìn Tần Chí Quân, cười ngọt ngào nói: "Anh ấy là chồng mình. Dường như không có học sinh cấp ba nào đã kết hôn, nên mình không nhắc tới, cũng không phải cố ý giấu diếm cậu."
"Thật là chồng sao…" Lượng thông tin lúc này nhận được lớn đến mức Hạ Mẫn gần như không thở được, “Cậu đã kết hôn rồi, còn có, làn da của cậu, ngày hôm qua không phải như vậy."
Lúc này Cố Uyển mới ý thức được mình không che đậy, có chút xấu hổ cười cười, nói: "Mình chỉ là cảm thấy như thế thuận tiện hơn một chút. Để sau hẵng nói nhé, trên người anh ấy còn có vết thương, mình đưa anh ấy trở về phòng nghỉ ngơi trước."
Hạ Mẫn gật nhẹ đầu, nhìn theo Cố Uyển đang đỡ người đi xa, mới hỏi Phương Ngạn đang ngồi bên cạnh: "Anh, vì sao da đen lại thuận tiện hơn rồi?"
Phương Ngạn ngồi dựa vào lưng ghế không nói gì, ngược lại mẹ của Hạ Mẫn, Tần Nhã Lan nói: "Con gái ngốc, bạn học của con thật tốt, đã kết hôn lại còn đi học, người ta chính là không muốn trêu chọc những phiền toái không cần thiết, trường học các con đều là những người như thế nào, con còn không biết sao?"
Họ là những người thế nào? Một vùng đất đều là người có quyền thế.
Cố Uyển da trắng hoá ra lại xinh đẹp đến vậy, đổi lại nếu là cô ấy, làm sao có thể giả vờ xấu như thế, nhất định phải biến mình đẹp đến tận trời nha.
Cô nàng nghĩ cái gì trong đầu đều hiện hết lên mặt, Tần Nhã Lan lắc đầu, đứa bé này được nuôi dưỡng đến ngây thơ, suốt ngày đều cùng bọn A Ngạn chơi chung một chỗ. Mấy đứa trẻ bọn nó, cho dù có thích, cũng sẽ không làm ra loại chuyện hại người.
Còn đứa bé kia, sinh ra ở nhà bọn họ tự nhiên là không có vấn đề gì, nhưng nếu xuất thân không cao, dáng dấp lại còn gây chú ý, người bị đám tiểu tổ tông trong đại viện kia gây tai hoạ còn ít sao? Cam tâm tình nguyện cắn câu, cho dù chịu thiệt cũng không dám lên tiếng.
Sau khi ổn định ở phòng bệnh, Cố Uyển mới nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác quân đội trên người Tần Chí Quân, trên vai phải của bộ quân phục bên trong có một lỗ thủng, lớp vải dính đầy máu đỏ sẫm. Cố Uyển nhìn đến đây, nước mắt liền rơi xuống.
Tay chỉ bị kim đâm một chút đã đau, cô không dám tưởng tượng khi viên đạn xuyên thấu vào huyết nhục lại phải đau đớn đến nhường nào.
Tần Chí Quân rất sợ cô khóc, vốn là nghĩ lặng lẽ dưỡng lành vết thương rồi mới trở về gặp cô, nào ngờ vừa đến bệnh viện không bao lâu thì cô đã vội vã đến nơi. Anh không dám cử động tay phải nên dùng tay trái cẩn thận lau nước mắt cho cô, anh khẽ cử động thì cô lại khóc nhiều hơn, lo được bên đây lại không lo được bên kia, anh lo lắng đến mức hôn thẳng lên những giọt nước mắt kia, thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, vết thương của anh thực sự không đau, nhưng nhìn em khóc anh thấy rất đau lòng."
Cố Uyển nào tin anh, ai bị đạn bắn trúng mà có thể không đau chứ, vì dỗ dành cô mà anh miệng đầy lời dối trá. Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh, thấp giọng nói: “Ngồi xuống đi.”
Tần Chí Quân gật đầu, nghe lời ngồi xuống ở bên giường, chỉ cần cô không khóc thì muốn sao cũng được.
“Thuốc đâu? Anh đã uống chưa?"
Tần Chí Quân từ trong túi áo lấy lọ thuốc ra, nói: “Anh đã uống rồi, tác dụng của loại thuốc này tốt hơn anh tưởng."